Lâm Dịch Phong không hề phát hiện, yết hầu không ngừng phát ra âm thanh nuốt xuống. Xử lý xong nửa bình còn lại, anh chậm rãi để bình sữa lên bàn. Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, nghiêng đầu nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Khóe môi anh còn dính son hồng từ chiếc ống hút.
Hô hấp Bùi Yên ngừng lại, nhiệt độ nóng bỏng ập xuống đầu cô, mặt đầy thẹn thùng.
Cô nói như thế nào đây?
Anh uống nhầm của tôi rồi! Môi còn dính son...
Cô gái nhỏ nghĩ ngợi không chịu được, rũ mắt lúng ta lúng túng, không chú ý đến lóe ý cười của người đàn ông.
Không gian xung quanh như muốn nổ tung, mọi người cúi đầu ăn cơm nhưng thật ra đang chú ý đến nhất cử nhất động bên kia, cho rằng nam thần lấy nhầm bữa sáng của người khác rồi. Đột nhiên cả đám hít ngụm khí lạnh, thảo luận ngày càng hào hứng.
Thậm chí còn có video đăng trên diễn đàn chỉ trong thời gian ngắn, bàn luận sôi nổi.
"Ôi, ôi, ôi, nam thần lấy nhầm bữa sáng của người ta rồi!"
"Hiện tại nam thần đang yêu đương sao? Cầu toàn bộ thông tin của nữ sinh bên cạnh!"
"Nữ sinh bên cạnh anh ta thật xinh đẹp!"
"Chỉ có tôi cảm thấy Lâm Dịch Phong đang cố ý sao? Ha ha ha..."
...
Mà vai chính trong video đang sánh vai cùng nhau đi dạo khuôn viên trường. Sáng sớm, ngọn gió mùa hạ thổi nhè nhẹ, từ từ cùng với ánh nắng xuyên qua vườn ngô đồng rậm rạp, là điểm nhấn tô điểm cho quang cảnh rực rỡ.
Bùi Yên ngẩng đầu vài lần, muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy rối rắm.
Môi người đàn ông hơi đỏ hồng dưới ánh mặt trời, vài người đi đường nhìn thoáng qua, không nhịn được nghiêng đầu đánh giá, trong mắt toàn là ái muội. Duy nhất mình anh không phát hiện, bình chân như vại, nện bước đi một cách thong thả, ngẫu nhiên tán gẫu mấy đề tài.
Giọng nói trầm thấp, từ tính thốt ra quanh quẩn bên tai cô.
Tai cô gái nhỏ nổi lên màu đỏ nhàn nhạt. suy nghĩ nên nhắc nhở anh mới phải, nhưng không biết mở miệng bằng cách nào.
Xấu hổ quá đi, lỡ như anh nghĩ tới...làm sao bây giờ?
Đánh vô số lần bản nháp trong đầu, cuối cùng chỉ đành nhụt chí lắc đầu, mắt thường có thể thấy được sự bi phẫn của cô.
Lâm Dịch Phong nhìn chằm chằm vào cô nàng, bộ dáng túm tay của cô gái nhỏ như một chú mèo con, bị chọc đến mức nóng nảy không thể phát giận, đáng thương ủy khuất vô cùng.
Người đàn ông cảm thấy buồn cười, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, sang sảng nhưng dễ nghe khiến người nào đó lập tức dừng bước.
Này?
Bùi Yên buồn bực ngẩng đầu nhìn anh.
"Em từng nuôi mèo sao?" Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn cô gái nhỏ.
Cô không phản ứng kịp, không rõ lý do lắc đầu.
"Tôi có một con mèo, rõ ràng nó bị chọc ghẹo nhưng không dám cào người, chỉ biết phồng quai hàm lên giận dỗi."
Trong mắt người đàn ông tràn ngập niềm vui, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, giọng nói nghẹn lại.
"Em chắc hẳn không biết rằng, dáng vẻ này của em làm người ta chỉ muốn chọc ghẹo mà thôi."
Càng muốn đè cô lên giường mà hung hăng chà đạp.
Cổ họng Lâm Dịch Phong hoạt động trở lại, khí nóng rực ở bụng dưới hừng hực, ánh mắt khát vọng nhìn cô gái nhỏ, ngay lập tức cố gắng khắc chế cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bùi Yên bị đôi mắt của người đàn ông mê hoặc, mắt anh như muốn thiêu đốt cả con người cô, sau đó hóa thành vẻ nhàn nhạt. Cô cảm giác đang tắm mình trong gió xuân vậy.
