Hôm đó, sau khi chắc chắn rằng cậu ấy đã ngủ say, Lăng Nhược Nam mới vào phòng tắm tắm sơ rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô liếc nhìn cậu trai ấy một cái. Làn da trắng mịn vì trận hoan ái vừa rồi mà lấm tấm những dấu vết đỏ, đặc biệt là dấu tay in hằn rõ trên mông. Cô khẽ thở dài lẩm bẩm:
“Đúng là bốc đồng mà.”
Thế nhưng, cô cũng không nhớ nổi lần cuối cùng mình có được cuộc ân ái vừa thoả mãn cả thể xác lẫn tinh thần như vậy là từ khi nào. Nghĩ vậy, thấy độc thân hình như cũng không tệ.
Còn về cậu nhóc trước mặt, cô chẳng cảm thấy luyến tiếc. Một đêm tình cờ gặp gỡ, chẳng cần thiết phải lưu tên hay biết danh tính. Vì thế, cô cũng chẳng hỏi han thêm gì. Dù sao thì, sau này khả năng gặp lại cũng rất thấp, không cần thiết phải lưu luyến.
Cô lấy từ trong túi ra một khoản tiền, đảm bảo cậu ấy sẽ không vì không có tiền mà không thể về nhà, rồi dứt khoát rời đi.
Cậu cũng chỉ biết chuyện đó sau khi tỉnh dậy.
Chuông báo thức được cài sẵn trên điện thoại reo lên bên giường. Bên còn lại của giường đã lạnh ngắt từ lâu. Trên tủ đầu giường đặt một chai nước uống như trong phim thần tượng, nhưng lại không có tờ giấy nhắn nào như thường thấy, chỉ có một xấp tiền.
Cậu gãi đầu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy việc ngủ say không hẳn là điều tốt.
Cảm giác hụt hẫng cũng không kéo dài lâu, vì điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ buộc cậu phải tỉnh táo xử lý.
Cậu gọi lại, đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng đầy quan tâm, khiến cậu càng giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, chỉ có thể chột dạ giấu đi bí mật vừa ân ái với người khác.
Cúp máy, cậu vơ đại ga giường quấn quanh hông rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Ánh mắt có phần chờ mong đảo quanh căn phòng, nhưng như đã đoán trước, bóng dáng mà cậu mong đợi chẳng hề xuất hiện.
Điều đó khiến cậu có chút ngẩn ngơ.
Trên người cậu vẫn còn vương mùi hương cơ thể mà cô vô tình để lại trong khoảnh khắc ân ái, như những nụ hôn đêm qua, cưỡng chế in hằn lên da thịt cậu. Nói thật thì lúc này cậu thực sự không muốn tắm, không muốn xóa đi dấu vết của sự thân mật ấy. Trong gương, cậu vẫn còn đeo chiếc vòng cổ, nhắc nhở cậu rằng tối qua đã từng có người cần đến cậu. Cảm giác nghẹt thở khi bị cô kéo siết vẫn còn in đậm trong trí óc, cậu tháo chiếc vòng ra, những vết hằn đỏ ẩn ẩn pha chút tím xanh hiện rõ, tất cả đều chứng minh rằng cô đã cần đến cậu.
Cậu đưa chiếc vòng lên mũi, như còn vương chút hơi ấm từ những đầu ngón tay cô. Bên tai cậu vang vọng tiếng rên rỉ đầy mãn nguyện của cô.
Nghĩ đến đây, phần dưới của cậu bắt đầu có phản ứng, bên dưới lớp ga giường đã căng phồng.
Cậu đưa tay nắm lấy thân mình, bên tai chỉ còn tiếng thở dốc vội vã của cô. Không nhìn thấy gương mặt cô lúc đó khiến cậu chỉ có thể tự tưởng tượng để vuốt ve những điểm nhạy cảm. Ham muốn xuất tinh dồn dập, trong đầu dần hiện lên hình ảnh chiếc váy đỏ cuối cùng, tấm lưng cô áp trên người cậu nhấp nhô. Ánh mắt cậu lần theo đường cong lưng cô trượt xuống, làn da phủ một lớp mồ hôi mỏng, eo cô dán chặt vào cậu chỉ để tìm kiếm nhiều khoái cảm hơn, tất cả biến hóa, đều vì cậu.
