Hàn Ân ngồi trên xe bus, cô ngắm nhìn con đường xung quanh dần chở cô về chung cư cũ, nơi cô ở.
Tháng 11, tuyết đã bắt đầu rơi.
Những bông hoa tuyết nhỏ rơi li ti vào người đi đường, rồi tan biến nhanh như chưa hề tồn tại.
Tuổi trẻ, cô từng ước được ngồi một góc công viên, được người cô thương ôm trọn vào lòng che chở. Được xoè bàn tay ra, đỡ lấy những bông tuyết, lạnh lạnh nơi bàn tay, nhưng thân thể được sưởi ấm.
Mà người đàn ông trong điều ước đó của cô, đâu phải ai khác ngoài Bạch Phí Ưu.
Cô ước được có anh ngay trong cả giấc mơ. Mà ước chỉ là ước, cô vẫn chưa thể có được anh.
Chợt nhớ đến những bức hình trong chiếc máy ảnh ở phòng của anh, tâm trạng cô lại não nề. Đôi mắt dần trở nên vào một khoản mù mịt.
Tiếng chuông điện thoại cô reo lên, cô bắt máy.
ŧıểυ Ân hả con? Là giọng Hàn Tư Thông.
Là con đây, bố khoẻ không? Hàn Ân tự mỉm cười.
Tốt lắm. Con ở thành phố S tốt không? Bố xem đài, họ bảo chiều nay có tuyết, không khí cũng sẽ lạnh hơn, con nhớ giữ ấm, đừng để lạnh... Hàn Tư Thông ôn dặn dò con gái.
Vâng, con vẫn rất tốt. Bố cũng nhớ giữ ấm, ở An Viên cũng có tuyết đúng không bố? Lòng Hàn Ân như dịu lại, cô vẫn còn có người bố cơ mà.
Hàn Tư Thông rất vui vẻ: Có tuyết, rất đẹp... Mẹ con cũng từng rất thích tuyết.
... Hàn Ân trở nên im lặng. Bố lại nhớ mẹ, cô lại cảm thấy có lỗi. Cô nên nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền, để bố có thể an dưỡng tuổi già.
ŧıểυ Ân này... hôm nào con về thăm bố nhé... à, chú Vương cũng gửi lời thăm hỏi con.
Giọng nói Hàn Ân đầy dịu dàng: Con sẽ cố gắng về thăm bố sớm. Bố cũng gửi lời thăm hỏi con tới bác Vương và anh Tất Nhân nhé.
Tốt, tốt lắm! Thế... con và Bạch Phí Ưu ra sao rồi?
Con... con và anh ấy, vẫn không có gì thay đổi ngoài người quen. Hàn Ân không ngờ bố mình sẽ hỏi về Bạch Phí Ưu, nên cô không biết phải trả lời ra sao.
Cô nghe được đầu dây bên kia thở dài. Sau đó, những câu nói của ông luôn in đậm vào trong lòng cô.
ŧıểυ Ân, bố biết con còn thương Bạch Phí Ưu... nhưng nếu hai đứa... đến thời điểm này vẫn không có thêm gì tiến triển, con hãy suy nghĩ có nên chấp nhận một người khác không?
Cái này... bố chỉ vì con thôi, con đã sắp 25 tuổi rồi. Trước khi bố nhắm mắt, bố muốn thấy con được yên bề gia thất. Dù vậy, bố sẽ được yên lòng mà đi theo mẹ con.
Bố... bố xin lỗi. Bố nói hơi nhiều. Hàn Tư Thông bỗng dưng thấy mình quá nhiều chuyện, ông ngại nên nói lời xin lỗi.
Ông biết mình sẽ sống không được lâu nữa vì ông đang mang trong mình căn bệnh quái ác, ông có thể ra đi lúc nào không hay, còn Hàn Ân? Ông rất lo cho đứa con của mình.
Bố, con sẽ suy nghĩ lại chuyện này! Hàn Ân dần lên tiếng.
Sau đó cô nói thêm qua loa vài câu với Hàn Tư Thông mới cúp máy.
Cô nhìn ra ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi nhiều. Cô và Bạch Phí Ưu sẽ tiến triển thêm hay không, đó là điều cô cũng mong mỏi, nhưng nếu ở bên anh, chỉ vì anh muốn bù đắp chuyện xưa kia thì cô không cần. Dù gì, lỗi là do cô, anh bù đắp cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngoài làm cô đau lòng thêm.
Những dấu hôn còn in vào thân thể cô, nó chẳng còn tượng trưng cho điều gì, vì anh chưa từng nói một câu nào để cô yên tâm, chưa một câu nói nào để cô tin tưởng, chưa từng có một lời Anh Yêu Em, chưa từng...
...
Thời gian cứ thấm thoát đi. Tối trước ngày lễ kỷ niệm thành lập khách sạn Quý Bắc Đình 1 ngày.
Khi tất cả ở sảnh khách sạn được trang trí hoàn thành, liền xảy ra xung đột.
Giám đốc Thanh, tại sao chị ăn cắp bản thiết kế của bộ phận tôi? An Vy Vy tức giận lên tiếng níu tay Thanh Hà đang chuẩn bị vào thang máy dành cho nhân viên.
Hàn Ân kéo An Vy Vy lại, luôn miệng bảo: Thôi được rồi Vy Vy.
Hàn Ân ôm An Vy Vy thì Tôn Dư xông lên: Chị phải nói cho rõ ràng chuyện này, không thì không xong với tụi tôi đâu!
Nói chuyện nghe hay ho nhỉ? Bằng chứng nào nói tôi ăn cắp của mấy người? Thanh Hà cười nhạt.
Ánh mắt căm ghét của An Vy Vy bay đến Thanh Hà. Hừ, nhìn đến sảnh là biết, gam màu xanh trời, bản thiết kế cô và Hàn Ân làm là lấy vẻ đẹp của kim cương làm chủ đa͙σ. Đến cả dòng chữ Chúc mừng 15 năm thành lập khách sạn Quý Bắc Đình cũng là kiểu chữ cô đã cất công chọn suốt một buổi, thế không ăn cắp là gì?
Ha ha, thật nực cười. Không có bằng chứng mà tố tôi ăn cắp ư? Cô nghĩ tôi là ai mà lại ăn cắp một nhân viên quèn như cô? Thanh Hà càng cười khinh.
Cô... An Vy Vy nghiến răng.
Đến lúc này, Khả Duy đã không chịu đựng được, cũng lên tiếng: Giám đốc Thanh Hà, cho dù nhân viên bộ phận tôi là nhân viên quèn đi chăng nữa, cũng không bao giờ có thói ăn cắp như ai đó!
Khả Duy! Cô nói vậy là sao? Thanh Hà trợn mắt, phát cáu lên tiếng.
Tự hiểu! Khả Duy liếc nhìn Thanh Hà, xong xoay nhìn nhân viên của mình: Thôi bỏ qua, các em thay đồ rồi về đi, trễ lắm rồi.
Nhưng... cô ta... An Vy Vy còn đang rất bất mãn.
Không nhưng nhị gì nữa. Giờ em có làm quá chuyện này lên, thì kết quả vẫn là bộ phận tiêu thụ thắng. Hiểu ý chị không? Khả Duy giải thích.
Tôn Dư mím môi, nhìn Khả Duy đôi mắt cũng ánh lên sự bất mãn. Khả Duy hiểu liền vỗ vai an ủi.
Chỉ có Hàn Ân im lặng, thay đồ rồi ra về. Vừa đi được vài bước, ở sau lưng đã vọng giọng nói đầy quyền lực: Chuyện gì đã xảy ra?
Sau đó là nhiều tiếng nói, chỉ cùng câu nói: Chào chủ tịch!
Hàn Ân cùng nhân viên bộ phận cô cũng tò mò quay lại nhìn. Trước cổng khách sạn bước vào là người phụ nữ tầm 40, nhìn rất sang trọng, phong thái cao quý.
Khả Duy đi ngang Hàn Ân, bước đến người phụ nữ đó, cúi đầu chào: Chào chủ tịch.
Giọng nói nhẹ nhàng, Tiết Lệ Quân nhìn Khả Duy: ŧıểυ Duy, có chuyện gì sao?
