Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 8

Trước Sau

break

“Khóc rồi.” Dù miệng nói vậy, nhưng trong giọng nói của Lăng Nhược Nam chẳng hề có chút thương xót. Cô nhẹ nhàng đưa tay lướt qua khóe mắt Ôn Tử Mặc, tựa như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào da thịt, mang theo cảm giác ngưa ngứa mơ hồ, hoàn toàn trái ngược với lực đạo đang giẫm xuống bên dưới.

Tuy nhiên, khi tay cô lướt đến đường viền xương hàm, lại đột ngột siết chặt lấy cằm của Ôn Tử Mặc, buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn cô. Lăng Nhược Nam kéo môi cười nói:

“Bị dọa rồi à? Tôi không phải thứ gì tốt đẹp đâu, dây vào thì rắc rối lắm đấy.”

Lực nơi đầu ngón tay không hề giảm bớt, đến mức khi rút tay ra còn để lại rõ vết hằn. Cô đưa ngón trỏ vào miệng Ôn Tử Mặc, chậm rãi khuấy động nơi gốc lưỡi cậu.

Đầu ngón tay của Lăng Nhược Nam len lỏi thâm nhập, khiến Ôn Tử Mặc khó chịu đến mức muốn nôn khan. Cộng thêm cảm giác bị giẫm đạp bên dưới, sự khó chịu chồng chất ấy lại mơ hồ xen lẫn vài tia kɧoáı ©ảʍ. Cậu nhíu mày, cố gắng nuốt cả tiếng rên vào cổ họng, không dám phát ra, chỉ sợ làm cô phật ý.

“Ngay cả hôn còn không biết, mà đòi nói chuyện làʍ t̠ìиɦ sao?” Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai của cậu, bầu ngực mềm mại không chút phòng bị áp sát lấy cậu. Cơ thể cậu căng cứng, đắm chìm trong cảm giác hưng phấn trào dâng khắp người.

Nếu nói lần trước chỉ là một đêm hoan lạc giữa hai người xa lạ, hoàn toàn không cần để tâm, thì giờ đây mối quan hệ thầy trò, nơi họ đang ở, thậm chí cả bộ đồng phục trên người—từng chi tiết một đều dễ dàng khơi dậy ham muốn. Làm chuyện không đứng đắn ở một nơi nghiêm túc, càng khiến cảm giác xấu hổ bị khuếch đại, đồng thời khiến kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm mãnh liệt.

“À, tôi quên mất.” Giọng cuối của câu nói ấy từ cô vang lên như một cái móc câu, mềm mại như một con mèo nhỏ đang làm nũng vẫy đuôi, nhưng chỉ một giây sau lại chẳng biết từ lúc nào đã giơ móng vuốt, cào một nhát thật sâu. Khi tay cô rời khỏi môi của cậu, còn kéo theo một sợi tơ bạc, vệt ướt kéo dài từ khóe miệng cậu xuống đến yết hầu, dừng lại nơi đó mà trêu đùa. “Cậu chỉ là một cậu nhóc chưa có bao nhiêu kinh nghiệm.”

Vừa dứt lời, tai của cậu lập tức đỏ bừng, ánh mắt hiện lên vẻ không cam lòng của một thiếu niên, nhưng lại không dám phản bác. Nhìn cậu ngây ngô và non nớt, hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí mờ ám giữa hai người. Cô nhìn cậu chăm chú, đôi mắt cậu thật ra rất đẹp, chỉ là bây giờ cô mới để ý kỹ. Trong đó chứa đầy khao khát. Ánh hoàng hôn sắp tắt chiếu qua khung cửa sổ, khiến nét quyến rũ trong ánh mắt ấy trở nên dịu dàng mà mê hoặc.

Như bị mê hoặc, cô cúi người xuống, hai tay nâng lấy đầu cậu, bắt cậu ngẩng lên. Những nụ hôn vụn vặt lần lượt rơi xuống mí mắt, trán, chóp mũi cậu, cuối cùng là đôi môi khẽ hé. Từ những cái mυ"ŧ nhẹ nhàng chuyển thành cắn mυ"ŧ, rồi đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng cậu ra, tìm đến chiếc lưỡi còn đang bối rối vì bị xâm nhập mà cuốn lấy, mãnh liệt và cuồng nhiệt, cho đến khi cả hai đã hoàn toàn thở không ra hơi.