Cậu muốn ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô lại gần hơn, hòa cô vào tận sâu bên trong mình. Nhưng khi đó cậu không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn đẩy lên.
Giờ đây, cậu chỉ có thể thỏa mãn mình trong trí tưởng tượng, tiếp tục vuốt ve dươиɠ ѵậŧ. Không còn ai kiềm chế cậu nữa, có thể tùy ý giải tỏa bất cứ lúc nào. Cậu tưởng tượng những đầu ngón tay mềm mại của cô từ tốn vuốt ve, nhưng tay cậu lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng siết chặt. Cậu thở dốc, không kìm nén nữa, bắn thẳng lên bồn rửa mặt trong phòng tắm.
Cơn cực khoái dâng thẳng lên đầu kèm theo cơn trống rỗng tràn ngập, cậu thở hổn hển, cảm nhận dư vị phức tạp còn vương lại. Nếu có thể, cậu thực sự rất muốn gặp lại cô. Thế nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt, bởi đối phương thậm chí còn không để lại cách liên lạc. Dù công nghệ có phát triển thế nào, cơ hội gặp lại cũng mong manh, huống chi thân phận cậu cũng không thích hợp để theo đuổi cô.
Không nghĩ nhiều nữa, cậu bước vào buồng tắm, xả sạch dấu vết của cuộc hoan ái. Ngẩng đầu lên, cậu thấy chiếc dây buộc tóc cô từng cột trên tay cậu tối qua. Theo một sự thôi thúc khó hiểu, cậu đeo nó vào cổ tay mình.
Chiếc dây lúc này lỏng lẻo vắt trên cổ tay, nhưng lại khiến cậu tìm lại được một chút cảm giác hạnh phúc vì từng được cần đến ngày hôm qua.
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng. Hôm qua, khi vừa về đến nhà, Lăng Nhược Nam đã vứt hết tất cả những tàn tích liên quan đến người yêu cũ. Thực ra cô nhìn nhận mọi chuyện rất thoáng, cũng không có ý định luyến tiếc quá khứ. Nói không buồn là giả, nhưng vì một tên cặn bã mà phải tổn hao tinh thần thì quá phí phạm. Vả lại, đống rác đó cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến cô, chỉ vì lười nên dù đã chia tay hơn một tháng, cô mới chịu dọn dẹp.
Bây giờ cuối cùng cũng có chút động lực để dọn dẹp căn nhà.
Mục đích chính là vì cô nhận được công việc dạy thay mới, muốn coi đây như một nghi thức khởi đầu mới.
Nghề chính của Lăng Nhược Nam là giáo viên dạy Ngữ văn, có chứng chỉ sư phạm đàng hoàng. Thế nhưng cô không thích môi trường gò bó của các trường học, nên bình thường chỉ dạy ở các trung tâm luyện thi. Lần này nhận việc đơn giản chỉ vì áp lực từ mối quan hệ cá nhân: Một đàn chị khá thân thiết trong trường muốn nghỉ thai sản, mà trong tay còn dẫn dắt một lớp cuối cấp, chỉ còn ba tháng nữa là lên đại học. Nói là không cần giáo viên chủ nhiệm cũng đúng, nhưng vì đàn chị ấy là kiểu người luôn lo nghĩ đủ thứ, nên mới nhờ trường mời cô – người quen biết – làm giáo viên thỉnh giảng, để tiện... kiểm tra bất cứ lúc nào mà không ngại ngùng. Sau nhiều lần mềm mỏng lẫn cứng rắn thuyết phục, Lăng Nhược Nam với tâm trạng “chắc gì thành” mới gật đầu, vậy mà chỉ một tháng sau đã nhận được thông báo, không hiểu đàn chị kia đã vận dụng thủ đoạn gì.
Nghĩ lại thì, công việc ngắn hạn này cũng không tệ, thay đổi môi trường cũng tốt cho tâm trạng.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, buộc nửa tóc, mặc quần jean ống đứng và áo sơ mi. Đôi mắt phượng sắc bén dưới cặp kính gọng mảnh vì nụ cười mà dịu đi, mang theo khí chất riêng, nhưng không khiến người ta thấy khó gần, hoàn hảo thể hiện hình tượng một giáo viên trẻ trung tràn đầy sức sống.