Cô gái nhỏ không được tự nhiên liền cúi đầu.
Làm sao để hình dung được cảm giác của cô với anh đây?
...
Đi theo Lâm Dịch Phong qua mấy dãy phòng học, làm thủ tục xong xuôi, Bùi Yên hoàn toàn mất bình tĩnh.
Vì sao mấy thầy cô rất vui mừng nhỉ? Còn đẩy gọng kính nhìn cô liên tục.
Cô không chịu nổi vẻ hài hước đó, nghĩ cớ chuồn nhanh sau khi ra khỏi khu dạy học, còn chưa buột miệng thốt lên liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt, từ xa lại gần.
"ŧıểυ Phong." Một tiếng nói truyền vào tai hai người.
Lâm Dịch Phong quay đầu lại, cười nhẹ đáp lại: "Dì Tần."
Dì Tần đã đến tuổi trung niên, gương mặt dịu dàng, mặc một chiếc sườn xám đoan trang, khí chất phi phàm, bà cười thân thiết.
"Vừa rồi mới nói chuyện với chú Tần, không chừng tới thành phố A sẽ gặp con, bất ngờ thật đấy."
Người đi phía sau bà đã hơn 40 tuổi, tây trang giày da vô cùng uy nghiêm, ông tiến lên vỗ vỗ bả vai Lâm Dịch Phong.
"Nửa năm không gặp con, đẹp trai lên hẳn, thân thể lão gia có khỏe không?"
"Vẫn tốt! Chú Tần, sao mọi người lại ở đây?"
"Đi công tác, thị sát môi trường giáo dục ở đây." Nói xong nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, hai mắt híp lại: "ŧıểυ Phong, vị này là?"
Tần phu nhân sớm chú ý đến người bên cạnh Lâm Dịch Phong, nghĩ đến lúc nãy anh nhìn chằm chằm cô bé này, bà đã chăm chú một hồi.
Cô gái nhỏ ăn mặc áo thun quần dài đơn giản, khuôn mặt nho nhỏ, tinh xảo đung đưa cùng mái tóc đuôi ngựa, đôi đồng tử thanh thoát, trong sáng, đôi mày cong cong hình lá liễu, lộ ra làn da trắng nõn nhàn nhạt ửng hồng, đẹp nói không nên lời.
Tần phu nhân nghĩ đến mẹ Lâm từng nói con trai mình không gần nữ sắc, bà cười tiến lên nắm tay cô gái nhỏ.
"Đứa bé ngoan, con tên gì? Quan hệ như thế nào với Dịch Phong?"
Bùi Yên liên tưởng mình giống như đà điểu, rõ ràng vị phu nhân này đang hiểu lầm mà!
Cô vô thức nhìn Lâm Dịch Phong, trông cậy anh đưa ra vài câu giải thích, nhưng người đàn ông chỉ mỉm cười nhìn lại cô, không tính đứng ra giải vậy, Bùi Yên ngại ngùng lễ phép đáp.
"Con là Bùi Yên."
Tần phu nhân vỗ vỗ tay cô gái nhỏ: "Dì gọi con là Yên Yên nhé! Nhớ đi cùng Dịch Phong đến nhà dì, dì làm đồ ăn ngon cho con ăn."
Lâm Dịch Phong buồn cười nhìn bộ dáng quẫn bách của cô, còn ngại không châm dầu vào lửa, giọng điệu không rõ còn giới thiệu: "Yên Yên, gọi chú Tần, dì Tần đi."
Bùi Yên bị cách xưng hô thân mật của anh khiến cô ngại đến mức đỏ mặt, căng da đầu gọi theo hai tiếng, đầu óc cô đã bay đi đâu từ lâu rồi.
Vợ chồng Tần gia thân thiết hàn huyên cùng Lâm Dịch Phong vài câu, Tần phu nhân nhìn khóe môi người đàn ông, ánh mắt ái muội chuyển hướng sang Bùi Yên.
"Người trẻ tuổi, làm việc gì cũng đừng giữ lại chứng cứ nha."
Mặt Bùi Yên lập tức đỏ lên như gan heo. Người đàn ông còn cố tình nói một câu.
"Bọn họ đang nói gì vậy?" Mặt vô tội khó hiểu.
***
Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản này của Phong ca, không chừng mấy chương đã nắm trong lòng bàn tay.
Edit: Tui ngoi lên up chương mới cho các bác nè. Ủng hộ truyện nhé!