Hứa Giản và Tần Trầm tận mắt thấy, ngay sau khi Khương Lâm Tà cho Hứa Giản uống máu của anh xong, Hứa Giản liền từ người biến thành mèo.
Cuối cùng Khương Lâm Tà ôm lấy mèo trắng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, liếc nhìn tài xế xe màu đen, rồi người cùng mèo biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, xe đen bỗng bốc cháy, tài xế xe tải sốt ruột muốn đi xem người trên xe sống hay chết, kết quả lại bị một luồng gió thổi không tới gần được, ngay cả mở mắt cũng khó khăn.
Đến khi gió ngừng có thể mở mắt, tài xế liền thấy xe tải của mình bình yên vô sự, còn xe bên cạnh bị thiêu rụi trơ khung...
Về phần ghế lái xe, bị cháy thành than, đã hoàn toàn không nhìn ra.
Hết cảnh này đến cảnh khác, Hứa Giản trong đó như đang đóng phim, làm cho cậu nhất thời không thể lấy lại tinh thần.
"Hoàn hồn."
Với một cái búng tay, tất cả cảnh tượng lại như một tấm gương vỡ, tan tành trước mắt, sau đó nhanh chóng bong ra.
Khi Hứa Giản và Tần Trầm mở mắt lần nữa, thì thấy bọn họ lại quay về phòng làm việc của Khương Lâm Tà, trước mặt không phải là chiếc xe bốc cháy và tài xế xe tải hoảng loạn, mà là Khương Lâm Tà cười híp mắt nhìn bọn họ.
Lại nhìn thấy khuôn mặy của Khương Lâm Tà, câu đầu tiên Hứa Giản là: "Thì ra anh đã cứu tôi, anh là mèo tinh?!"
Khương Lâm Tà nhíu mày lại, nói đùa: "Thành tinh trước kiến quốc, hợp pháp."
Hứa Giản cảm thấy được cái chuyện cười này không có gì để cười, ngược lại là Tần Trầm mở miệng hỏi:
"Những chuyện này, tại sao anh không nói sớm?"
Trước đó Khương Lâm Tà nói mình không có ác ý, nhưng nói miệng không bằng chứng, cho nên Tần Trầm trước sau luôn tồn tại địch ý với anh.
Khương Lâm Tà chậm rãi nhấp một ngụm trà, giọng điệu rất muốn ăn đòn: "Nói sớm quá, vậy thì chơi không vui."
Là một yêu tinh, Khương Lâm Tà cũng không nhớ bản thân đã sống bao nhiêu năm, có lẽ bởi vì thực sự quá tẻ nhạt, cho nên có thể là vì trả ơn chiếc dù cho Hứa Uẩn, lần đầu tiên anh nhúng tay vào chuyện nhân gian, cho Hứa Uẩn uống máu của mình, nhưng đáng tiếc Hứa Uẩn cuối cùng vẫn không thể vượt qua được.
Ngay khi biết vợ chồng Hứa Uẩn còn có một cậu con trai mười mấy tuổi, anh tự tạo cho mình một thân phận con người, sửa lại sự thật tai nạn giao thông năm đó một chút, đổi ba mẹ Hứa Giản cứu bé gái thành thực tập sinh công ty tan tầm là mình.
Thời điểm Hứa Giản quyết tâm làm diễn viên, Khương Lâm Tà lại thành lập Đắc Cổ, không tâm tư quản lý, cứ để Đắc Cổ không nóng không lạnh mà tồn tại mười mấy năm.
Về phần chuyện Hà Gia và chị Thượng, thực ra Khương Lâm Tà đã biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở.
Nếu Hứa Giản muốn tiếp tục sống trong ngành giải trí, không chút tâm nhãn là không được, tính cách cậu không tranh không đoạt, không mài giũa một phen, lúc thực sự vào rồi, có thể bị những người khác nhai đến xương cốt không còn sót lại một chút cặn.
Tần Trầm nghe vậy sắc mặt không quá tốt: "Hứa Giản xảy ra tai nạn giao thông, cũng trong tầm kiểm soát của anh?"
