Vừa vào nhà thì hắn đã bắt đầu điên cuồng hôn cô. Tống Lai Yên bị hắn đẩy lên tường, hai tay bị hắn chế trụ, người đầu ngón tay đan xen vào nhau, thân mật vô cùng.
Hai người môi lưỡi dây dưa, có thể nghe thấy được tiếng nước bọt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Âm thanh mỏng manh của cô bị bóp nghẹt thành những tiếng nỉ non, cô chưa bao giờ có thể kháng cự lại Mạc Nhiên. Mỗi lần bị hắn ôm lấy, Tống Lai Yên đều sẽ chủ động duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn, khiến cho nụ hôn của hai người càng sâu hơn.
Thân thể thiếu nữ trắng trẻo mắc kẹt trên chiếc giường màu đỏ sậm, cuối cùng hắn cũng có thể tùy ý mà nhìn nơi tư mật giữa hai chân cô.
Hắn nắm lấy mắt cá chân của cô, gác chân cô lên vai mình, một trái một phải. Vòng eo mảnh khảnh của cô buộc phải hạ xuống, cặp mông hơi nhô lên. Nơi đó của cô sớm đã ướt đẫm, ngay cả dưới ánh sáng mờ ảo cũng có thể nhìn ra được tia nước lấp lánh.
Tống Lai Yên cảm nhận được hắn đang vuốt ve thân thể mình, cô thuận theo từng cử động của hắn, đồng thời cũng cong người lên, thân thể tạo thành một độ cong mê người.
Mạc Nhiên đẩy dươиɠ ѵậŧ của mình vào, lấp đầy ŧıểυ huyệt trơn mềm chặt chẽ của cô. âʍ ɦộ của cô hiện giờ đã có thể hoàn toàn dung túng cho hắn chà đạp, hắn biết rõ điểm này, thế nên mỗi lần đều đâm tận nơi sâu nhất trong thân thể của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô không ngừng hét lên.
Trong lúc ân ái, hắn thường mang theo vài phần ngang ngược, muốn khắc dấu ấn của mình lên người cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, khảm cô vào trong da thịt mình. Mỗi lần xâm chiếm hắn đều tiến vào nơi sâu nhất, nhất định phải khiến cô không chịu nổi mà khóc lóc rêи ɾỉ.
Sau khi bắn một lần, Mạc Nhiên tháo bao cao su ra.
Tống Lai Yên nằm sấp trên giường, mồ hôi chảy ròng ròng, hơi thở hổn hển. Cô đột nhiên nghe thấy “Bốp” một tiếng, âm thanh bao cao su rơi vào trong thùng rác. Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng xé túi rất nhỏ vang lên. Xem ra, sau chuyện lần này thì Mạc Nhiên đã bắt đầu cẩn thận hơn.
Hắn ôm lấy cô từ sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, hình như vẫn chưa thỏa mãn. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, khiến cho Tống Lai Yên cảm thấy vừa ngứa vừa tê. Cô không kịp phản ứng lại, đến khi cô tỉnh táo ra thì hắn đã nghiêng người, tiến vào bên trong một lần nữa rồi.
Sau một lần kích tình, ŧıểυ huyệt của cô đã nhớp nháp dâm dịch, chẳng khác nào chất bôi trơn, nhưng khi dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn tiến vào trong lỗ nhỏ tinh tế thì phần da thịt ở đó vẫn bị kéo căng ra, giống như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
Dâm thủy theo sự chèn ép mà đẩy ra ngoài. Hai mắt Mạc Nhiên tối sầm lại, du͙© vọиɠ mãnh liệt càng thêm thiêu đốt, động tác của anh cũng càng ngày càng kịch liệt hơn.
Thể lực của Tống Lai Yên tất nhiên không bằng Mạc Nhiên được, sau mỗi lần làm xong cô đều giống như không thể nào thở nổi.
Hắn ôm cô vào lòng, vòng tay quanh eo cô, rồi dừng lại trước bụng cô.
Chờ Tống Lai Yên nghỉ ngơi thật tốt, hắn lại đưa cô về nhà. Tất nhiên là Mạc Nhiên không thể đưa cô về tận nhà được, mà sẽ dừng xe ở cách đó một đoạn. Đây là ý tứ của Tống Lai Yên, cô sợ Tô Bội Tình phát hiện ra hai người vẫn còn liên hệ với nhau mà lại nổi nóng lần nữa. Cô không biết mỗi lần Mạc Nhiên đều nhìn đến khi cô đi tận vào trong cửa, chờ đèn hành lang tắt đi rồi mới rời đi.
Cô cẩn thận hơn trước kia rất nhiều, những thứ nhạy cảm như bao cao su hay que thử thai thì cô đều không mang về nhà, hơn nữa ngày nào cũng về nhà đúng giờ, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Sau khi nhìn thấy con gái ngoan ngoãn như vậy, Tô Bội Tình cũng dần dần thả lỏng hơn.
Nhưng mà, nếu muốn người ta không biết thì trừ khi mình không làm, không có bức tường nào không có gió lọt qua, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tô Bội Tình tìm thấy trong cặp của Tống Lai Yên tờ giấy hướng dẫn sử dụng que thử thai. Mảnh giấy rất nhỏ, giống như hóa đơn mua sắm rơi ra ngoài, Tô Bội Tình đang định vứt đi, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ trên đó thì lập tức dừng lại.
Một sự im lặng quỷ dị bao trùm cả căn phòng.
Gương mặt Tô Bội Tình tái nhợt, nhưng lại không hề phẫn nộ như trước đó, mà ngược lại lại không có bất cứ biểu cảm nào.
Bà ta siết chặt tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, chặt đến mức móng tay đâm vào tay chảy cả máu. Thế nhưng bà ta dường như lại không cảm giác được đau đớn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ âm trầm kia.