Lâm Dịch Phong đẩy cửa phòng, đặt cô gái nhỏ ngồi trên thảm lông mềm mại.
Bàn tay người đàn ông chạm vào góc tường, đột nhiên trần nhà và bốn vách xung quanh mở ra bầu trời đêm rộng lớn, kèm theo đó là biển sao cuồn cuộn lấp lánh như những viên đá quý xinh đẹp, xa xa là vầng hào quang xanh lam thoắt ẩn thoắt hiện nơi cuối chân trời.
Một ngôi sao băng cắt ngang màn đêm yên tĩnh, tạo thành một vòng cung mỹ lệ giữa không trung, sau đó vụt mất ở phía tây.
Đây là bầu trời ngàn sao đó ư!
"Ôi trời!"
Bùi Yên che miệng, đôi mắt lấp lánh phản chiếu hàng vạn vì sao, cô phấn khích kéo tay áo người đàn ông.
"Anh hái chúng nó xuống à?"
Làm sao bạn trai nhà cô có thể lợi hại như vậy.
Lâm Dịch Phong ngắm nhìn đôi mắt phát sáng của cô gái nhỏ, dịu dàng xoa đầu cô, anh bất giác mỉm cười: "Thích sao?"
Trọng sinh không bao lâu, anh lập tức mời nhà thiết kế, bắt đầu công việc tìm kiếm bối cảnh, gắn hình chiếu trên tường, cuối cùng là trang trí thêm chậu hoa phía trước và sau.
Lúc anh làm những việc này chưa từng nghĩ đến khi nào cô nhóc sẽ ghé thăm, nhưng chỉ cần trông thấy lúm đồng tiền trên gương mặt xinh xắn kia cũng đủ để anh hăng hái không chút do dự.
Lâm Dịch Phong muốn cô gái nhỏ biết rằng, anh có thể đáp ứng mọi nhu cầu của cô, cô là một bông hoa kiều diễm khát vọng tắm mình trong ánh mặt trời và sự tự do, tất thảy vì bản thân cô muốn nhận được sự tôn trọng từ mọi người. Không sao cả, anh nguyện ý che chở cô cả đời.
"Vâng, em rất thích!"
Đầu nhỏ gật lia lịa.
Bùi Yên vui vẻ, không cầm lòng được chạy đến vách tường.
Cô gái nhỏ chống tay lên, nhờ những ngôi sao sáng ngoài kia điểm xuyến mà mu bàn tay càng thêm trắng trẻo, tinh tế lạ thường.
Bùi Yên lóa mắt, dường như các vì sao đang tự động sắp xếp theo bố cục?
ŧıểυ Bùi Yên chỉ tay nhỏ lên khoảng không, quay đầu hỏi bạn trai.
"Dịch Phong, đó là..." Đó là chòm sao gì nhỉ?
Cô gái nhỏ ngập ngừng, không thốt nên lời.
Chỉ thấy áo sơ mi người đàn ông nửa kín nửa hở, lộ ra lồng ngực cường tráng.
Bàn tay anh còn đang dời xuống, cởi bỏ từng cúc áo dụ dỗ cô gái nhỏ, đôi mắt thâm thúy như sao trời khiến cô rung động.
Cảm giác xâm lược mãnh liệt đánh úp cô, Bùi Yên vô thức chạy trốn nhưng thỏ con nào ngờ phía sau là vách tường vững chắc, lùi lại vài bước đã bị người đàn ông duỗi tay giam giữ.
Hơi thở nam tính bao trùm lấy cô trong không gian chật hẹp, mà căn cự vật bên dưới còn đang chọc chọc bụng nhỏ cách lớp quần áo mỏng tanh.
Mặt Bùi Yên ửng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ hãi nói.
"Buổi sáng mới...Không làm không được sao?"
Đôi mắt Lâm Dịch Phong lấp ló ý cười, anh chỉ định thay áo ngủ thôi mà. Kết quả bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ thẹn thùng, anh nhịn không được muốn trêu ghẹo cô vài câu.
Tay người đàn ông chống ở hai bên, anh ghé vào tai cô, cọ xát lên khuôn mặt non mềm, làn da trơn nhẵn mịn màng làm anh khát vọng càng nhiều, giọng nói trở nên trầm thấp quyến rũ.
"Bảo bối, không làm sao lại cởi quần áo? Nào, qua đây để anh ôm em một cái."
- --
Tại phòng ngủ, Lâm Dịch Phong tựa lên đầu giường, trước ngực anh là thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ.
Ánh trăng hài hòa chiếu rọi khắp căn phòng, cả hai cơ thể trần trụi đối mặt nhau, thậm chí có thể liên tưởng đến da thịt trắng nõn đang bị đàn áp bởi màu lúa mạch mạnh khỏe của người đàn ông.
Bùi Yên nằm trong lòng anh nức nở, lưng cô kề sát nhiệt độ nóng bỏng, từ từ cảm nhận một con mãnh thú đang chậm rãi thức tỉnh.