Hứa Giản cũng tò mò nhìn Khương Lâm Tà, người sau lại lắc đầu: "Ngày em ấy xảy ra tai nạn, tôi bận việc nên không có mặt."
Đối diện ánh mắt của Tần Trầm, Khương Lâm Tà bất đắc dĩ thở dài:
"Nếu tôi cố ý, tôi cần gì phải cứu em ấy, cậu cho rằng lấy máu không đau à?"
Hứa Giản thành công bị Khương Lâm Tà thuyết phục, lại hỏi anh một vấn đề quan trọng khác:
"Vậy sau này tôi còn có thể biến thành người bình thường không?"
Cũng không thể cả đời cậu cứ lúc làm mèo lúc làm người thế này chứ?
Nhìn ánh mắt mong đợi của Hứa Giản, Khương Lâm Tà dừng một chút, cuối cùng lấy làm tiếc nói cho cậu biết:
"Không thể."
Hứa Giản bị thương không kém gì cha cậu, sở dĩ cậu có thể sống, mà Hứa Uẩn không thể sống, là bởi vì Khương Lâm Tà cho cậu uống nhiều máu hơn, cậu mới lấy lại được mạng sống của mình.
Cũng bởi vì máu trong cơ thể Khương Lâm Tà quá nhiều, cho nên cậu mới có thể biến thành mèo.
Khương Lâm Tà: "Máu chảy trong người em là của anh, đã thuộc về phi nhân loại điển hình, chỉ có thể kiểm soát tình trạng biến thành mèo, sẽ không hoàn toàn biến mất."
Hứa Giản xìu vai, hi vọng đã mất.
Ban đầu cậu cho theo cách tăng dương khí, chỉ cần Tần Trầm tăng dương khí cho cậu nhiều hơn, hoá mèo sẽ không đuổi kịp cậu.
Không ngờ... haizz.
Tần Trầm liếc mắt nhìn cổ tay Hứa Giản, hỏi: "Cái lục lạc này, đó là thứ có thể giúp em ấy kiểm soát biến hóa?"
Khương Lâm Tà gật đầu: "Đúng."
Hứa Giản chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Vậy có thể rút ngắn thời gian biến thành mèo không? Hoặc là có thể làm cho tôi tự do kiểm soát?"
"Cái này cũng có thể." Khương Lâm Tà nói: "Em bây giờ không thể tùy ý kiểm soát hoá người hoá miêu là bởi vì máu của anh vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể của em, mấy lần đầu em biến hóa sẽ cảm thấy khó chịu, cũng là vì cơ thể của em bài xích."
Hứa Giản thấy được hi vọng, hai mắt sáng ngời: "Tôi phải làm sao?"
Khương Lâm Tà nhấc tay lên, chén trà trống không bay đến trước mặt cậu, giơ tay gạt một cái ——
Nhìn Khương Lâm Tà trước mắt một lời không hợp liền đổ máu, Hứa Giản cả kinh, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, bên kia đã làm đầy một chén.
Đẩy chén tới trước mặt Hứa Giản, Khương Lâm Tà nhìn cậu: "Uống nó đi."
Hứa Giản kinh ngạc: "Uống nữa?"
Trong không khí tràn ngập mùi bạc hà nồng nặc, lần này Hứa Giản cuối cùng cũng xác định, máu Khương Lâm Tà thật sự là vị bạc hà.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Giản, Khương Lâm Tà không trả lời mà hỏi lại: "Đổ cũng đã đổ, em không uống chẳng lẽ anh uống?"
Hứa Giản nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn Tần Trầm, đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu.
Máu Khương Lâm Tà để cứu mạng, uống không chết.
Thấy Tần Trầm cũng gật đầu, Hứa Giản khẽ cắn răng, ngửa đầu nhắm mắt uống.
Lần trước uống máu Khương Lâm Tà không có ý thức, Hứa Giản cho rằng nói thế nào cũng là máu, cho dù nghe mùi bạc hà, cũng có chút cảm giác sền sệt và mùi máu tanh, lại không nghĩ rằng máu trong veo.
Hứa Giản kinh ngạc: "Giám đốc Khương, máu của anh lại còn ngọt nữa!"
