Đêm khuya thanh vắng, những ngôi sao lấp lánh ngoài kia dần dần bị màn đêm che phủ.
Toàn bộ thành phố chìm trong một màu đen tối, ánh đèn phát ra từ tòa cao ốc chợt tắt ngúm.
Chỉ có căn phòng ngủ là riêng biệt, đèn tường vẫn chiếu rọi xuống cặp uyên ương điên cuồng quấn quýt nhau.
Trên giường lớn, tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, Bùi Yên biến thành dây leo bao quanh người đàn ông. Hai chân thon thả vòng lấy eo gầy, hai cánh tay phía trên lại ôm cổ anh, ngẩng đầu đón nhận từng cú va chạm.
"Ân a! Dịch Phong. A! Chậm... Ân a!... Chậm một chút... Ách a..."
Cái miệng nhỏ nói không nên lời, bị anh mạnh bạo thọc vào rút ra đánh gãy lời của cô gái nhỏ.
Bùi Yên từng cho rằng cô sợ hãi nhất là làm trên tường, cô gái nhỏ rụt rè chống đối không cho anh đi vào, hoa huy*t lập tức bị động phun nuốt cự vật cứng rắn, mỗi lần đều khiến cô nhóc thần hồn điên đảo.
Nhưng không nghĩ tới, tư thế truyền thống lại làm cô phản ứng kịch liệt như vậy.
Nửa người trên Lâm Dịch Phong căng chặt, phần hông rắn rỏi đưa côn th*t đấu đá lung tung trong cơ thể bé con, nguyên gậy th*t rút ra, sau đó một đường đâm vào.
Tốc độ nhanh đến mức sinh ra ảo giác.
Lực đa͙σ nửa thô bạo nửa hung ác, tựa như một chiếc máy đóng cọc, "bang bang bang" ȶᏂασ đến chỗ sâu nhất.
Chiếc giường lớn vì động tác "trả thù" của anh mà tung lên tung xuống chẳng khác gì giường lo xo cả, còn nơi giao hợp chật hẹp được anh đút no căng lại bị đẩy về mạnh bạo, cứ thế quy đầu khảm chặt chẽ tại miệng huyệt.
Bùi Yên không chịu nổi lắc đầu, khuôn mặt ửng đỏ đầm đìa mồ hôi.
Khóe mắt cô nhóc tràn lệ, dựa vào cổ người đàn ông khóc nức nở, đôi môi sưng đỏ hôn lên cái cằm kiên nghị của anh, bạc môi mỏng, sóng mũi...
"Ông... Ông xã. Ân a!... Từ bỏ... Ô ô..."
"Yên Yên... Không... dám... Buông tha... Yên Yên đi... A! A!"
Cô gái nhỏ biết người đàn ông thích cô gọi anh là ông xã, chỉ cần cô ôm anh xin tha, anh sẽ cười cười cho cô lối thoát.
Nhưng đêm nay thì sao, bất kể cô có khóc lóc cầu xin như thế nào, hoa tâm bị xỏ xuyên cũng chưa bao giờ gián đoạn, như thể anh đang muốn lột da róc xương cô vậy.
Trướng quá... Căng quá... Cô bị cắm hỏng rồi!
Bùi Yên hoảng hốt, tiếng khóc đứt quãng.
"Sẽ chết... Chết mất thôi... Ô ô..."
Lâm Dịch Phong rũ mắt nhìn cô gái nhỏ dưới thân, đôi mắt đong đầy hơi nước, hàng mi dài ướt át cùng với tiếng nỉ non bất lực.
Tâm can người đàn ông mềm mại, nhưng cảnh chiều nay lại hiện lên trong đầu anh một lần nữa.
Cô lừa anh trộm đi gặp người khác, nở nụ cười tươi với anh ta, hơn nữa còn dựa vào lồng ngực...
Cô muốn đi theo anh ta, cô không cần anh nữa!
Không, anh không cho phép!
Đôi mắt anh nổi lên gân máu, chấp niệm kiếp trước càng đè nặng lên người anh.
Anh thở dốc nâng đầu cô gái nhỏ, vuốt ve mái tóc hỗn độn của cô.