Trên chiếc giường kingsize trắng muốt, Hàn Ân nữa tỉnh nữa ngủ, cô đợi tiếng đồng hồ báo thức để tỉnh dậy.
Nhưng cứ nằm mãi cũng không nghe tiếng đồng hồ reo dù cô cảm nhận được trời đã sáng, vì tiếng chim ríu rít ngoài cánh cửa sổ, cùng thêm ánh nắng chiếu lên da cô.
Bực bội, cô mở mắt. Đưa cánh tay qua phải lấy đồng hồ trên bàn. Nhìn xong, cô liền kích động nhảy xuống giường, chạy thẳng vào phòng tắm, thây đồ.
Chết rồi, chết rồi. Trễ mất thôi. Cô lẩm bẩm. Trễ rồi, hơn 9 giờ rồi. Cô còn phải dẫn bố đến bệnh viện khám sức khoẻ nữa.
Chạy ra khi đã ăn bận chỉnh tề, cô lướt ngang thấy có mảnh giấy để trên bàn.
Em không cần lo, ở nhà nghỉ ngơi. Anh đã nhờ Crow dẫn bố đến bệnh viện rồi - Phí Ưu.
Hàn Ân thở phào, cô còn tưởng nếu đến bệnh viện trễ sẽ ngồi rất lâu đợi số để đến lượt khám bệnh. Có lẽ Bạch Phí Ưu đã tắt chế độ báo thức đồng hồ để cho cô có thêm giấc ngủ.
Sau ba tuần lễ ở London, cô và anh cũng dành cho nhau được một ngày để đi hết vòng quanh các nơi xinh đẹp, thơ mộng của xứ sở diễm lệ. Thật tiếc, vì lúc đi không có tâm tình để mà nghỉ ngơi, ngắm cảnh, nên cô nào đâu đem theo máy ảnh. Thế nên, bây giờ đã về lại thành phố S một tuần, cô vẫn thấy tiếc hùi hụi.
Bạch Phí Ưu có lẽ đã lên công ty, còn Crow dẫn Hàn Tư Thông khám bệnh chắc đến trưa mới trở về nhà.
Hàn Ân buồn chán nên cô xắn tay áo dọn dẹp phòng ngủ của mình, cũng là phòng dành cho khách. Nhìn đâu cũng là đồ dùng của Bạch Phí Ưu.
Anh đang chiếm tiện nghi của phòng cô luôn mà. Nào là quần áo của anh đã treo hết nửa tủ đồ của cô, giầy đi làm, caravat cũng hết một ngăn tủ kéo, đồ dùng cá nhân của anh, nhìn đâu cũng thấy trong phòng cô.
Cô bất chợt chạy qua phòng của anh, trên cô một tầng lầu. Vào trong phòng thì đúng như cô nghĩ, trống không. Chỉ còn kệ sách to lớn và chiếc bàn làm việc là còn ở lại.
Thở dài thường thượt, Bạch Phí Ưu anh thật sự chuyển hết đồ xuống phòng dành cho khách ngủ cùng cô. Anh sợ cô biến mất, hay sợ thiếu hơi ấm cơ chứ?
Căn phòng anh rất lớn, gấp đôi phòng dành cho khách của cô. Dù thế, nhìn vào vẫn thấy lạc lõng, cô đơn. Cô lại thích kiểu ấm cúng, không gian không nên rộng rãi quá nhiều như vầy, nhìn cho cô cảm giác không an toàn.
Cô đi đến bàn làm việc, trên bàn nhiều giấy tờ xếp chồng lên nhau, còn một quyển album, thêm vào đó là... khung hình chụp cô và Bạch Phí Ưu.
Tâm tình vẫn còn đang kích động, cô cầm lấy khung hình lên xem, là lúc cô vừa tốt nghiệp cấp ba. Bạch Phí Ưu đã đến trường cô chúc mừng và chụp được tấm ảnh này. Cô đã xin thợ chụp rửa ra làm hai tấm, một cho anh, một cho cô.
