Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô ở ngay căn phòng dưới lầu của mình, còn ngây thơ không hề phòng bị gì với mình là hắn lại không chịu nổi. Nếu như không phải hắn không thể xuyên thấu tường thì bây giờ chắc chắn cô đã nằm trong tay hắn rồi.
Quá gần, hắn có thể thấy được quần áo của cô hơi ướt, thấy được cô không mặc áo ngực, vừa rồi hắn phải cố gắng rất nhiều mới có thể khống chế được bản thân- Hắn biết cực hạn của mình ở đâu.
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Mạc Nhiên thức dậy từ rất sớm, cũng rời đi từ sớm, không cho cô cơ hội nói câu “Chào buổi sáng.”
Học sinh năm nhất trung học là những người vui vẻ nhất, ít áp lực học tập nhất, cũng có thời gian tham gia nhiều hoạt động thể dục thể ȶᏂασ nhất.
“Ngày mai bốc thăm bóng rổ đúng không?” Cô ngẩng đầu lên: “Cậu nhất định phải bốc được số đẹp đấy, đừng có bốc phải số ra sân đầu tiên, cũng đừng là người ra sân cuối cùng.”
“Có tôi ở đây, chúng ta thắc chắc 100%, ra sân đầu hay cuối quan trọng gì đâu.”
“Nhưng đội cổ vũ không muốn đợi quá lâu đâu.”
“Đội cổ vũ? Có mà là cậu không muốn đợi thì có.”
Tống Lai Yên bị bắt bài thì cười hì hì, Chung Hành nháy mắt với cô, thì thầm: “Nghe mọi người nói cậu hay chạy tới bên lớp năm hai lắm hả? Nói đi, có chuyện gì thế?”
“Làm gì có chuyện gì?” Cô lập tức dời tầm mắt.
Chung Hành cũng không nói đến chuyện đó nữa, ngược lại bị kẹp tóc của cô thu hút.
“Ôi, Tống Lai Yên, hôm nay nhìn cậu không giống bình thường, sao tự nhiên lại thay đổi tạo hình thế này?” Cậu ta nói xong thì định vươn tay ra chạm vào kẹp tóc của cô, cô nhanh chóng tránh đi.
Chung Hành cười xấu xa: “Có phải cậu biết hôm nay tôi phải đi huấn luyện nên mới cố tình ăn mặc xinh đẹp như thế này để cổ vũ cho tôi không?”
Những lời này thật sự là chỉ có mình cậu ta dám nói. Tống Lai Yên không nhịn được trừng mắt: “Cậu có thể bớt tự luyến đi được không hả?”
Chung Hành vẫn luôn thích trêu đùa cô như thế, cứ huấn luyện xong là lại phải chạy đến liếc nhìn cô một cái, giống như đang nói với cô: “Nhìn tôi đi, tôi có đẹp trai không”, lúc nào xuất hiện cũng vô cùng ồn ào.
Mà Mạc Nhiên đi qua lại đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này.
Hắn chẳng bao giờ chú ý đến những chuyện khác, thế nên cũng chẳng để ý. Úc Sâm đi bên cạnh hắn lại chậc lưỡi: “Úi chà, trẻ con giờ trưởng thành sớm thế...”
Mạc Nhiên nghe thế thì vô thức nhìn sang, giờ khắc này, ánh mắt của hắn hoàn toàn không có chút nhiệt độ nào.
“Này, dạo này cậu thế nào?” Úc Sâm cũng chẳng để ý đến thái độ của hắn, lên tiếng hỏi: “Ai trêu chọc cậu mà lúc nào cũng nhìn như đưa đám thế? Chẳng lẽ là niềm vui mới của cha cậu kia à?” Mẹ kế đúng là người khiến người ta ghét, nhưng mà cậu cũng không đến mức thù hằn cả thế giới như thế này chứ?Còn nữa...”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì Mạc Nhiên đã quay người rời đi, chỉ để lại một bầu không khí vô cùng lạnh lùng.
Tan học, Chung Hành muốn cùng cô về nhà, nhưng bị cô từ chối.
Cô ôm cặp sách đi đến một phòng học của năm hai.
Tống Lai Yên tràn ngập mong đợi dò xét một chút, kết quả Mạc Nhiên lại không có ở đây.
Chỗ ngồi của hắn trống rỗng.
Tống Lai Yên vô cùng uể oải, còn tưởng hôm nay có thể nhìn thấy hắn. Cô còn định hỏi hắn tại sao lại không trở về nhà, buổi tối ngủ ở đâu?
Người không có ở đây, cô đành thất thần nhìn chỗ ngồi của hắn. Tống Lai Yên chợt phát hiện lớp của Mạc Nhiên đã đổi chỗ ngồi, người cùng bàn của hắn đổi thành một nữ sinh.
Cô nhất thời không chú ý có người đang đến gần, hơn nữa còn là thầy chủ nhiệm.
“Ơ, em học sinh này, bây giờ chẳng phải là giờ học sao? Sao lại đứng ở bên ngoài ngó nghiêng thế?”
“Em học năm nhất, bọn em hết tiết rồi.”
Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì nhíu mày: “Nếu đã hết tiết rồi thì em nên về nhà, hoặc tới phòng tự học, sao lại chạy lên đây làm gì?”
Tống Lai Yên lập tức chột dạ: “Không... Không có, em chỉ đi ngang qua thôi.”
“Đi ngang qua? Lớp nào mà đi ngang qua? Để tôi xem lớp của em nào?”