* Thực chùy (实锤): Ý chỉ một cú đánh/đả kích rất thật trân, đủ mạnh. Hiểu rộng ra là một chuyện gì đó là tác dụng làm chứng.
Hứa Giản và Tần Trầm ăn cơm trưa xong cũng không lập tức rời khỏi RV, Tần Trầm đang đợi Hứa Giản biến thành mèo.
Bị Tần Trầm nhìn chằm chằm như thế, không hiểu sao Hứa Giản có cảm giác ngày hôm nay mình không biến trở về thành mèo là có lỗi với hắn.
Lúc trước sau khi biến về người thì Hứa Giản sẽ không muốn biến thành mèo nữa, nhưng hiện tại...
Thậm chí cậu muốn nhanh chóng biến trở về thành Sữa Tươi trước mặt Tần Trầm, để chứng minh lời mình nói đều là thật sự.
Có lẽ nhận ra được ánh mắt của mình quá nóng, Tần Trầm hơi thu lại một chút.
Nhìn Hứa Giản cứ một lúc lại sờ mũi một lúc lại sờ cổ, không mấy dễ chịu, Tần Trầm chậm rãi mở miệng:
"Cậu đang lo lắng?"
Giọng điệu Tần Trầm là khẳng định, không phải đang hỏi.
Hứa Giản đang làm bộ đang quan sát cấu trúc trong RV khựng lại, quay đầu đối diện khuôn mặt đang soi mói của Tần Trầm, cuối cùng xìu vai, hơi bất đắc dĩ nhìn hắn, đáp:
"Bị anh nhìn chằm chằm như thế, không lo lắng mới lạ đó?"
Tần Trầm: "Cậu sợ tôi?"
Lông mày Hứa Giản cũng sắp nhíu lại với nhau: "Cũng không phải sợ..."
Mặc dù nghe đồn tính tình Tần Trầm thực sự cáu kỉnh khó ở chung, nhưng qua hai tháng tiếp xúc, Hứa Giản nhận ra hắn có rất nhiều điểm khác với người ngoài hay nói.
Cảm giác của Hứa Giản với Tần Trầm lúc này, cũng rất phức tạp.
Tần Trầm có ơn với Hứa Giản, vốn dĩ Hứa Giản ăn của người ta thì phải cam chịu, nhưng khi Tần Trầm đối xử tốt với cậu cũng không biết thân phận thật của cậu, cho nên cậu cũng cảm thấy đuối lý.
Luôn cảm giác mình là tra nam lừa dối tình cảm của Tần Trầm.
Thấy biểu cảm xoắn xuýt của Hứa Giản, trong lòng Tần Trầm đại khái cũng có đáp án, đổi đề tài:
"Lúc trước cậu hết hạn với công ty, sau này định làm thế nào?"
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Hứa Giản trầm tư một chút mới nói:
"Thành thật mà nói, tình huống bây giờ tôi quá bất ổn, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra."
Tần Trầm: "Còn định phát triển trong ngành giải trí không?"
Hứa Giản nghe vậy nở nụ cười, không trả lời mà hỏi lại: "Tôi đã chấm dứt hợp đồng, còn phát triển làm sao?"
Tần Trầm: "Có thể đổi công ty, điều kiện ngoại hình của cậu không kém với lại tuổi trẻ, ký với cậu cũng tốt hơn ký với người mới chưa có kinh nghiệm."
Hứa Giản lắc đầu một cái: "Tôi đã hai mươi bốn."
Hầu hết ngành giải trí ăn cơm thanh xuân, hai mươi bốn tuy không lớn, nhưng thực sự không có lợi thế gì so với một dàn trai thanh gái tú mới lớn trong veo như nước.
Tần Trầm có lòng muốn để Hứa Giản ký với Nhạc Ngu, thế nhưng vừa nghĩ lại quan hệ của hắn và Hứa Giản bây giờ không rõ ràng quá lúng túng, cho nên không nói vậy, chỉ nói:
"Hai mươi bốn còn trẻ."
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản cười cười không lên tiếng.
Mặc dù rất không cam tâm, nhưng trong lòng Hứa Giản cũng rõ ràng, vào đại học cậu đã ký với Đắc Cổ, bây giờ cũng đã tốt nghiệp đại học hai năm, còn chưa có chút tiếng tăm gì trong ngành, có lẽ là cậu không thích hợp làm nghề này.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản lại nghĩ đến Tần Trầm cũng chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi, mà sự chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy.
Quả nhiên là mỗi người một vẻ.
......
Ở lại thêm mười mấy phút, Tần Trầm không đợi được Hứa Giản nói khó chịu, trái lại chờ được Tiểu Nam gõ cửa sổ xe.
Tần Trầm nghiêng người qua, cánh tay dài lướt qua Hứa Giản kéo cửa xe.
Trong lúc Tần Trầm lại gần, Hứa Giản theo bản năng nín thở, ngửa đầu ra sau.
Nhìn Tần Trầm gần trong gang tấc, Hứa Giản còn chưa kịp thầm cảm thán hai câu, khoảng cách giữa hai người đã kéo xa.
Tiểu Nam nhanh chóng liếc qua hai người trong xe, nhìn thấy đầu gối hai người dựa nhau rất gần thì hé miệng nở nụ cười, lập tức mím môi, dùng giọng điệu giải quyết việc chung:
"Anh Trầm, Hà Gia mang quà đến cho mọi người trong đoàn phim, muốn tự tay đưa cho anh, bây giờ anh có rảnh không?"
Hà Gia?
Nghe đến cái tên này, Hứa Giản không nhịn được giương mắt nhìn ra bên ngoài —— là Hà Gia mà cậu biết kia sao?
Mà Tần Trầm lại nhíu nhíu mày: "Hà Gia là ai?"
Tiểu Nam đáp: "Là nam diễn viên diễn vai nam ba."
Hà Gia do bận lịch trình nên mới vừa đến đoàn phim, không kịp tham gia lễ khởi quay và buổi quay sáng nay, cho nên cố ý mang quà ra mắt cho mọi người.
Tiểu Nam dứt lời, Hứa Giản lập tức xác định, chính là Hà Gia mà cậu biết.
Hà Gia, là trụ cột công ty trước đây của Hứa Giản, đã nghe nói gã đang tranh thủ vai nam ba phim điện ảnh "Kẻ sát phạt" từ lâu, không ngờ gã giành được vai rồi.
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt Hứa Giản, Tần Trầm hỏi cậu:
"Cậu quen à?"
Hứa Giản hơi căng thẳng liếc nhìn Tiểu Nam, sau đó nhỏ giọng nói với Tần Trầm:
"Anh ta là nghệ sĩ của công ty tôi trước đây, tôi biết anh ta."
Sợ bị Tiểu Nam nghe thấy, giọng Hứa Giản rất nhỏ, vì để nghe rõ cậu nói cái gì, Tần Trầm không thể không đưa đầu đến gần một chút.
Tiểu Nam nhìn hai người không e dè nói thầm ngay trước mặt mình, nhìn trời ——
Có lẽ mình nên ở dưới gầm xe.
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm gật đầu, lại không thèm để ý:
"Biết thì biết thôi, cậu không làm gì sai cả."
Hứa Giản nghe vậy mà nghĩ, đúng ha, mình lo lắng như vậy làm gì, mình đâu nợ tiền Hà Gia, biết thì thế nào?
Vả lại cậu biết trụ cột Hà Gia, Hà Gia lại không biết cậu, cậu lo lắng cái gì?
Tần Trầm kêu Tiểu Nam dẫn Hà Gia tới, Hứa Giản nhận ra khoảng cách giữa mình và Tần Trầm quá gần, vì vậy dịch vào bên trong.
Tần Trầm nhìn thấy động tác của cậu không lên tiếng, bỏ hộp giữ nhiệt sang bên cạnh.
Hà Gia được Tiểu Nam dẫn đường tới gần xe, trên mặt mang theo nụ cười, mới vừa nhìn thấy bóng người trong xe đã bắt đầu kêu:
"Chào thầy Tần, em là Hà Gia, em rất vinh dự khi may mắn nhận được vai Kim Chiết trong "Kẻ sát phạt", có thể hợp tác với thầy là vinh hạnh của em, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn."
Thái độ cung kính nhã nhặn của Hà Gia bây giờ với vênh vang đắc ý ở công ty trước kia, dáng vẻ trước kêu sau gọi như hai người khác nhau, Hứa Giản rất hứng thú đánh giá gã.
Giờ nghỉ trưa gian cũng sắp hết, Tần Trầm xuống dưới xe, nhìn lướt qua Hà Gia, bình thản nói:
"Khách sáo quá, chọn vai là chuyện của đạo diễn chọn vai, không liên quan gì đến tôi."
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản cảm thấy người ngoài có thể đồn tính tình của hắn tốt mới lạ.
Nhưng Tần Trầm đã xuống xe, Hứa Giản cũng không tiện ở lại trên xe, chỉ có thể đi theo sau hắn cùng xuống xe.
Nhìn thấy Tần Trầm, Hà Gia cười tươi rói chuẩn bị đưa quà ra mắt trên tay sang, nhưng vừa há miệng còn chưa kịp nói, gã đã nhìn thấy Hứa Giản xuống xe ngay sau đó.
Hà Gia sững sờ thấy rõ, lời vừa tới miệng cũng biến thành:
"Hứa Giản? Sao cậu lại ở đây?"
Từ trong miệng Hà Gia nghe tên Hứa Giản, Tiểu Nam ngây ngẩn cả người, ngay cả Hứa Giản cũng rất bất ngờ, nhìn Hà Gia:
"Anh biết tôi?"
Tần Trầm để ý thấy Hà Gia nhìn Hứa Giản, sắc mặt có vài giây trống rỗng, hơi nhíu mày.
Hà Gia phản ứng lại sau đó nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của bản thân, đè xuống ngạc nhiên trong lòng rồi mới hơi lúng túng cười cười:
"Tôi là nghệ sĩ của Đắc Cổ, trước đây cậu với tôi chung một công ty, cậu không biết tôi?"
Hứa Giản đàng hoàng nói:
"Biết anh, nhưng không ngờ anh biết tên của tôi."
Nhìn Tần Trầm bên cạnh, Hà Gia chê cười: "Nói chi vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là anh em chung nhà, sao lại không quen biết."
Hứa Giản nhìn chằm chằm Hà Gia, cậu cảm thấy phản ứng của Hà Gia hôm nay hơi lạ, nhưng cụ thể lạ chỗ nào, cậu lại không nói ra được.
Hà Gia đưa quà ra mắt mình mang tới cho Tiểu Nam, gã đứng trước mặt Tần Trầm và Hứa Giản, tay cũng không biết đặt ở đâu, cuối cùng chưa nói vài câu đã đi.
Chờ người đi xa, Tiểu Nam vào xe bỏ đồ nhô đầu ra, hơi nghi ngờ nói:
"Anh Trầm, có phải vừa nãy anh trông quá nghiêm túc không, doạ Hà Gia rồi? Lá gan nhỏ anh ta nhỏ vậy hả?"
Rõ ràng lúc Hà Gia vừa tới còn rất tốt, kết quả mới thấy anh Trầm đã đổi sắc mặt.
Về phần Tiểu Nam trêu chọc, Tần Trầm không lên tiếng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Giản, thấy người sau chớp mắt với mình mấy cái, cũng bối rối.
Hiển nhiên Hứa Giản cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hứa Giản giơ tay bóp bóp mặt của mình, có chút khó giải thích được:
Trên mặt cậu cũng không có gì mà, tại sao vừa nãy Hà Gia nhìn thấy cậu lại kinh ngạc như vậy?
Hơn nữa hai người họ ngoại trừ là nghệ sĩ chung công ty ra, Hứa Giản không nhớ rõ còn cái gì khác, đối với việc Hà Gia có thể gọi tên cậu chuẩn xác không nhầm ngay lần đầu, cậu cũng rất bất ngờ.
Cơ mà việc của Hà Gia đối với Tần Trầm Hứa Giản mà nói như một khúc nhạc đệm, không bao lâu thì có nhân viên công tác mời Tần Trầm qua, chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều.
Không cần Tần Trầm mở miệng, Hứa Giản đã tư giác rập khuôn từng bước đi cùng hắn.
Hứa Giản vừa đi vừa thấy khó hiểu, tại sao hôm nay lâu như vậy rồi vẫn chưa có phản ứng, còn không có một chút dấu hiệu biến thành mèo.
Lẽ nào sau này cậu cũng sẽ không biến thành mèo?
Trong khi Hứa Giản khó hiểu, Tần Trầm cũng đang âm thầm quan sát cậu, cau mày nghĩ thầm:
Thời gian cũng không còn nhiều lắm, sao vẫn không thay đổi về mèo?