Trong ánh nắng gay gắt ngày tốt nghiệp, nụ cười cô tươi tắn hơn bao giờ hết, được đứng nép bên anh, cô quên mất bao nhiêu ánh nhìn xung quanh để được bức ảnh này.
Cô lại lật cuốn album to hơn nửa cánh tay mình. Toàn là hình ảnh của cô, từ lúc cô chỉ là đứa trẻ sơ sinh, đến khi học cấp 1, cấp 2, đến cấp 3, đại học và đi làm... Cô kinh ngạc, không nói nên lời. Bạch Phí Ưu sưu tầm những bức ảnh này từ đâu?
Vụt chạy, ùa về căn phòng. Cô lấy điện thoại gọi đến cho Bạch Phí Ưu.
Sau ba lần tiếng chuông đổ, cũng có người nhấc máy.
Anh đây. Giọng Bạch Phí Ưu dịu dàng lên tiếng.
Thật sự rằng cô vừa nghe xong giọng anh lại chẳng biết nói gì... vừa mới hào hứng đó, giờ lại bối rối.
Hần Ân ngập ngừng, những lời cô muốn hỏi liền nuốt vào trong lòng. Cô lảng qua câu khác: Khi nào anh về?
Cô rất muốn hỏi anh sưu tầm hình cô từ đâu? Bao giờ? Nhưng lòng cô cực kỳ vui sướиɠ, nên cô sẽ không hỏi anh nữa.
Bạch Phí Ưu bước ra từ phòng họp, anh nhìn vào đồng hồ, chỉ hơn 9 giờ. Mà giọng Hàn Ân hôm nay rất là lạ, cảm thấy ngọt ngào hơn mọi ngày.
Có lẽ đến trưa anh sẽ về, anh còn một cuộc họp quan trọng nữa. Anh thành thật khai báo.
Lòng anh cũng đang rất nóng lòng chờ đợi đến trưa về để được ôm cô vào lòng. Anh hiện tại như người chồng trẻ luôn cần hơi ấm người vợ vậy, dù hai người chưa làm hôn lễ, nhưng mà... sẽ nhanh thôi.
Anh nhớ mua trà sữa dâu và gà rán cho em nhé?! Hàn Ân mỉm cười. Cô bỗng dưng lại thèm hai món rất lâu rồi chưa được ăn, mà chính tay Bạch Phí Ưu mua cô mới muốn ăn.
Vì có đôi lần, cô bước đi một mình, rồi có mua ăn thử, nhưng lần nào cũng ăn không vào. Nhiều khi, vừa ăn lại vừa khóc...
Mà nhắc đến đồ ăn, không hiểu sao hai ngày nay cô lại ít ăn, có khi còn bỏ buổi. Có triệu chứng nôn ói, nhưng cô lại nghĩ chắc ăn thức ăn không hợp khẩu vị nên bị như thế.
Bên đầu dây bên kia im lặng hai ba giây, rồi nghe được tiếng cười của Bạch Phí Ưu: Được, anh sẽ mua.
Hàn Ân nghe sau đó là tiếng ồn ào, có tiếng hối thúc, rồi lại im lặng. Cô nhớ đến anh còn một cuộc họp, nói với anh vài lời xong mới cúp máy.
Buông máy, bụng cô lại quặn lên, cảm giác muốn nôn ói lại đến. Nhưng lần này là nôn ói thật chứ không phải là muốn. Cô che miệng mình, chạy đến phòng vệ sinh.
...
Buổi trưa.
Crow cùng Hàn Tư Thông đánh cờ tướng sau sân vườn. Crow học rất nhanh, chơi cũng rất giỏi. Một ngày hai người có thể ngồi đánh trên mười ván cờ không biết chán.
Hàn Tư Thông sức khoẻ ngày càng ổn định, ông rất vui vẻ khi dạy Crow đánh cờ tướng, vì ông cũng sẽ có thêm người cùng đánh cờ, dùng trà, đàm đa͙σ.