Khương Lâm Tà không hề muốn thảo luận mùi vị máu của mình với bất kỳ ai, không nói nên lời nhìn Hứa Giản, vung tay lên, một cái dù màu đen xuất hiện trước mặt Hứa Giản và Tần Trầm.
Khương Lâm Tà: "Thứ mà năm đó ba em đã đưa cho anh, cũng coi như di vật của ông, hôm nay anh trả lại cho em."
Dù đen bị bảo quản rất tốt, không khác gì chiếc dù mà Hứa Giản nhìn thấy trong kí ức của Khương Lâm Tà.
Nhìn cái dù này, Hứa Giản bỗng nhiên nhớ tới, ảnh đại diện wechat của Khương Lâm Tà chính là một chiếc dù đen, hẳn là nó.
Không nhịn được đưa tay sờ sờ cán dù, cuối cùng Hứa Giản chậm rãi lắc đầu:
"Nếu ba tôi đã đưa cho anh, tôi không có lý do gì để nhận lại, cây dù này, anh nên giữ đi."
Khương Lâm Tà cũng không miễn cưỡng, thu hồi cây dù sau đó biến ra một tấm hình:
"Vậy em giữ cái này đi, coi như anh tặng em."
Hứa Giản giương mắt nhìn qua, thấy phía trên là ảnh ba mẹ cậu chụp chung, hai người nắm tay sóng vai đứng cạnh nhau, mỉm cười nhìn ống kính.
Nhìn bức ảnh đến xuất thần một lúc, Hứa Giản trân trọng cẩn thận cất bức ảnh, thành thật nói cảm ớn với Khương Lâm Tà.
Tất cả mọi chuyện đều đã rõ, Khương Lâm Tà nói anh đã xử lý vụ Hà Gia, bảo bọn họ không cần bận tâm chuyện này nữa.
Lúc ra về, Hứa Giản hỏi Khương Lâm Tà một vấn đề cuối cùng:
"Tôi có thể hỏi một câu, tại sao anh lại cứu tôi không?"
Khương Lâm Tà cười cười, đáp: "Anh và ba em hữu duyên."
Năm đó Khương Lâm Tà chỉ là ra ngoài để thư giãn, đang trong trạng thái yêu tinh, người bình thường không thể nhìn thấy anh, nhưng Hứa Uẩn lại nhìn thấy, còn đưa cho anh một cây dù trong trời mưa.
Cũng vì điều này, Khương Lâm Tà động lòng trắc ẩn.
Hứa Giản cũng không đi sâu vào vấn đề, biết được đáp án thì gật gật đầu, sau khi nói cám ơn rồi cùng rời đi với Tần Trầm.
Trên đường trở về, Hứa Giản im lặng ngắm bức ảnh của ba mẹ cậu suốt dọc đường, biết tâm trạng của cậu nặng nề, Tần Trầm cũng không quấy rầy cậu, để một mình cậu yên tĩnh thêm chút nữa.
Đến Nam Phong, sau khi ra khỏi đường cao tốc, cuối cùng Hứa Giản cũng mở miệng, nói câu đầu tiên:
"Anh Trầm, em muốn đi mua khung ảnh."
Tần Trầm gật đầu: "Được."
Trước khi về nhà, hai người đi mua một cái khung ảnh, về đến nhà Hứa Giản đem bức ảnh ba mẹ cậu chụp chung đặt trên tủ đầu giường.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Giản từ trong căn phòng của mình đi ra, như được sống lại, cười hỏi Tần Trầm tối hôm nay chúng ta ăn cái gì.
Chuyện quá khứ đã qua, nên nhớ chuyện cũ và cố nhân thích hợp để hồi tưởng, nhưng chung quy phải nhìn về phía trước.
......
Việc Liễu Thiên Thiên thuê người bắt cóc nhanh chóng có kết quả xử lý, Liễu Thiên Thiên đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ và bị giam giữ hình sự, còn Ngô Tam Giang, Tôn Lập Vũ và những người khác. Tất cả bị bắt giữ, chờ xem xét hồ sơ tiền án.
Ngô Tam Giang là một tên mang tội giết người đang lẩn trốn, tử hình là tránh không được.