“Nhớ thở đấy.” Giọng nhắc nhở mơ hồ của cô vang lên, vậy mà vẫn không chịu rời khỏi môi cậu. Lúc này, cậu mới nhận ra mình đã nín thở suốt. Ban đầu, cậu không biết phải đáp lại thế nào, hoàn toàn làm theo bản năng dẫn dắt bởi du͙© vọиɠ. Nhưng cô lại vô tình hay cố ý để cho cậu có thời gian lấy hơi, nhờ vậy cậu mới dần bắt nhịp được.

Trong trí nhớ, cậu tìm lại khoảnh khắc hai người từng hôn nhau, thử đưa lưỡi liếʍ nhẹ lên vòm miệng của cô. Thấy cô vì hành động ấy mà bất ngờ thích thú, nét kiều mị ấy khiến cậu bắt đầu ghen tị với những người trước kia đã giúp cô trở nên thành thạo trong nụ hôn. Cậu muốn kìm nén, nhưng không thể kiểm soát được, liền đưa tay kéo chiếc ghế của cô lại gần, hai tay ôm lấy eo cô, cố siết khoảng cách giữa hai người, làm cho nụ hôn thêm sâu hơn.

Cảm nhận được sự nôn nóng từ cậu, cô khẽ lùi lại chấm dứt nụ hôn. Môi cả hai lúc này đều đã sưng đỏ. Cô đưa tay gõ nhẹ vào khóe miệng mình, định nói gì đó thì cậu đã lên tiếng trước: “Em làm gì sai à?”

“Cậu học nhanh đấy.” Cô đáp. “Lần sau đừng cắn mạnh như vậy là được.” Nói rồi cô mới để cậu thấy vết trầy ở khóe miệng mình, mơ hồ đã có tơ máu.

“Xin lỗi.” Ôn Tử Mặc cúi đầu, không dám ngẩng lên. Trong thoáng chốc, làn da trắng mịn của cậu đỏ bừng như bị thiêu đốt, nóng rực như bốc khói. Cậu ngập ngừng một lúc, rồi mới lưỡng lự thốt ra từ kẽ răng, “Cô giáo.”

Sự ngoan ngoãn ấy khiến lòng bàn tay Lăng Nhược Nam ngứa ran, cảm giác tê tê lan khắp tim.

Cô từ trên ghế bước xuống, ngồi xổm bên cạnh Ôn Tử Mặc, dùng dáng vẻ dỗ dành trẻ con để kéo đầu cậu tựa vào ngực mình. Một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, vỗ về, tay còn lại thì không yên phận mà đặt lên phần cứng rắn nơi bụng dưới của cậu. “Ngoan lắm, trẻ ngoan thì nên được thưởng một chút, đúng không?”

Khi khuôn mặt chạm vào sự mềm mại, Ôn Tử Mặc trở nên luống cuống. Trước đây cậu hoàn toàn bị Lăng Nhược Nam dẫn dắt, hầu như không có cơ hội chạm vào cô, càng không thể nói đến hành động thân mật như tựa vào ngực. Bây giờ có thể nói là lần đầu tiên cậu được cảm nhận ở khoảng cách gần như vậy, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.

Lăng Nhược Nam vốn dĩ cũng không mong cậu trả lời, cô trực tiếp cởi quần đồng phục ra, để lộ lớp đồ lót bên trong. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước đó đã khiến lớp vải phía trước ướt đẫm.

Cô kéo thứ đang đè nặng bụng dưới ra, bên trong lộ ra dươиɠ ѵậŧ màu sáng đẹp mắt, cứng đờ, khiến người ta không thể làm ngơ.

Chỗ nhạy cảm đột nhiên chạm phải luồng không khí lạnh khiến Ôn Tử Mặc không kìm được mà run lên, động tác ấy cũng bị Lăng Nhược Nam nắm bắt rất rõ ràng. Cô vừa nhẹ nhàng véo tai Ôn Tử Mặc như thể đang an ủi, lại vừa đưa tay nắm lấy phần cứng bên dưới, bắt đầu trêu chọc.

kɧoáı ©ảʍ dần dần lan ra từ bụng dưới, hơi thở của Ôn Tử Mặc bắt đầu trở nên nặng nề, như một người sắp bị nhấn chìm, cuống cuồng tìm lấy dưỡng khí. Lúc này, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lăng Nhược Nam bất ngờ nắm lấy tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, lại một lần nữa bắt đầu nụ hôn.

Nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn cả lần trước, kết hợp với kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng mức độ từ tay của Lăng Nhược Nam, đầu óc Ôn Tử Mặc bị một mảnh trống rỗng hoàn toàn chiếm cứ. Cậu cố gắng muốn đáp lại nụ hôn ấy, nhưng toàn thân lại bị kɧoáı ©ảʍ ở hạ thân chi phối, du͙© vọиɠ bản năng phi lý khiến cậu thoái hóa thành kẻ chỉ biết vụng về phối hợp. Đến cả việc hôn có thể nhắm mắt cũng quên mất, tiêu điểm trong mắt đã hoàn toàn mơ hồ, não bộ như biến thành một bãi bùn loãng, chẳng còn nhớ được vừa rồi đã nói phải nhớ thở.

Ngay khi Ôn Tử Mặc cảm thấy sắp không thở nổi nữa, Lăng Nhược Nam mới buông đôi môi đã sưng tấy hơn trước, tuy nhiên động tác bên dưới vẫn không hề chậm lại, thậm chí còn cố tình đè sát vào nơi không ngừng tiết ra dịch thể, khiến Ôn Tử Mặc bắt đầu rêи ɾỉ nghèn nghẹn, nhưng lại không thể tự ý xuất tinh.

Cảm giác căng tức lan tràn hỗn loạn trong cơ thể, gấp gáp muốn được giải tỏa, vậy mà Lăng Nhược Nam lại không nói gì, cũng không chịu buông lơi lối ra duy nhất, chỉ mỉm cười nhìn Ôn Tử Mặc, ép cho tiếng rên nghèn nghẹn giữa kẽ răng của cậu dần biến thành âm thanh nghẹn ngào, xen lẫn những lời van xin đứt quãng.

“Sao vậy? Muốn lên đỉnh à?” Lăng Nhược Nam cố tình hỏi, rõ ràng cô có thể cảm nhận được toàn thân Ôn Tử Mặc đã căng cứng, thậm chí cả gân xanh trên cổ cũng hiện rõ, vật cứng trong tay cô lại càng căng phồng đến mức đáng sợ.

Cô nhẹ nhàng dẫn dắt câu hỏi, đưa tay chạm vào mặt của cậu, ánh mắt mơ màng đượm nước, viền mắt đỏ lên khiến cô không kiềm được mà hôn cậu, “Cậu không nói thì tôi sao biết được chứ.”

Cô cần sự hồi đáp từ cậu, nhưng Ôn Tử Mặc lại quá sợ hãi để lên tiếng.

“Muốn... Chị, em muốn, làm ơn, được không? Làm ơn...” Ôn Tử Mặc không thể kiểm soát những lời thốt ra từ miệng, cậu thấp giọng cầu xin Lăng Nhược Nam hãy nhanh chóng giải thoát cho mình. Dường như vẫn chưa đủ, cậu chủ động đưa tay giữ chặt vai cô, cả người vùi vào hõm cổ cô, ngắt quãng lặp đi lặp lại.

“Xuất đi.” Sau khi cậu trả lời, bên tai liền vang lên tiếng thì thầm của Lăng Nhược Nam. Ngay khoảnh khắc tay cô rời khỏi miệng hang, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, nóng đến mức như thể có thể làm bỏng tay cô. Cô nhẹ nhàng vỗ về Ôn Tử Mặc đang kiệt sức tựa vào người mình, khẽ cười bất lực nói: “Lần này không có uống rượu.”

Ôn Tử Mặc không thật sự hiểu ý cô, tưởng rằng cô đang tiếc vì chưa được uống rượu, cậu khàn giọng mang theo chút nghẹn ngào nói: “Vậy lát nữa chúng ta đến chỗ bạn chị uống nhé?” Cậu không thể nhìn thấy ánh mắt của Lăng Nhược Nam, chờ một lúc không thấy cô trả lời, liền lí nhí nói tiếp như tiếng muỗi: “Hay là đến chỗ khác uống?”

“Ừ.” Lăng Nhược Nam không muốn giải thích. Lần này không có rượu làm cái cớ, nghĩa là đêm đó cô có lẽ thật sự có hứng thú với Ôn Tử Mặc, chứ không chỉ đơn thuần là tác động của rượu. “Trước hết dọn dẹp đã.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc