Tiếng bước chân sột soạt trong rừng trúc, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống hai bóng người đang dạo bước trên con đường sỏi đá.
"Anh Tống Từ, làm sao anh biết anh họ và chị dâu đang ở đây?"
Lâm Linh đi phía sau Tống Từ, nghi hoặc hỏi.
Ngồi chơi thật nhàm chán, cô bé đi một vòng tìm hai người, kết quả không thấy ai.
Thiếu nữ buồn bã muốn tìm chị dâu chơi, bắt buộc phải kéo Tống Từ cùng đi tìm.
"Em không biết sao?" Tống Từ rũ mắt, giọng nói lười nhác.
"Đây là suối nước nóng tư nhân của anh em, mỗi lần cậu ta đến Tây Cương sẽ ghé thăm vài lần, anh khẳng định cậu ta lại chạy đến nơi này cho mà xem."
Tống Từ nói xong liền lắc đầu, miệng thầm chậc một tiếng, thở dài, đúng là người đàn ông xa xỉ.
Lần đầu tiên Lâm Dịch Phong đặt chân đến Tây Cương, anh đã có ý định mua nó từ lâu, lúc ấy khu đất còn chưa đi vào quy hoạch của khách sạn, vì thế cục thịt béo bở này dĩ nhiên rơi vào miệng anh.
Tống Từ buồn bực hỏi anh muốn làm gì, rốt cuộc mấy năm sau trở thành khu du lịch suối nước nóng nổi tiếng, mẹ nó...
Đến cả sân trượt tuyết cũng không đủ cho cậu ta.
"Anh nói em nghe..." Tống Từ dừng bước, xoay người nhìn Lâm Linh.
"Lần sau đừng làm phiền tới anh được không? Anh Tống Từ của em không thích đi tìm người khác đâu."
Người đẹp còn đang chờ anh ta, ở trên giường ấm áp được ôm mỹ nhân không tốt sao? Anh tội tình gì phải cùng cô bé đến nơi băng thiên tuyết địa tìm người chứ.
"Không được!" Lâm Linh lập tức cự tuyệt, nháy mắt lấy lòng anh ta: "Anh Tống Từ tốt nhất nên em mới tìm anh."
Trông anh giống như bắt nạt cô bé vậy.
Ha ha...
Tống Từ trợn mắt, quay đầu xua xua tay: "Đi nhanh đi, sắp đến núi giả rồi!"
Tại chỗ rẽ, trong miệng anh ta không ngừng lải nhải: "Lần tới em tìm người khác giúp..."
Từng tiếng nghẹn ngào xin tha truyền tới tai hai người.
"Ân a... Ông xã... Chậm... Chậm một chút... Ách a... Yên Yên không chịu nổi..."
"Ngô a... Từ bỏ được không... A! Ân a!..."
Âm thanh nước chảy và giọng nói cường thế của người đàn ông.
"Không được, ông xã chưa bắn ra, ngoan ngoãn để anh làm."
Sau đó là tiếng da thịt va chạm "bạch bạch bạch" cùng với tiếng vỗ mông càng thêm vang dội.
Tống Từ sững sờ, tai đeo khuyên hiếm khi đỏ ửng.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đầu từng duyệt vô số mỹ nữ, giờ đây lại đứng bên góc tường nghe lén người anh em...
Cô bé nghe thấy "Phốc! Phốc! Phốc!", còn có tiếng khóc nức nở.
Lâm Linh hồi tưởng thời còn nhỏ vì chơi đùa nghịch ngợm nên cô thường xuyên bị anh trai đánh.
Mặc kệ cô khóc lóc cầu xin như thế nào, anh vẫn không mềm lòng buông tha cô.
Tiếng động bên tai ngày càng lớn, chị dâu đáng thương của cô khóc càng thê thảm.
Thiếu nữ sợ hãi, chuẩn bị vọt vào ngăn cản anh.
"Này... Em làm gì vậy?" Tống Từ kéo cô trở về.
"Em muốn đi cứu chị dâu!" Cẳng chân cô bé còn động đậy.
"Em..." Ánh mắt "kỳ quái" nhìn chằm chằm cô, đối mặt với một đứa bé chưa hiểu chuyện thật là, anh ta cố tình hạ giọng: "Bọn họ... Bọn họ không đánh nhau."
Lâm Linh không tin, Tống Từ lựa chọn lời hay ý đẹp khuyên cô bé, nói là đùa giỡn, diễn kịch mà thôi. Thiếu nữ mới lớn không thèm nghe chuyện ma quỷ đâu, cô bé phẫn nộ muốn chạy vào trong.
"Đi về nào!"
Ôi trời xanh, anh ta dở khóc dở cười lau mặt, bàn tay to lôi Lâm Linh trở về, một tay khác còn che miệng cô, sợ cô không kìm được la lối om sòm.
Tới đại sảnh khách sạn, Tống Từ phát hiện khuôn mặt nhỏ của Lâm Linh vẫn bất bình tức giận, trong lòng anh ta bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu.
"Linh Linh, anh nói thật cho em biết!" Tống Từ vỗ bả vai thiếu nữ, giả vờ hoảng hốt.
"Anh họ em đánh chị dâu, tính cách người này đến chết không thể thay đổi, ở nhà đánh em đã đành, có bạn gái liền đánh cả cô ấy."
Cô biết mà!
Lâm Linh gấp đến mức sắp khóc, cô bé sợ hãi túm ống tay áo Tống Từ, phải về chỗ suối nước nóng ngăn cản anh cô.
Chị dâu tốt đẹp như vậy, vì sao anh cô không biết quý trọng chứ?
"Nghe anh nói."
Tống Từ ngoắc ngoắc ngón tay, thò qua bên tai thiếu nữ, nói rằng giờ đã xong chuyện rồi, không được việc. Chi bằng ngày mai chờ bà nội tới rồi đi tố cáo, anh cô nghe lời bà nội nhất, tương lai không dám hung dữ nữa.
"Nhớ rõ miêu tả tình huống tối nay thật cẩn thận, để bà nội em biết cậu ta đáng giận đến mức nào!"
Lâm Linh nghĩ ngợi, cảm thấy có lý gật đầu, nhưng cô bé không nhìn thấy Tống Từ đang cười hề hề phía sau.
Anh Phong à, xem như đây là lời hồi đáp lúc nhỏ tôi dành cho cậu, ai bảo hồi nhỏ cậu hại tôi bị đánh nhiều lần như vậy.
- --
Buổi sáng hôm sau, nắng sớm chiếu rọi xuống mảnh đất tuyết mênh mông, đẹp tựa ánh kim lấp lánh.
Vài chiếc xe ngừng ở cửa khách sạn, che đi vầng hào quang chói lóa.
Giám đốc khách sạn cung kính đứng bên ngoài, cửa xe mở ra, một ông lão cầm quải trượng, mái tóc bạc trắng xóa, uy nghiêm hùng dũng.
Vị giám đốc liên tục cười cười, tha thiết thăm hỏi, cúi người lễ phép.
Lâm Dịch Phong nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, một đám người đứng bên dưới, trong lòng anh hiểu rõ, buông bức màn.
Người đàn ông bật đèn giường, cúi đầu ngắm cô gái nhỏ bọc mình thành cái kén tằm.
Cô nhắm mắt ngủ ngon lành, hàng lông mi cánh bướm rung động, có thể thấy được lông tơ trên khuôn mặt trắng nõn.
Anh đè lên người cô, khẽ thì thầm.
"Bảo bối, rời giường nào, ba mẹ anh tới rồi."
Ai đang nói chuyện vậy... Đừng quấy rầy giấc ngủ của cô...
Mí mắt Bùi Yên run rẩy, bỏ mặc người đàn ông nói "chỉ làm một lần", cô chỉ muốn ngủ đến khi thiên hoang địa lão thôi*.
(*thời gian dài đằng đẵng, lâu như đất trời.)
Lâm Dịch Phong bật cười, đầu ngón tay trêu ghẹo lông mi cô, nhắc nhở thêm lần nữa.
"Bảo bối, ba mẹ anh tới, đang chờ chúng ta dưới lầu."
Cô gái nhỏ mở mắt, bạn trai đang ăn môi cô, mơ hồ hỏi: "Anh nói cái gì?"
Người đàn ông lặp lại lời nói.
Bùi Yên bừng tỉnh, tay nhỏ căng chặt, không thể tin được chớp chớp mắt: "Thật sao?"