Cô dè dặt nâng mông nhỏ bị đùi anh rắn chắc kẹp lại, mệnh căn cắm vào kẽ mông cô, quyết không dung tha.
Vừa rồi anh biến thành lưu manh lột sạch quần áo cô, Bùi Yên thầm nghĩ nhất định phải ngăn cản anh hóa sói mới được.
"Dịch Phong...Em thấy chúng ta nên chậm một chút..."
Cô gái nhỏ lặng lẽ di chuyển, chưa kịp chạy trốn thì người đàn ông đã nhanh tay ấn xuống, long căn thẳng tắp hướng về miệng huyệt, nghiền ép ŧıểυ âm đế mẫn cảm.
"Ngô ân ~"
Bùi Yên vô thức rêи ɾỉ, mắt hạnh hổ thẹn, ý đồ giảng đa͙σ lý cho người đàn ông.
"Mấy cặp đôi khác trước tiên sẽ nắm tay gì gì đó, còn chúng ta quá nhanh..."
Giọng nói ngày càng yếu ớt, nếu người mẹ nghiêm khắc của cô phát hiện mình và bạn trai đang ở bên nhau thì...
Cô sẽ bị nhốt lại đó!
Lâm Dịch Phong dựa lên vai cô gái nhỏ, đương nhiên người có da mặt dày sẽ nói rằng.
"Anh muốn sử dụng quyền lợi của bạn trai, hơn nữa..."
Bàn tay to không biết từ lúc nào vòng đến trước ngực cô, nắm lấy nhũ hoa kiều nộn khiến cô gái nhỏ khóc lóc nỉ non, lòng bàn tay còn cố ý áp sát hai viên anh đào nhòn nhọn.
"Bé ngoan, không phải tối qua và sáng nay em rất thoải mái sao?"
Lâm Dịch Phong khàn giọng, bạc môi mỏng vuốt ve sườn mặt tinh xảo, hơi thở nóng rực lưu luyến tai nhỏ, rồi đến cổ bạch ngọc mới chịu dừng lại. . Ngôn Tình Sủng
Anh khẽ gặm mυ"ŧ tấc da non mịn nơi cổ cô nhóc, hương thơm ngào ngạt trong khoang miệng làm anh say mê.
Một vết "dâu tây" được gieo trồng ngay ngắn.
Lâm Dịch Phong nhếch môi thỏa mãn, nâng cằm cô về phía anh, nhẹ nhàng thưởng thức cái miệng đầy mật ngọt.
"Sau này ông xã sẽ làm em thoải mái."
Bùi Yên đờ đẫn, cố gắng lấy lại giọng nói bị hơi thở của anh áp đảo.
"Đừng nói nữa..."
Cô gái nhỏ hoảng loạn tìm chỗ trốn, dáng vẻ đáng yêu đến mức khiến người đàn ông liên tục tìm cơ hội bắt nạt cô.
Đôi tay anh linh hoạt bắt lấy đôi thỏ ngọc đang đung đưa qua lại.
Hai luồng tuyết nhũ đẫy đà, nở rộ tựa cánh hoa tươi đẹp tạo nên sức hút mê người.
"Ân a ~ đừng... Đừng như vậy..."
Bầu ngực sữa lắc lư, Bùi Yên khó chịu thút thít, tay nhỏ vội vàng đè bàn tay không ngừng làm loạn trên ngực cô, thấp giọng nỉ non.
"Dịch Phong...Lấy ra..."
Lâm Dịch Phong bắt lấy bánh mật đào, môi anh tới gần bên tai cô gái nhỏ, cực kỳ dâm mỹ nói.
"Tay người đàn ông xoa nắn có thể giúp đôi bạch thỏ phát dục, tuy nhiên ngực sữa bảo bảo nhà anh đủ lớn rồi."
Vừa nói vừa niết chặt viên anh đào, cùng năm đầu ngón tay bao bọc kín kẽ hai luồng cao ngất, giọng đầy sắc tình của người đàn ông quanh quẩn bên tai.
"Cũng không tệ, ông xã nắm được."
"Khi còn nhỏ em ăn gì lớn lên vậy? Bảo bối chăm sóc nơi này thật tốt..."
Bùi Yên mặt đỏ tai hồng trước câu nói phóng đãng của anh, quả thực mặt dày vô sỉ mà, cô hận không thể bịt kín mít lỗ tai lại.
Mắt hạnh cô gái nhỏ ngập nước, bị bắt nạt vô cùng đáng thương, tức giận trong lòng.
"Anh, cái người này..."
"Được rồi, anh không nói nữa!"
Lâm Dịch Phong xem bé mèo giơ nanh múa vuốt mà bật cười. Bàn tay to quy củ đặt trên eo nhỏ, cũng biết thức thời lảng sang chuyện khác.