Khả Duy lắc đầu: Không có chuyện gì đâu chủ tịch.
Nói ta nghe, có gì ta có thể giúp được con. Giọng bà vẫn mềm mỏng.
An Vy Vy như gặp được vị cứu tinh, cô không e dè, bước đến chào chủ tịch khách sạn mình, rồi nói: Chủ tịch, người hãy giúp bộ phận tụi con. Vốn là thiết kế của kỷ niệm khách sạn này là của tụi con, không hiểu sao đã mất tích một tuần trước, bây giờ giám đốc Thanh Hà bộ phận tiêu thụ lại bảo của cô ấy...
Nhìn ánh mắt thành khẩn của An Vy Vy, Tiết Lệ Quân thấy rõ ràng cô bé không nói dối, nhìn qua Thanh Hà: Giám đốc Thanh, chuyện này là sao?
Cô gái này nói dối, chủ tịch đừng tin! Thanh Hà mặt biến sắc.
Cô mới là người nói dối. Tôn Dư cũng phản bác.
Nói dối? Vậy cho tôi xem bằng chứng đi? Bằng chứng các người nói bản thiết kế của tôi là của các người.
Cả An Vy Vy và Tôn Dư đều im lặng, vì thật sự không có gì để làm bằng chứng cả. Khả Duy thì nhịn không để mình phát điên lên mà làm điều gì đó cô không kiềm chế được.
Tôi có! Hàn Ân bỗng lên tiếng.
Cả đám người ở sảnh trố mắt nhìn. Chỉ có Thanh Hà là khuôn mặt càng tái nhợt.
Bản thiết kế đó là tôi vẽ, nên tôi nhớ rất kỹ từng chi tiết. Có tổng cộng 12 bức hình hoàn chỉnh, 2 bức đã bị đổ vết cà phê lên trên góc phải.
Thanh Hà phản bác: Cái này không xem được là bằng chứng, lỡ như cô đã nhìn thấy bản thiết kế của tôi ở phòng giám đốc Chu rồi sao?
Trên góc trái mỗi bức hình, điều có ký tên tôi, bằng bút mực xanh, dù rất nhỏ. Hàn Ân bình tĩnh nhìn Thanh Hà.
Trợ lý Vân, cô lên phòng giám đốc Chu lấy bản thiết kế của bộ phận tiêu thụ xuống đây. Tiết Lệ Quân ra lệnh cho trợ lý mình.
Thanh Hà lúc này đã đổ mồ hôi, tâm trạng rơi vào hoảng loạn. Hàn Ân nói thêm: Nếu được, cứ nhờ chủ tịch làm chứng, tôi và giám đốc Thanh sẽ cùng vẻ một bức hình trong bản thiết kế bất kỳ, mà không cần nhìn bức hình, được chứ?
Tôi... Thanh Hà chưa lường trước được tình huống này. Bản thiết kế đó tức nhiên không phải của cô, làm sao cô nhớ được chi tiết mà vẽ?
Trợ lý Vân cầm bản thiết kế bước xuống. Cùng xuống theo còn có Trương Trực Nam, Trương Bối Di và giám đốc Chu.
Tiết Lệ Quân xem xét lại bản thiết kế, đối chứng lại một lần nữa lời nói của Hàn Ân, rất khớp. Bà hỏi Hàn Ân và Thanh Hà một câu hỏi: Trên góc bên trái, cô đã ký tên gì? Giám đốc Thanh nói trước.
Tôi... không nhớ. Thanh Hà liền biết rằng cô sắp chết chắc rồi.
Trợ lý Hàn Ân?
Là Hoa Bỉ Ngạn ạ... Hàn Ân đáp.
Tốt! Giám đốc Thanh Hà, cô lên văn phòng tầng 23 nói chuyện với tôi. Nói xong, Tiết Lệ Quân quay đi, về phía thang máy dành cho tổng giám đốc và chủ tịch.
Trương Trực Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy bộ phận chăm sóc khách hàng đang vỗ tay hoan hô Hàn Ân.
Còn Trương Bối Di mặt đã tái mét. Cô đành kiếm cớ trốn về phòng.