Lẽ nào thật sự là tên lừa đảo?
......
Tần Trầm được dẫn đi tạo hình, Hứa Giản ở trong phòng hóa trang nghe mấy người Phan Mẫn Tiểu Nam và chuyên viên trang điểm nói chuyện phiếm.
Nhưng mà còn không đợi Tần Trầm trang điểm xong, vẻ mặt buồn bực ngán ngẩm của Hứa Giản đứng bên cạnh bỗng nhiên thay đổi, giơ tay che bụng, sắc mặt trong nháy mắt có chút vặn vẹo.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hứa Giản trong gương, Tần Trầm đột nhiên bật dậy khỏi ghế, tay chuyên viên trang điểm run một cái, cọ đánh khối trực tiếp từ bên trái cánh mũi trượt sang bên trái mặt hắn, chuyên viên trang điểm theo bản năng kêu một tiếng, nhanh chóng thu tay về.
Nhanh chóng nói xin lỗi với chuyên viên trang điểm một tiếng, Tần Trầm bước nhanh đuổi theo Hứa Giản mới đi ra ngoài.
Bụng lại quặn đau từng đợt quen thuộc, Hứa Giản không để ý nói một tiếng với Tần Trầm, cắn răng liền đi ra ngoài, ra khỏi phòng hóa trang chưa được hai bước, Tần Trầm đã đuổi theo từ phía sau.
Giơ tay đỡ lấy Hứa Giản, nhìn thấy vẻ đau khổ trên mặt cậu, Tần Trầm không cần hỏi thêm đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhìn lướt qua người đến người đi trong phim trường, cũng không phí lời, nói thẳng:
"Đi vào xe, không có ai ở đó."
Phan Mẫn và Tiểu Nam đuổi theo vài bước, Phan Mẫn nhanh chóng kêu người lại, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra? Hứa Giản sao vậy?"
Tần Trầm nửa ôm nửa dìu dẫn Hứa Giản với bước chân lảo đảo đi ra ngoài, nhanh chóng trả lời:
"Cậu ấy không thoải mái, tôi dẫn cậu ấy đi nghỉ ngơi một chút, phiền chị Phan ở đây xem trước một chút, em sẽ quay lại nhanh thôi."
Trang điểm một nửa bỗng dưng đi, phải có lý do mới được.
Nghe thấy cơ thể Hứa Giản không thoải mái, Tiểu Nam theo bản năng muốn tiến tới giúp đỡ, nhưng lại bị Tần Trầm từ chối:
"Tự anh làm là được."
Tiểu Nam 'ồ' một tiếng sau đó thu tay đang để giữa không trung của mịn, đứng tại chỗ với Phan Mẫn nhìn hai người Tần Trầm rời đi.
Tiểu Nam quay đầu nhìn Phan Mẫn, giữa hai lông mày tràn đầy lo lắng:
"Chị Phan, trông dáng vẻ anh Hứa rất nghiêm trọng, chẳng lẽ trước đây mắc bệnh, đột nhiên tái phát?"
Thu tầm mắt lại, Phan Mẫn cau mày lắc đầu một cái: "Chị cũng không rõ..."
Ngay khi Hứa Giản cảm thấy mình đã đến giới hạn, cuối cùng họ cũng đến xe.
Sau khi mở cửa xe, Tần Trầm gần như ôm Hứa Giản đầu đầy mồ hôi lạnh lên xe, đặt người nằm ngang trên ghế sô pha, nhìn sắc mặt Hứa Giản trong nháy mắt trở nên tái nhợt, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng có chút hoảng loạn:
"Có phải cậu biến về thành mèo không?"
Tần Trầm sờ sờ trán Hứa Giản, lạnh lẽo.
Hứa Giản khó khăn gật đầu, đau đến mức không còn nói chuyện.
Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt cậu, trái lo phải nghĩ cảm thấy mình không giúp đỡ được gì, Tần Trầm muốn giúp cậu rót ly nước nóng, nhưng mà mới vừa đứng dậy thì bị Hứa Giản kéo lại:
"Chờ... chờ chút..."
Tần Trầm sững người lại, nhìn theo bàn tay đang nắm ống áo của mình, thấy Hứa Giản cong như con tôm, lúc này đang một tay ôm bụng, một tay khẽ kéo mình.
Không hiểu sao tim Tần Trầm đập rất nhanh, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, vô thức nói chậm lại:
"Sao vậy?"
