“qυầи ɭóŧ.” Hắn nói: “Nhất định phải cởi ra.”
Hắn dùng từ “nhất định”, hoàn toàn không cho cô cơ hội thương lượng.
Nước ấm phả lên người hai người, chẳng mấy chốc cả hai đều ướt nhẹp. Trong qυầи ɭóŧ của cô còn có cả băng vệ sinh, vừa thấm nước đã lập tức trở nên nặng trĩu.
Cô khẽ cắn môi, còn chưa kịp nói gì thì Mạc Nhiên đã cắn nhẹ lên vành tai cô, thì thầm: “Sợ à?”
Cô phản xạ có điều kiện, lập tức lắc đầu. Hắn luồn tay vào trong phần chun, từng chút từng chút kéo xuống.
“Đừng sợ, anh sẽ không tiến vào đâu.”
Đây chính là câu nói dối kinh điển của đàn ông, nhưng Mạc Nhiên nói ra thì rất có thể sẽ thực sự tuân thủ.
Chiếc qυầи ɭóŧ đáng thương của cô bị ném sang một bên.
Chiếc váy ngủ ướt sũng, gần như chỉ có thể duy trì che lấp được tầng cuối cùng của cô.
Cha mẹ ở ngay dưới lầu, có thể lên đây bất cứ lúc nào. Thế mà cô lại cùng anh trai ở trong phòng tắm làm loại chuyện này, một khi bị phát hiện thì chính là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Hắn xốc váy cô lên, năm ngón tay mở ra, bắt đầu vuốt ve bắp đùi của cô, cứ thế khiến cho cô thất thần.
“A! Anh trai...” Tống Lai Yên bất an kêu lên. Mạc Nhiên vươn tay còn lại nâng cằm cô lên, cúi đầu bịt miệng cô lại.
Hơi nước làm mờ tầm mắt của cô, che giấu gương mặt tiến vào trầm luân của cô.
“Anh muốn chạm vào nơi này của em.” Mỗi lần Mạc Nhiên dùng âm thanh đó nói chuyện thực sự tràn đầy sắc dục, khiến cô không cách nào phản kháng. Năm ngón tay thon dài ưu nhã của hắn cứ thế tham lam tiến vào giữa hai chân cô.
Kinh nguyệt bị dòng nước ấm hòa tay, nháy mắt chảy xuống lòng bàn tay hắn, sau đó lại từ lòng bàn tay chảy xuống dưới.
Tí tách, tí tách.
Bụng dưới và ŧıểυ huyệt trong thời kỳ kinh nguyệt vô cùng mỏng manh và nhạy cảm. Tống Lai Yên không dám nhìn về phía hai chân của mình, nhưng mỗi khi ngón tay của hắn chạm tới nơi đó thì cô lại không nhịn được mà run rẩy. Thân thể cô căng cứng, máu khắp người dường như dồn hết về nơi đó.
Hai tay cô run rẩy chống trên tường, cố gắng để bản thân không ngã.
Hắn nhìn chiếc áo ngực của cô ướt sũng trở nên gần như trong suốt, bầu ngực đầy đặn ướt át đang run lẩy bẩy, núm vυ" hồng hào ẩn hiện dưới lớp áo.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, miệng lưỡi đắng ngắt, vô thức nuốt nước bọt.
Ngón trỏ của Mạc Nhiên liên tục ấn vào bên trong của cô, đưa đẩy mép thịt mềm mại.
Chính bản thân cô còn chưa từng làm như vậy bao giờ, thế mà đêm nay lại để Mạc Nhiên tùy tiện trêu chọc nơi đó. Đối với một thiếu nữ không có kinh nghiệm như Tống Lai Yên, loại động chạm này chẳng khác nào cám dỗ chí mạng. Cô sợ hãi khóc nức nở, không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Mạc Nhiên thấy cô khóc thì lập tức rút ngón tay ra ngoài một chút, nhưng cũng không hoàn toàn rời khỏi.
“Đau à?” Hắn dám mặt lên má cô.
Cô nức nở: “Tê dại... Không chịu nổi.”
“Trả lời anh, vừa rồi có đau không?”
Cô giật mình, sau đó khẽ lắc đầu một cái.
Hắn lưu luyến không rời, sau đó vươn tay tắt vòi hoa sẽ đi, cũng rút tay ra khỏi hai chân cô.
Tống Lai Yên lập tức dựa sát vào tường, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy một vệt máu nhàn nhạt từ bắp đùi chảy xuống.
Trong không khí còn có mùi tanh ngọt thoang thoảng như có như không.
Mạc Nhiên khoác chiếc khăn tắm lớn lên vai cô, cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn.
“Ra ngoài thay đồ ngủ đi.” Hắn lấy khăn mềm lau tóc cho cô: “Anh mượn phòng tắm của em một chút.”
Hắn khó khăn duy trì chút khắc chế và thanh tỉnh cuối cùng: “Có thể tự đi ra được không?”
Tất nhiên là có thể, hắn mới chỉ sờ một chút chứ cũng không tiến vào, nhưng hắn vẫn hỏi vài lần, sợ cô có cái gì không thoải mái.
“Đi đi.” Hắn mở cửa.
Tống Lai Yên hốt hoảng, bọc khăn tắm quấn quanh người rồi đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Cô lập tức cứng người, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Có người đang lên.
Chết rồi!
Cô sợ đến đờ người, không nhúc nhích nổi.
Bỗng nhiên, một sức lực từ phía sau đánh tới. Mạc Nhiên ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong.
Cửa phòng tắm lập tức đóng lại, Mạc Nhiên ôm chặt lấy cô, lưng cô áp lên ngực hắn, bên tai truyền đến tiếng thở hổn hển.
Con gái đến kỳ kinh nguyệt, Tô Bội Tình có nằm mơ cũng không nghĩ cô dám làm loạn trong lúc này, bà ta chỉ lên đưa sữa bò cho cô mà thôi. Tô Bội Tình nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì đặt ly sữa lên bàn cho con gái rồi rời đi, không ở lại làm gì, thậm chí còn chẳng gọi cô.
Mạc Nhiên dự liệu như thần.
Hắn rất am hiểu suy nghĩ của người khác.
Còn Tống Lai Yên thì căng thẳng đến mức gần như quên cả hô hấp, mãi đến tận khi tiếng bước chân đi xa dần thì cô mới bắt đầu lấy lại được chút lý trí.
Nhưng mà cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì lại cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn chọc vào giữa khe mông cô. Cô vô thức kẹp chặt mông lại, lại thấy tiếng thở sau lưng càng thêm dồn dập, giống như khó mà nhẫn nhịn.
Thứ cứng rắn kia rất nóng, cũng rất lớn.
Đến khi biết nó là cái gì thì da đầu Tống Lai Yên trở nên tê dại, thân thể cũng không nhịn được mà run lên.