Chuyện của Liễu Thiên Thiên không liên quan gì đến Liễu Đằng, Liễu Thiên Thiên đã thành niên, nhiều nhất ông chỉ là chiều hư con gái.
Mà con gái của mình vào trại giam, cuộc đời bị vấy bẩn, không biết Liễu Đằng vì cảm thấy hổ thẹn hay là giận hờn Tần gia, đơn từ chức được gửi đến hòm thư của ba Tần, trực tiếp từ chức.
Chuyện thành ra như vậy, trong lòng hai nhà cũng có hiềm khích, ba Tần cũng không giữ lại, nể tình ông dốc sức làm việc cho Ngạc Ngu những năm qua, chuyển cho ông hơn hai năm tiền lương.
Vụ án liên quan rất nhiều người, được đăng tải trên trang nhất mục pháp lý của nhật báo thành phố Nam Phong, trên weibo cũng bàn tán sôi nổi, Tần Trầm và Hứa Giản đều sử dụng dùng tên giả —— theo thứ tự là ông Trầm và ông Giản.
Giải quyết chuyện của Liễu Thiên Thiên xong, Hứa Giản phải lập tức vào đoàn quay (Loạn bước phi kiếm), đồng thời bộ phim (Kẻ sát phạt) cũng chính thức bước vào giai đoạn quảng bá, tài khoản chính thức của (Kẻ sát phạt) bắt đầu đăng giới thiệu và hậu trường.
Một ngày trước khi Hứa Giản vào đoàn, còn đi họp báo ra mắt phim, trong buổi họp báo, đạo diễn bán cho Phan Mẫn và Nhạc Ngu một ân tình, để Hứa Giản đứng ở vị trí gần trung gian, ở giữa Tần Trầm Thẩm Tịch và hai nam diễn viên khác.
Tần Trầm chăm sóc Hứa Giản, người dẫn chương trình lại là người có mắt nhìn, cũng 'cue' Hứa Giản mấy lần, cho nên Hứa Giản không trở thành người làm nền trong buổi họp báo.
Tại họp báo, tổ đạo diễn công bố hậu trường chưa từng tiết lộ, trong đó bao gồm cả thời điểm Hứa Giản hơ khô thẻ tre, và cảnh đối đầu với Tần Trầm.
Fan tại buổi họp báo rất phấn khích, trên weibo cũng náo nhiệt, trong đó Tần Trầm và Thẩm Tịch có lượng thảo luận cao nhất, tiếp đến là nữ chính và Hứa Giản.
Super topic (Kẻ sát phạt) đứng đầu trong blog, có không ít người bàn tán về nhân vật mới Hứa Giản trong bộ phim:
[Diễn viên vai Từ Phong là ai vậy, trông quen mắt ghê!]
[Oa, bộ phim chọn vai cảm giác rất tuyệt, xem hậu trường, kỹ năng diễn xuất của diễn viên nhận vai Từ Phong cũng cho tôi bất ngờ.]
[Không sợ nhân vật phản diện xấu, chỉ sợ nhân vật phản diện đẹp rai, anh Từ Phong ngầu lắm!]
[Hứa Giản này, có phải người mới ký với Nhạc Ngu trước đó không? Xem buổi họp báo, Tần Trầm chăm sóc cậu í rất tốt.]
[Anh Hứa Giản trông dịu dàng, không ngờ diễn vai phản diện cũng rất có cảm xúc như thế!]
[Là tui nghĩ nhiều rồi hả? Sao Tần Trầm lại nhìn Hứa Giản mãi thế?]
Cũng không ít fan của Tần Trầm cảm thấy tức giận, trong khu bình luận điên cuồng chửi bới công ty đại diện:
[Công ty Dogecoin, lại để cho người không liên quan hút máu anh Tần, nâng người mới rõ ràng như vậy, sợ người khác không nhìn ra được hả?]
[Quí công ty làm người đi, đừng tiếp tục hút máu anh tôi nữa!]
Còn có người rũ sạch quan hệ của Hứa Giản và Tần Trầm:
[Ôm anh nhà về, đừng để ý mấy kẻ nào đó, đạp người khác để trèo lên cũng đừng lộ liễu quá.]