Lộ Kính Tuyên trả lời điện thoại ngay tại chỗ, xoay người đi đến góc lầu một.
Kẻ gây rối say rượu bị tê liệt trên mặt đất như bùn, thần chí không rõ, anh ta đi tới, ghét bỏ gẩy gẩy chân hắn: "Lau sạch cho ông."
Ông chủ quán bar này thực sự khó tính, không chỉ phải lo việc kinh doanh mà còn phải giữ mặt mũicủa nhà họ Từ.
"Gọi điện thoại cho nhà họ Từ không ạ?"
"Đã gọi cho sếp Từ, lát nữa người sẽ đến đây."
"Ừm." Anh ta lấy ra một điếu thuốc châm lửa, thoáng thấy Ngôn Chiêu đi tới, hỏi: "Cậu chuẩn bị đi rồi à?"
"Ngay bây giờ." Ngôn Chiêu tiến lên thêm vài bước, dưới chân truyền đến xúc cảm, anh quay đầu lại hỏi: "Có phải mình giẫm lên người khác rồi không?"
Người đàn ông đau đớn hít vào: "Ngôn Chiêu, con mẹ nó, anh —— "
Ngôn Chiêu lại dẫm xuống, chuẩn xác không một chút sai lệch dẫm lên cổ tay hắn, mũi chân nghiền nát, người đàn ông lập tức tru lên, nghe thấy tiếng Lộ Kính Tuyên kinh hồn táng đảm, vội vàng kéo anh đi: "Được rồi, được rồi, nếu xảy ra chuyện thì mình làm sao giải thích với nhà họ Từ, dù thế nào cũng phải cho nhà họ Từ mặt mũi."
Ngôn Chiêu chậm rãi rút chân về, đút một tay vào túi, tay còn lại cầm chai rượu bên cạnh lên, đổ lên đầu tên kia.
Người đàn ông bị đổ rượu khắp người, bị sặc không ngừng ho khan, chật vật không chịu nổi. Ngôn Chiêu nâng bình rỗng lên, liếc nhìn nhãn hiệu qua ánh sáng, nhẹ chế nhạo: "Rượu này dùng để giội mày, thật đáng tiếc."
Thẩm Từ Âm về đến nhà, cũng đã gần mười hai giờ.
Cô dò dẫm ngón tay tìm công tắc trên tường phòng khách, ấn xuống, đèn trên trần nhà bật sáng. Cô đang định cúi xuống thay giày thì trước mắt đột nhiên lập lòe hai lần.
Cô dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên, đèn vẫn sáng, như thể bóng đen vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần khiến cô bất cẩn, cởi chiếc váy bẩn ném vào giỏ, vội vàng tắm, sấy khô tóc và nằm trên giường.
Bên tai rất yên tĩnh, trong phòng tối om, cô nhắm mắt lại, những sự việc diễn ra trong ngày hôm nay lướt qua tâm trí cô, cuối cùng chỉ còn lại là ánh mắt mê ly ngắn ngủn vài giây trong quán bar.
Cô không khỏi không nhớ, lần cuối cùng cô gặp Ngôn Chiêu, là vào ngày thi tuyển sinh đại học. Vào thời điểm đó, cả hai đã chia tay được gần ba tháng. Bởi vì chia tay rất khó chịu, hai bên rơi vào chiến tranh lạnh, cô bận rộn trong thời gian chạy nước rút, Ngôn Chiêu lại không đến trường nhiều, số lần gặp mặt đã ít lại càng thêm ít.
Môn thi cuối cùng của kỳ thi đại học kết thúc, cô theo đám đông bước ra khỏi cửa phòng thi, hòn đá nặng nề được dỡ xuống trong trái tim cô.
Trên đầu mặt trời nắng chang chang, tiếng ve kêu không dứt bên tai, hơi nóng tỏa ra từ bốn phía, hơi thở cũng trở nên nóng nực dinh dính.
Thẩm Giang đợi ở cửa, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh như mọi khi, không giống như niềm vui sướиɠ của những học sinh khác viết trên mặt. Ông cho rằng cô thi không tốt nên cau mày, nhưng không chỉ trích gì cả, chỉ nói: "Dù sao kết quả như thế nào, thi thì cũng thi rồi, cũng không cần thi vào đại học Bắc Kinh..."
Thẩm Từ Âm không nói gì, lẳng lặng đi về hướng xe.
Xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng náo động của các cô gái, cô quay đầu lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên kia con đường nhỏ.
Bởi vì vóc dáng cao, Ngôn Chiêu rất dễ gây chú ý trong đám đông. Anh mặc một chiếc áo phông màu đen, tư thái buông lỏng dựa vào bên cạnh xe, một tay cầm điện thoại dán bên tai, thỉnh thoảng tùy ý đáp vài câu.
Mái tóc của anh được cạo ngắn hơn một chút, ngũ quan ưu thế trên gương mặt càng nổi bật hơn, đẹp trai đến mức không chân thật.
Dường như anh đã sớm nhìn thấy cô, ánh mắt anh dõi theo suốt chặng đường, chỉ chờ thời điểm cô cũng nhìn mình.
Bên kia đường, Thẩm Giang vẫn đang cằn nhằn bên tai. Ngôn Chiêu không nhúc nhích, chỉ nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên nở nụ cười, cúp điện thoại, sau đó im lặng mở miệng cắn chữ.
Anh nói chậm rãi và rõ ràng, cô có thể thấy hình dáng miệng kia đang nói gì.
Anh nói: "Chúc mừng."
Thẩm Giang cho rằng cô làm bài thi không tốt, nhưng chỉ có Ngôn Chiêu mới biết, nếu cô thi trượt, biểu cảm sẽ không bình tĩnh như vậy, trái lại đây là biểu hiện tự tin của cô.
Anh chúc mừng cô trước, chúc mừng cô đã được như ý nguyện, chăm chỉ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được đền đáp.
Sau đó, Thẩm Từ Âm trở thành thủ khoa Đại học ở thành phố Ninh Xuyên, mà một tháng sau, Ngôn Chiêu bay đến Boston, Mỹ.
Câu "chúc mừng" là cuộc đối thoại cuối cùng giữa hai người.
——
Lời của tác giả: Những ký ức về thời trung học sẽ được viết xen kẽ. Nhưng cốt truyện vẫn chủ yếu viết về lúc sau khi gặp lại.