Sáng sớm hôm sau, Mạc Nhiên lại vô cùng lãnh đạm. Cô gọi hắn “anh trai”, lại bị hắn xem nhẹ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Giống như là cố ý.
Tống Lai Yên nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Cho dù hắn làm ra bất cứ chuyện gì thì đều có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Mãi đến tận khi lên xe rời đi thì cô mới từ kính chiếu hậu nhìn thấy mẹ cô đang đứng ở cửa quan sát bên ngoài, vẻ mặt không được dễ nhìn cho lắm.
Cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao Mạc Nhiên lại hành xử một cách lạnh nhạt như vậy.
Là vì đang muốn bảo vệ cô.
Hôm nay Tống Lai Yên tới kỳ kinh nguyệt, cô cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Giờ nghỉ trưa cô cũng không đi ăn cơm mà nằm gục đầu xuống bàn mà ngủ. Có mấy nam sinh ngồi trong lớp tán gẫu, bọn họ nói rất lớn tiếng nhưng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Không biết Tống Lai Yên ngủ bao lâu, xung quanh từ náo nhiệt chuyển thành yên tính. Bỗng nhiên có người đẩy đẩy bả vai cô: “Lai Yên, dậy đi...”
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn hơi mơ hồ.
“Có chuyện gì không?” Giọng mũi của cô nghe rất đáng yêu.
“Hôm nay là ngày bốc thăm đấy, ban văn nghệ của những lớp khác đều đã đi rồi.”
Tống Lai Yên quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, thế mà đã là 1 giờ 50 phút rồi. Cô muộn mất hai mươi phút, buổi bốc thăm sắp kết thúc đến nơi rồi! Cô lập tức giật bắn mình, đứng phắt dậy.
Chung Hành theo sát phía sau cô, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi lớp. Thể lực của Tống Lai Yên không được tốt, lại đang trong kỳ kinh nguyệt, cô mới chạy được hai phút thì đã ôm bụng thở không ra hơi.
Chung Hành nhìn ra được sự khác thường của cô thì chu đáo mua cho cô một ly nước nóng: “Không sao chứ? Sắc mặt cậu nhìn đáng sợ vậy? Không thì cậu đừng đi nữa, để tôi đi giúp cho.”
“Không được, tôi còn phải đến ký tên nữa.”
Chung Hành nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước. Tống Lai Yên thực sự quá mệt mỏi nên cũng không giật tay lại.
Lớp 6 năm nhất vắng mặt, coi như tự động rút lui. Mọi người đã bốc thăm xong, đang chuẩn bị kết thúc thì cửa phòng họp lại bị đẩy ra.
Tống Lai Yên chạy nhanh quá nên bụng dưới bắt đầu âm ỉ đau. Cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Xin... Xin lỗi mọi người... Tôi đến muộn! Tôi là Tống Lai Yên... là... đại diện lớp 6, xin hỏi... bây giờ vẫn có thể bốc thăm chứ?”
Cô gấp gáp đến mức còn không nhận ra Chung Hành vẫn đang nắm chặt lấy tay mình, mãi đến khi có mấy người cười trộm thì cô mới phản ứng lại được.
Cảnh tượng này đã bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Một đàn chị nói với Tống Lai Yên: “Xin lỗi, nhưng mọi người đã bốc thăm xong rồi.”
“Có thể cho em một cơ hội không?” Tống Lai Yên vô cùng lo lắng, vừa nói vừa cúi gập người xin lỗi: “Tất cả là do trạng thái của bản thân em không tốt nên mới quên mất thời gian. Em không muốn vì sai lầm của bản thân mà khiến cho cả lớp em đều không được tham gia thi đấu. Mọi người cứ thêm tên của lớp em vào cuối cùng danh sách cũng được.”
Trưởng câu lạc bộ thể ȶᏂασ nói: “Xếp lớp em vào cuối danh sách thì cũng vẫn phải cần đối thủ, vậy thì chẳng phải mọi người cũng sẽ phải bốc thăm lại lần nữa sao?”
Nhưng học sinh năm nhất đều rất dễ nói chuyện, có mấy người bắt đầu nói đỡ thay cho Tống Lai Yên: “Bốc thăm lại thì cũng có sao đâu, dù sao thì tôi cũng không muốn lớp tôi là lớp thi đầu tiên.”
“Người ta cũng xin lỗi rồi, mọi chuyện cũng không có gì to tát cả, bốc thăm lại đi.”
“Nhìn bạn học này chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại thế này, đừng để người ta mất công chạy một chuyến như thế chứ?”
Trưởng câu lạc bộ thể ȶᏂασ ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức không nói nữa. Mọi người trong hội học sinh thảo luận một chút, sau đó dứt khoát đem quyền quyết định giao cho mạc Nhiên.
“Thế nào? Có cho bốc lại không?”
Mạc Nhiên lạnh lùng hỏi lại: “Cậu nói xem?”
Nhóm học sinh năm nhất thì không hiểu gì, nhưng những người trong hội học sinh vừa nghe đã hiểu.
Trưởng câu lạc bộ thể ȶᏂασ thầm nhủ sao mà phiền phức thế không biết, lại phải diễn vai người xấu rồi.
“Không bốc thăm lại nữa, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm. Tan họp!”
Tống Lai Yên lớn tiếng nói: “Chờ một chút”, sau đó sốt ruột đi về phía Mạc Nhiên: “Em không nên đến trễ, phạt một mình em được không? Cầu xin anh đấy!”
Cầu xin hắn? Vừa rồi còn nắm tay nam sinh khác, thế mà bây giờ lại cầu xin hắn?
Mạc Nhiên không trực tiếp từ chối, nhưng cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn. Hắn nhìn những người khác: “Còn thất thần ra đấy làm gì? Chiều không phải học à?”
Thế là mọi người đành phải lần lượt rời khỏi đây.
Lống Lai Yên vẫn đứng yên tại chỗ, nhất thời khó có thể tin được.
Mạc Nhiên lúc này nhìn cô giống như cô là một người xa lạ, lạnh lùng lướt qua cô.
Cô chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Chỉ vì cô mà làm hỏng chuyện của cả lớp, cô làm sao có thể cảm thấy thoải mái cho được chứ? Tống Lai Yên vô cùng tự trách, không những thế, thái độ của Mạc Nhiên lại khiến cô càng thêm khổ sở hơn. Tối hôm qua hắn còn tặng cho cô chiếc bật lửa của mình... giống như hắn không hề căm ghét người em gái này, thế mà hôm nay hắn lại lập tức đối xử lạnh nhạt với cô như vậy.
Chắc có lẽ là do cô tự mình đa tình, chiếc bật lửa đó có lẽ chỉ là một thứ đồ bình thường, hắn không dùng cái này thì dùng cái khác, chỉ có cô nghĩ nó quan trọng mà thôi. Tại sao cô lại có thể ngây thơ nghĩ rằng hắn tặng quà cho cô là không ghét cô cơ chứ?
Mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, Chung Hành vỗ vai cô: “Cậu đừng tự trách nữa, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, chẳng phải giáo viên chủ nhiệm cũng thường nói học sinh chúng ta nên tập trung vào học, mấy hoạt động nɠɵạı khóa tham gia cũng được, không tham gia cũng chẳng sao đó à? Như thế này lại càng vừa ý các thầy cô ấy chứ.”