Thẩm Đông vẫn nhìn cô nói: [Vậy nên em muốn chuyện chúng ta làm đêm qua, coi như là một giấc mơ xuân, tỉnh dậy sau giấc mơ thì mọi thứ đều không còn dấu vết sao?]
Diệp Tuyết Nhi nghe anh ta nói vậy, cả người càng tức giận hơn, bây giờ là cô đã trao trong trắng cho anh ta, sao nghe giống như lỗi của cô vậy!
[Thẩm Đông, anh nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là đêm qua tôi thiệt thòi mà? Hơn nữa đêm qua là lần đầu tiên của tôi, là anh――là anh――] Diệp Tuyết Nhi ban đầu rất tức giận nhưng bây giờ càng nói càng thấy tủi thân.
[Lần đầu tiên của em!] Một sự sung sướиɠ nhanh chóng chiếm trọn đầu óc Thẩm Đông, thực ra tối qua khi làʍ t̠ìиɦ với cô, anh đã rất vui, lúc này anh chỉ cố tình nói ra mà thôi.
Diệp Tuyết Nhi lúc này chỉ muốn tìm một cái hang để chui vào, [Anh bây giờ thế nào? Mọi người đều có lần đầu tiên, chỉ là lần đầu tiên của em đến muộn hơn thôi!]
Bàn tay Thẩm Đông đột nhiên chạm vào má cô, Diệp Tuyết Nhi trong nháy mắt cảm thấy có một dòng điện chạy khắp người nhưng lý trí nhanh chóng chiến thắng dòng điện đó, cô lập tức hất tay anh ra và ngoảnh mặt đi không muốn nhìn anh.
Tuy nhiên, Thẩm Đông không định để cô trốn thoát, anh lại lập tức xoay mặt cô về phía mình, bắt cô phải nhìn anh.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì?
Thẩm Đông vẫn cười nói: [Diệp Tuyết Nhi, anh sẽ không để em bỏ đi!]
Diệp Tuyết Nhi trên thương trường tuy rất thông minh nhưng đối với tâm lý đàn ông, cô lại chẳng hiểu gì, trước đây đối với những người đàn ông theo đuổi cô, cô luôn từ chối, mà bây giờ cô lại không ngờ rằng mình cũng có lúc bị nhặt xác, huống hồ mình không còn là một cô gái trẻ nữa, chỉ có thể nói là một phụ nữ chín chắn mà thôi.
[Thẩm Đông, rốt cuộc anh muốn thế nào?] Diệp Tuyết Nhi không nhịn được hỏi.
[Anh muốn thế nào ư? Anh muốn chịu trách nhiệm với em.] Thẩm Đông nói.
Diệp Tuyết Nhi nghe xong thì ngây người!
[Thẩm Đông, anh muốn chịu trách nhiệm gì?] Cô không tin hỏi anh.
Thẩm Đông nhìn cô nói: [Diệp Tuyết Nhi, lần đầu tiên của em là dành cho anh, vì vậy Diệp Tuyết Nhi em chính là phụ nữ của anh Thẩm Đông, em nghe cho rõ, từ nay về sau, em là phụ nữ của anh!]
Diệp Tuyết Nhi nghe xong lời anh nói, cả người lập tức rơi vào trạng thái kinh ngạc, sao lại có người đàn ông nào lại vô lễ như vậy, lời nói lại bá đạo như vậy!
[Thẩm Đông, anh thật sự rất bá đạo, em còn chưa đồng ý làm phụ nữ của anh! Anh lại tự ý nói em là phụ nữ của anh, anh rõ ràng là vô lại!] Diệp Tuyết Nhi trừng mắt nhìn anh.
Không ngờ Thẩm Đông lại tỏ ra vẻ vô lại nói: [Diệp Tuyết Nhi, từ nay về sau anh chính là bạn trai bá đạo của em.]
Diệp Tuyết Nhi lập tức phản đối: [Thẩm Đông, em không đồng ý làm bạn gái anh, hơn nữa chúng ta không có tình cảm với nhau!]
Thẩm Đông nhìn chằm chằm cô nói: [Diệp Tuyết Nhi, ai nói chúng ta không có tình cảm, thật ra anh đã yêu em mười mấy năm rồi, em biết không?]
Lúc này đây, Diệp Tuyết Nhi lại một lần nữa rơi vào cảm xúc hỗn loạn kinh ngạc và sửng sốt!
Diệp Tuyết Nhi trong nháy mắt ngây người! [Cái gì?] Cô hoàn toàn không hiểu ý anh nói?
Thẩm Đông nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, anh ngồi dậy trên giường, cũng kéo cô ngồi dậy.
Diệp Tuyết Nhi nhanh chóng cầm lấy chăn trên giường, vội vàng che đi thân thể trần trụi.
Lúc này Thẩm Đông bị hành động của cô chọc cười!
Diệp Tuyết Nhi nghe thấy tiếng cười của anh, trừng mắt nhìn anh nói: [Anh cười cái gì!]
Thẩm Đông nhìn cô chằm chằm nói: [Anh cười em lúc nãy, cơ thể em bị anh...]
Lúc này Diệp Tuyết Nhi lập tức ngăn anh nói tiếp, [Thẩm Đông, tôi không cho anh nói nữa!] Đã xảy ra chuyện như vậy đã rất mất mặt, bây giờ còn bị người đàn ông này chế giễu, cô thực sự không nuốt trôi cục tức này!
Thẩm Đông đứng dậy, mặc qυầи ɭóŧ nói: [Đi, đi với anh!]