Ban nhạc vừa mới diễn tấu xong một ca khúc, sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Thẩm Từ Âm tranh thủ nhìn thời gian, nhận ra ŧıểυ Thịnh đi vệ sinh cũng đã gần hai mươi phút rồi.
Trên ghế sofa dài, một nhóm người nhiệt tình uống rượu, không ai để ý ŧıểυ Thịnh đã lâu không về, Thẩm Từ Âm muốn gọi điện thoại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cất điện thoại về, sau đó nói với Trì Hiểu Oánh: "ŧıểυ Thịnh còn chưa đi vệ sinh về, tôi đi xem một chút."
Trì Hiểu Oánh cũng không nghe rõ cô nói cái gì, mơ hồ gật đầu.
Thẩm Từ Âm đi theo bảng hướng dẫn chỉ đường đến nhà vệ sinh, nửa đường lại nhìn thấy ŧıểυ Thịnh bị một người đàn ông lạ mặt lôi kéo.
"Anh buông tôi ra!"
Người đàn ông ‘phi’ một ngụm: "Mày nghĩ ông đây là khỉ à? Giả vờ làm trinh tiết liệt nữ?"
ŧıểυ Thịnh lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng tiếng nhạc xung quanh lại rất lớn, nam nữ lôi kéo trong quán bar là điều quá mức bình thường, hai người giằng co căn bản không thể làm ra động tĩnh gì quá lớn.
Thẩm Từ Âm bước lên phía trước: "Có chuyện gì vậy?"
"Chị Âm Âm!" ŧıểυ Thịnh vừa mừng vừa sợ, sau đó nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể: "Anh ta mời em uống rượu, nhưng em không biết anh ta!"
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào Thẩm Từ Âm "vị khách không mời mà đến", cảnh cáo: "Mày có biết tao là ai không? Đừng xen vào việc của người khác. "
Loại tiết mục này trong quán bar được diễn ra gần như mỗi ngày, luôn có người ỷ vào say xỉn hoành hành ngang ngược. Thẩm Từ Âm không thèm để ý, nắm tay ŧıểυ Thịnh chuẩn bị rời đi, đồng thời móc ra điện thoại di động ra.
Không ngờ, người đàn ông bước sang một bên chặn đường, giật điện thoại di động của cô đi, mùi rượu tỏa ra từ cơ thể anh ta thật ghê tởm: "Muốn đi đâu?"
ŧıểυ Thịnh hoảng sợ trốn sau lưng Thẩm Từ Âm, Thẩm Từ Âm nhìn thẳng vào hắn: "Anh muốn cái gì? Đây là nơi công cộng. "
Người đàn ông nhếch miệng cười: "Tao không muốn gì cả, chỉ muốn uống rượu với em gái này."
Hắn vươn tay ra, động tác lỗ mãng chạm vào khuôn mặt ŧıểυ Thịnh, cô gái sợ hãi né tránh, theo bản năng phản kích, "Chát" cho người đàn ông một cái tát.
Người đàn ông sững sờ, hiển nhiên không ngờ lại bị đánh, dấu vết đỏ tươi nổi lên trên má, hắn sờ mặt, từ từ phản ứng lại, sau đó tức giận không kiềm chế được.
Hắn cầm lấy cái chai rượu, hung hăng đập nó xuống bàn bên cạnh, rượu phun ra, tiếng thủy tinh giòn tan vang lên, những mảnh vỡ văng khắp nơi, xung quanh đều chấn động.
Âm nhạc dừng lại, tất cả mọi người nhìn về phía này.
Hắn nhổ nước bọt xuống đất, hung ác nói: "Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà dám đánh tao?"
Thẩm Từ Âm né tránh kịp thời, không bị mảnh vỡ làm bị thương, nhưng không tránh khỏi bị rượu bắn tung tóe, trên váy in một dấu vết thẫm màu.
Hắn đem chai rượu vỡ chỉ vào hai người: "Ông đây vừa ý mày, chính là cho mày mặt mũi, mày đéo biết à?"
Hắn ra oai vung vẩy chiếc bình rượu sắc bén, như một con chó dại đang nổi điên, những người xung quanh muốn tiến lên để giải vây, nhưng bị vũ khí sắc bén buộc phải lùi lại.
"Được, tao sẽ cho chúng mày hai con đường." Hắn một chân giẫm lên bàn, nâng cằm lên, "Một là con bé này thức thời một chút, quỳ xuống dập đầu cầu xin ông đây tha thứ, hai là..."
Hắn nheo mắt lại, sau đó mượn ánh đèn mờ ảo đánh giá Thẩm Từ Âm.
Trong quán bar, cách ăn mặc của cô ấy không hề hấp dẫn, thậm chí còn có chút mộc mạc, nhưng khuôn mặt cô xinh đẹp động lòng người, đôi mắt xinh đẹp của cô bị ánh đèn mờ ảo của quán bar che khuất, nhuộm thêm một phần mê ly quyến rũ, đủ để khiến người không thể rời mắt.
Tên đàn ông nở nụ cười xấu xa: "Dáng người của mày không tệ, còn thích đứng lên bảo vệ em gái mình, đêm nay thay nó hầu hạ tao, nói không chừng tao còn có thể bao nuôi —"
"Choang!"
Âm thanh thủy tinh vỡ lại đột ngột vang lên, lần này là từ tầng hai.
Mọi người có mặt đều giật mình, ánh mắt mọi người vô thức hướng về nguồn phát ra âm thanh.
Có một người đàn ông đứng bên lan can trên tầng hai, dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, mặc áo sơ mi đen cài cúc lỏng lẻo, cổ áo tùy ý gấp bừa bãi, khuôn mặt ẩn mình trong ánh sáng lờ mờ, nhìn không rõ lắm.
"Xin lỗi, tay trơn." Thanh âm người đàn ông rất mát lạnh êm tai, tuy ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng giọng điệu của anh lại không nghe ra một điểm áy náy nào.
Anh đút tay vào túi, mũi chân đá mảnh vỡ sang một bên, hờ hững nói với tầng một: "Mời tiếp tục."
——
Lời của tác giả: Đây là câu chuyện của Thẩm Từ Âm và Ngôn Chiêu, motip gương vỡ lại lành, tôi hy vọng các bạn thích nó.
PS: Một số chi tiết nhỏ đã được sửa đổi, chẳng hạn như tên công ty của Thẩm Từ Âm, mọi thứ đều phải tuân theo câu chuyện này, cảm ơn mọi người.