Thân thể Tống Lai Yên mỏng manh dễ vỡ, vừa đến kỳ kinh nguyệt lại còn bị cảm, thế nên nằm ý trên giường mãi không chịu dậy. Nếu như là Mạc Nhiên thì hắn chắc chắn sẽ nói với cô cứ ngủ tiếp đi, không cần phải dậy. Nhưng người tới lại là mẹ cô, bà ta vừa lên đã thúc giục cưỡng chế bắt cô phải dậy đi học.
Cô vừa mới đến lớp học buổi sáng thì Phương Tiêu Tiêu đã thì thầm với cô: “Hôm nay hội học sinh tới kiểm tra khối năm nhất chúng ta đấy, cậu mà tới sớm một chút là đã gặp được Mạc Nhiên mà cậu tâm tâm niệm niệm rồi.”
Tống Lai Yên “Ừm” một cái, phát hiện ra giọng mũi của mình rất nặng, hơi thở cũng không được thoải mái.
“Anh ấy đúng là đẹp trai thật, còn đẹp trai hơn cả mấy ŧıểυ thịt tươi bây giờ nữa. Không thể tin được là tớ lại có thể học chung trường với một đàn anh đẹp trai như thế.”
Phương Tiêu Tiêu lại dường như nhớ ra chuyện gì, lập tức hỏi Tống Lai Yên: “Cậu với người anh từ trên trời rơi xuống của mình sống chung thế nào? Anh ta có bắt nạt cậu không?”
“Không.” Tống Lai Yên mập mờ trả lời: “Anh ấy tốt lắm.”
Phương Tiêu Tiêu cười trộm: “Đẹp trai hay không đẹp trai?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Nếu mà đẹp trai thì sau này tớ phải tới nhà cậu chơi thường xuyên rồi.”
Tống Lai Yên trong lòng tự nhủ, cũng may là cô không nói chuyện Mạc Nhiên chính là anh trai mình ra, nếu không thì chỉ sợ sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
“Cuối tuần tớ qua nhà cậu chơi nhé, được không?”
Tống Lai Yên do dự một chút: “Để tớ về hỏi bọn họ đã.”
Phương Tiêu Tiêu bĩu môi: “Đau lòng chết đi được, bây giờ còn không cho tớ đến chơi nhà à?”
“Không phải.” Cô nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Phương Tiêu Tiêu: “Mẹ con tớ mới tới nhà cha dượng nên còn chưa quen với quy tắc ở đó. Mẹ tớ bảo tớ phải ngoan ngoãn, Tiêu Tiêu, cậu hiểu tớ mà, đúng không?”
“Nếu cậu giúp tớ đưa thư tình cho Chung Hành thì tớ sẽ không giận nữa.” Phương Tiêu Tiêu bỗng nhiên cười tươi rói.
Đề tài thay đổi một cách chóng mặt, Tống Lai Yên ngơ ngác: “Cái gì?”
Tống Lai Yên không ăn sáng, một là bởi vì thân thể không được thoải mái, hai là vì cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nhìn xung quanh một vòng, trong phòng chỉ còn lại vài học sinh, ai cũng đang vùi đầu làm chuyện riêng của mình, không người nào chú ý đến cô cả.
Cô chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía bàn của Chung Hành, sau đó rón rén nhét là thư của Phương Tiêu Tiêu vào trong ngăn bàn của cậu ta.
Chuyện này diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Cô vừa mới rút tay khỏi ngăn bàn của Chung Hành thì một nữ sinh cách cô gần nhất lại đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cô.
Tống Lai Yên tưởng bị phát hiện, lập tức mỉm cười xấu hổ, còn vẫy tay với nữ sinh một cái. Nhưng cô lại phát hiện ra ánh mắt của đối phương không rơi trên người mình, mà là nhìn về phía sau lưng cô. Cô theo bản năng quay người nhìn về phía đằng sau, lập tức cứng người.
Là Mạc Nhiên.
Cô há hốc miệng, phản xạ có điều kiện muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại phát hiện ra bây giờ không phải lúc.
Cô lập tức xoay người đi về chỗ mình, không dám đứng ở bàn của Chung Hành nữa. Chờ đến khi cô về đến vị trí của mình thì đã thấy Mạc Nhiên rời khỏi đây rồi.
Phương Tiêu Tiêu mang bữa sáng về cho Tống Lai Yên, nhưng cô lại chẳng thấy ngon miệng chút nào.
“Lai Yên, có qua có lại, cậu giúp tớ đưa thư tình thì tớ cũng sẽ giúp cậu đưa thư tình.” Phương Tiêu Tiêu đẩy vai cô: “Mau lấy thư tình ra đây.”
Tống Lai Yên mệt mỏi: “Tớ không có.”
“Ôi trời, nhanh lên, giữa hai chúng ta mà còn phải giấu diếm à?”
Tống Lai Yên bất đắc dĩ: “Tớ thực sự không có.”
“Không phải cậu thích Mạc Nhiên à?”
Cô nghe Phương Tiêu Tiêu hỏi vậy thì không trả lời, con ngươi rũ xuống, vô cùng ủ chột.
Phương Tiêu Tiêu dò hỏi: “Cậu sao thế?”
“Cậu đúng thật là, tớ mới gia nhập hội học sinh đó! Thỉnh thoảng tớ sẽ có cơ hội gặp Mạc Nhiên, cậu muốn tớ giúp gì tớ sẽ giúp cậu, nhưng mà sao cậu lại như thế này...” Phương Tiêu Tiêu thử thăm dò: “Hay là... Cậu không thích Mạc Nhiên nữa?”
Tống Lai Yên uống hộp sữa, chậm rãi trả lời: “Không phải.”
Phương Tiêu Tiêu nhìn cô như vậy thì cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhỡ: “Đừng chỉ uống mỗi sữa như thế, ăn nhiều vào, đã ốm lại còn kén ăn.”
“Tớ không nuốt được.” Tống Lai Yên gối đầu lên cánh tay mình.
Phương Tiêu Tiêu ôm lấy cô: “Ôi ŧıểυ Yên đáng thương của tớ.”
Tống Lai Yên yếu ớt thở dài: “Hình như tớ đã chọc giận anh ấy rồi?”
“Hả?” Phương Tiêu Tiêu không theo kịp suy nghĩ của cô: “Anh ấy? Ai cơ? Mạc Nhiên á?”
“Ừm.”
Phương Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Tại sao? Chẳng lẽ anh ấy vừa mới tới lớp chúng ta à?”
“Anh ấy nhìn thấy tớ nhét thư tình vào ngăn bàn Chung Hành.”
Tống Lai Yên vừa nói xong thì Phương Tiêu Tiêu lập tức rối rắm như muốn khóc: “Cái gì? Thế chẳng phải tớ chính là tội đồ phá hoại hạnh phúc của hai người sao?”
Giờ tự học kết thúc. Tống Lai Yên lên xe về nhà, nhưng trên xe lại không có tài xế.
Tống Lai Yên vừa lên xe thì Mạc Nhiên lập tức khóa cửa xe lại. Cô nghe thấy “Cạch” một tiếng thì không khỏi căng thẳng.
“Không phải là anh sẽ lái xe đó chứ?”
“Không.”
“Không phải thì tốt... Vậy tại sao anh lại ngồi ở vị trí ghế lái?”