Hứa Giản hít sâu một hơi, cắn răng nhìn Tần Trầm, khó khăn nói ra một câu:
"Lái, lái xe đi, tôi không... Không thể ở đây..."
Chỉ trong chốc lát, tóc Hứa Giản trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào da, một câu nói cũng nói đứt quãng.
Hứa Giản còn chưa dứt lời, nhưng Tần Trầm đã hiểu ý của cậu.
Xe đang đậu trong phim trường, chỗ này có nhiều người như vậy, vừa nãy cũng có không ít người nhìn thấy bọn họ, nếu Hứa Giản biến thành mèo ở đây...
Hai người lên xe, kết quả lúc đi ra lại thành một người một mèo không thấy bóng dáng người khác, nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ lạ.
Tần Trầm nhanh chóng đứng dậy đến chỗ ghế lái, kết quả đi được hai bước, hắn xoay bước quay lại, vén mái tóc đẫm mồ hôi trên trán Hứa Giản.
Nhìn kỹ Hứa Giản mê man, Tần Trầm như đối với Sữa Tươi trước đây, dùng trán của mình nhẹ nhàng chạm vào cậu, dịu dàng nói:
"Đừng lo, tôi ở đây."
Hứa Giản hơi trợn mắt, nhưng mà chẳng kịp chờ cậu phản ứng, Tần Trầm đã rời đi, cửa xe đóng lại không bao lâu, truyền đến tiếng khởi động RV.
Cậu mơ hồ còn nghe được tiếng nhân viên công tác hỏi thăm, nhưng không nghe Tần Trầm trả lời.
Nhìn xe lái ra ngoài, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, cũng không kịp nhớ hành động kỳ lạ của Tần Trầm vừa rồi, tùy ý để mình rơi vào mê man...
Lần trước Hứa Giản là bị nền gạch sứ lạnh lẽo trong nhà vệ sinh công cộng làm tỉnh, nhưng lần này cậu bị Tần Trầm đánh thức.
Từ từ mở mắt, nhìn gương mặt tuấn tú và ánh mắt ân cần của Tần Trầm khuếch đại trước mặt mình, Hứa Giản há miệng:
"Meo ~ "
Hứa Giản: "..."
Hứa Giản cúi đầu nhìn một chút, thì thấy mình đã biến thành mèo.
Hơn nữa cũng không biết khi nào mình từ trên ghế sô pha sang trên đùi Tần Trầm.
Lắc lắc đầu đứng lên, Hứa Giản ngửa mặt nhìn Tần Trầm: "Meo, meo meo."
Bây giờ rốt cuộc anh đã tin lời tôi nói rồi chứ?
Thấy Hứa Giản tỉnh rồi, Tần Trầm vui vẻ, cẩn thận để cậu trên ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi:
"Còn khó chịu hơn sao?"
Hứa Giản lắc đầu.
Tần Trầm thấy vậy, vươn tay giơ hai ngón tay thon dài quơ quơ trước mắt cậu:
"Sữa Tươi, đây là mấy?"
Hứa Giản: "..."
Hứa Giản hơi cạn lời nhìn Tần Trầm, ý là —— tôi chỉ biến trở về mèo, mà cũng không phải bị ngốc được không?
Tuy trong lòng đã tin Sữa Tươi chính là Hứa Giản, dù sao hắn chỉ chuyên tâm nhìn đường, trong chớp mắt đã thấy người ban đầu nằm trên ghế sô pha không thấy đâu, đổi thành Sữa Tươi cả buổi sáng chưa gặp.
Lúc đó nhìn thấy mèo trên ghế sô pha, Tần Trầm ngạc nhiên, theo bản năng giẫm phanh dừng RV đậu ven đường.
Chuyện xảy ra trước mắt quá mức khó bề tin tưởng, vì để chắc chắn hơn, Tần Trầm vẫn kiên nhẫn mở miệng:
"Cậu thấy là mấy thì kêu meo mấy tiếng."
Hứa Giản trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Tần Trầm, bất đắc dĩ meo hai tiếng.
Sợ Tần Trầm không tin, Hứa Giản còn dùng thịt đệm viết số '2' trên ghế sô pha.
Nhìn Sữa Tươi ngoan ngoãn trắng như tuyết, tâm trạng Tần Trầm phức tạp ——