Ngôi trường mà đàn chị dạy không phải là trường lớn, vì thế, việc có một cô giáo trẻ mới tới đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi trong ngày đầu tiên, điều này khiến Lăng Nhược Nam hơi bất ngờ nhưng không để tâm. Trường nhỏ mà, có người mới thì chuyện đồn thổi cũng bình thường, chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng chuẩn bị bài của cô.
Cô mở sổ điểm danh, lướt qua tên từng học sinh. Cô quen dạy ngày đầu tiên sẽ ghi nhớ khuôn mặt học sinh trước, để tiện đối chiếu sau này, dù chỉ dạy ngắn hạn.
Không lâu sau, chuông vào lớp vang lên. Cô chỉnh lại kính, bước vào lớp học.
“Đứng lên! Chào cô giáo!” Tiếng lớp trưởng đầy hào hứng, cả lớp đồng thanh vang vọng, không khó để đoán thái độ tích cực của học sinh đối với cô giáo mới.
“Ngồi xuống.” Lăng Nhược Nam mỉm cười, giọng mang chút nghiêm nghị. Dù cô không phải kiểu giáo viên nghiêm khắc, nhưng việc giữ kỷ luật lớp học là điều cần thiết. Cô quay người viết tên mình lên bảng vừa nói:
“Chắc thầy cô đã giải thích với các em rồi, trong mấy tháng tới môn Ngữ văn sẽ do tôi dạy thay, đồng thời tôi cũng sẽ là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của các em.”
Cô xoay người lại, tiếp tục:
“Tôi tên là Lăng Nhược Nam, là đàn em của cô giáo các em. Chúng ta cùng nhau hợp tác đến ngày tốt nghiệp, thuận lợi kết thúc học kỳ này, đừng để tôi – người đã tốt nghiệp lâu thế rồi – còn bị đàn chị lôi ra mắng nhé.”
Lời của Lăng Nhược Nam khiến một số học sinh bật cười. Cô cũng đùa thêm:
“Giáo viên chủ nhiệm các em chắc hay lải nhải lắm nhỉ?”
Thấy có học sinh gật đầu hưởng ứng, cô tiếp lời:
“Ở trường cô ấy còn đáng sợ hơn đấy, tôi từng bị mắng đến khóc luôn. À, đừng bảo là tôi kể đấy nhé, tôi sẽ chối đó.”
Những câu nói đùa này thực ra có mục đích. Trong lúc trò chuyện, cô quan sát sơ đồ chỗ ngồi và gương mặt học sinh. Dù lát nữa sẽ yêu cầu tự giới thiệu, nhưng cô luôn cảm thấy việc này giúp mình có thêm cảm giác an toàn.
Thế nhưng, cô lại bắt gặp một ánh mắt khác thường đang chăm chú nhìn mình. Không giống ánh nhìn tò mò hay cười vui của các học sinh khác, ánh mắt ấy nóng rực như muốn thiêu đốt cô. Cậu nghiêng đầu, nở nụ cười như không tin vào mắt mình.
Lăng Nhược Nam cũng ngỡ ngàng không kém. Nhưng khác với niềm vui mừng trên khuôn mặt cậu trai, cô nhiều hơn là sự chấn động.
Người đã cùng cô qua đêm hôm trước... giờ đang ngồi ngay trong lớp cô dạy?
Cậu ta là học sinh cấp ba?
Cô đã lên giường với một học sinh cấp ba sao?
Trong đầu cô chợt hiện lên gương mặt của Tiêu Nhan, kiểu cười đến mức thiếu oxy vì chế nhạo cô.
Hơn nữa, cô còn buộc phải biết tên cậu ta.
Cô nhẹ nhàng gõ lên ba chữ lớn trên sổ điểm danh: Ôn Tử Mặc.
Thực ra, cái tên này nghe cũng rất hay.
Chả trách hôm đó chiếc vòng cổ lại khắc “M.O”.