Còn Hàn Ân ngồi ở phòng khách, đợi Bạch Phí Ưu về, như người vợ đợi chồng vậy. Cô nhìn đồng hồ đã qua 1 giờ trưa, vẫn chưa thấy Bạch Phí Ưu về.
Tiếng lách cách vang lên, sau đó là tiếng xe hơi chạy vào. Cánh cửa phòng khách mở hờ, bóng dáng Bạch Phí Ưu chiếu từ ánh sáng thành chiếc bóng dài Hàn Ân có thể nhìn thấy được.
Cô không ngại ngùng, chạy đến ôm anh như tưởng chừng xa cách rất lâu rồi.
Phí Ưu... Cô nũng nịu.
Một tay Bạch Phí Ưu cầm lấy đồ ăn dành cho cô, một tay vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: Ân Ân, chúng ta có khách.
Đưa đôi mắt to tròn ngước đầu lên nhìn anh, không hiểu: Hả?
Cười trừ, Bạch Phí Ưu nhắc lại: Có khách.
Hàn Ân nghe xong, nghiên đầu nhìn ra cánh cửa. Từ từ cánh cửa mở rộng ra, cô mở mắt nhìn, đôi môi cũng nở nụ cười. Là Tôn Dư, Ninh Liên, An Vy Vy.
Cô vui mừng, bỏ mặc Bạch Phí Ưu như vừa đang hạnh phúc xong liền cục hứng đứng nhìn. Ánh mắt sa sầm, anh nhìn cô gái nhỏ vừa ở trong lòng anh, bây giờ lại tíu tít với bạn bè.
Aw, chị rất nhớ tụi em. Hàn Ân giơ đôi tay ôm Ninh Liên đến An Vy Vy, xong đến Tôn Dư liền bị cánh tay người ở sau kéo lại.
Hàn Ân ngước cổ ra sau, gặp ngay ánh mắt như đang nói rằng cấm ôm .
Ninh Liên cười tươi, đúng là có yêu mới có ghen. Cô cũng đáp lời Hàn Ân: Em cũng rất nhớ chị.
An Vy Vy liền lấy một loạt món quà đã được gói sẵng, đưa cho Hàn Ân: Chúc chị sinh nhật vui vẻ. Đây là quà của em, của ŧıểυ Liên, A Dư, sếp Khả Duy bận rồi không đến được, nên nhờ em gửi quà cho chị và lời xin lỗi.
Hàn Ân bất ngờ, nhìn đến nhìn lui mọi người. Bạch Phí Ưu thở dài, anh xoa đầu cô: Hôm nay là 22 tháng 11, sinh nhật em, em quên rồi sao?
Sinh nhật? Hàn Ân giật mình, cô quên cả sinh nhật của mình luôn cơ chứ, thật đoản trí.
Cô vỗ trán mình, ngại như muốn tìm lỗ trốn. Trời ạ, thật mất mặt mà. Bốn người còn lại ở phòng khách chỉ nhìn cô nhịn cười, vì biểu cảm và hành động cô lúc này rất buồn cười.
A ha ha, em quên mất. Hàn Ân cười gượng, cô nhận quà từ An Vy Vy: Cám ơn các em.
Ba người, Ninh Liên, Hàn Ân và An Vy Vy chia nhau ra công việc trong bếp, người nấu, người rửa đồ ăn, người làm rau. Sẽ làm một buổi tiệc nhỏ cho Hàn Ân thay vì ra nhà hàng lại không ấm cúng, vui vẻ.
Ba người đàn ông còn lại thì dọn dẹp phòng khách, trang trí vài thứ dễ thương từ Ninh Liên mua về, rồi phân chia nhau đi mua những thứ cần thiết còn lại. Và tất nhiên là Bạch Phí Ưu ra lệnh, Tôn Dư và Crow làm.
Hàn Tư Thông ông chỉ ngồi một chổ, vui vẻ nhìn mọi người. Rất tiếc là tụi nhỏ lại không cho ông phụ giúp, dù rằng ông đã khoẻ đi rất nhiều rồi.