Ting! Độ Ngọt Vượt Mức Cho Phép.

Chương 1

Trước Sau

break

Đầu tháng Mười Một, Nam Thành bắt đầu vào đông.

Tiền Đa Đa vừa xách mấy túi lớn thuốc Bắc bước ra khỏi cổng bệnh viện thì điện thoại trong túi bỗng rung lên liên tục.

Hai tay không rảnh, cô đảo mắt nhìn quanh rồi chọn một chiếc ghế dài gần đó ngồi xuống, lấy điện thoại ra.

Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.

Tiền Đa Đa đoán chắc là cuộc gọi làm phiền nên không định bắt máy.

Nhưng điện thoại cứ rung mãi không thôi, như thể cô không nghe thì người kia nhất quyết không chịu dừng lại.

Cô đành bất đắc dĩ, ngập ngừng một chút rồi trượt tay nhận cuộc gọi, cô cẩn trọng hỏi: “Xin chào?”

“Cuối cùng em cũng chịu nghe rồi đấy, em gái.” Trong ống nghe vang lên giọng nam lêu lổng. “Anh là anh Vũ của em đây.”

Tiền Đa Đa chớp mắt, gương mặt hiện lên vẻ hoang mang, anh Vũ? Anh Vũ nào vậy?

Cô lặng im trong chốc lát, tuy có chút bối rối nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

Người đàn ông bên kia dường như không hài lòng với phản ứng của cô. anh nói tiếp:

“Tối thứ Tư tuần trước tụi mình còn ăn tối cùng nhau mà, em không nhớ à?”

Cô chợt nhớ ra.

Trần Vũ, một ông chủ trẻ đang làm ăn kinh doanh, sở hữu một quán bar riêng, là người địa phương, điều kiện gia đình không tệ. Đây là đối tượng xem mắt mà đồng nghiệp đã giới thiệu cho cô, được đánh giá là "chất lượng cao".

Điều kiện gia đình của Trần Vũ thực sự khá cạnh tranh trên thị trường mai mối, ngoại hình cũng thuộc dạng trên trung bình. Nhưng Tiền Đa Đa lại không ưa khí chất của anh ta, luôn cảm thấy quá trơn tru, không đứng đắn.

Tuần trước hai người gặp mặt, chỉ ăn qua loa một bữa. Sau đó Trần Vũ ngỏ ý muốn kết bạn WeChat, nhưng cô đã khéo léo từ chối. Tan tiệc chưa được mấy ngày, cô đã quẳng người này ra khỏi đầu.

Cuộc gọi này thực sự khiến Tiền Đa Đa bất ngờ.

Cô ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười đầy nghi hoặc: “Trần tổng tìm tôi có việc gì sao?”

“Chỉ muốn hỏi em tối nay có rảnh không, anh muốn mời em đi ăn một bữa.”

“Xin lỗi, tối nay tôi phải tăng ca.”

“Em là người nổi tiếng trên mạng mà tăng ca gì chứ.” Trần Vũ bật cười chế giễu.

Tiền Đa Đa khẽ cau mày.

Cô từng học chuyên ngành Quản lý Du lịch khi còn đại học, sau khi ra trường làm hướng dẫn viên cho một công ty du lịch nhỏ. Thời gian rảnh, cô thường quay video nấu ăn, ăn uống và đăng lên mạng.

Một phần là nhờ bắt kịp xu hướng ngành nghề, phần khác là bởi vì Tiền Đa Đa rất xinh đẹp, gương mặt thanh tú, nước da trắng như tuyết, vẻ ngoài mềm mại đáng yêu không chút sắc sảo, khiến người xem có cảm giác gần gũi. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, lượng người theo dõi trên toàn mạng của cô đã lên đến ba trăm nghìn.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Tiền Đa Đa quyết định nghỉ công việc hướng dẫn viên du lịch, ký hợp đồng với công ty MCN lớn nhất ở Nam Thành và chính thức trở thành một blogger ẩm thực chuyên nghiệp, tức “người nổi tiếng trên mạng” theo cách nói của Trần Vũ.

Nghe ra sự coi thường nghề nghiệp của mình trong giọng nói của đối tượng xem mắt, Tiền Đa Đa cảm thấy không thoải mái.

Tuy nhiên cô không thể hiện quá nhiều, chỉ khẽ cười rồi nói: “Bất kể ngành nghề nào, khi công việc chưa xong thì vẫn phải tăng ca thôi.”

“Được rồi, được rồi.” Đầu dây bên kia tỏ ra nhượng bộ, hạ giọng đề nghị một phương án khác. “Tối nay không được thì mai tối, mai chắc em không bận nữa chứ?”

“Dạo này tôi khá bận.” Tiền Đa Đa lại một lần nữa từ chối một cách nhẹ nhàng.

“Em gái à, em làm vậy là không nể mặt anh rồi đó nha.” Trần Vũ bắt đầu bực mình. “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có cần phải từ chối tới lui thế không? Diễn trò làm giá cũng phải có mức độ thôi chứ.”

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Vũ đã để mắt đến Tiền Đa Đa, cô nàng hot girl mạng này cao một mét sáu lăm, dáng người gợi cảm với vòng nào ra vòng nấy, đôi chân thon dài, làn da trắng nõn nà. Đôi mắt hạnh ướt át như biết nói, vẻ ngoài ngây thơ mềm mại lại ẩn chứa nét quyến rũ trời sinh, nhìn là thấy mê.

Lúc này trong lòng Trần Vũ thực sự không vui chút nào, nghĩ mà xem, vừa mới vỗ ngực khoe khoang với người ta rằng mình đã cưa đổ được một blogger xinh đẹp, vậy mà quay đi quay lại đã bị một hot girl mạng dội ngay gáo nước lạnh, bị từ chối thẳng thừng như thế này, về sau còn biết giấu mặt vào đâu?

“Trần tổng, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta không hợp nhau.” Giọng Tiền Đa Đa bình tĩnh, không cao không thấp. “Hơn nữa dạo này tôi thật sự rất bận, mong anh đừng làm khó người khác, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

Nói xong, cô không để cho đầu dây bên kia lên tiếng mà dứt khoát cúp máy.

Sáng sớm đã phải đến bệnh viện lấy thuốc Bắc cho ông nội, bận rộn cả buổi mà chưa kịp ăn gì, Tiền Đa Đa đã đói lả từ lâu.

Cô lấy chiếc bánh mì mang theo từ nhà ra, mở bao bì rồi cắn một miếng to.

Phần mochi mềm mịn hòa quyện cùng lớp gạo nếp tím dẻo quánh tan ra trên đầu lưỡi, ngọt ngào lan tỏa đến tận đáy lòng, bao nhiêu khó chịu từ vài phút trước cũng theo đó mà tan biến sạch sẽ.

Tiền Đa Đa cong nhẹ khóe mắt.

Ngon thật.

Đang chăm chú nhai bánh mì thì điện thoại "ting" một tiếng, WeChat báo tin nhắn mới.

Tin nhắn viết:

[Đa Đa à, hôm nay anh Trần Vũ – Trần tổng hỏi mình xin số điện thoại của cậu, mình đã cho rồi, chắc lát nữa anh ấy sẽ liên hệ với cậu đó~]

Người nhắn là đồng nghiệp từng làm mai Trần Vũ cho cô.

Tiền Đa Đa cầm điện thoại, ngừng lại chừng hai giây rồi bắt đầu gõ tin trả lời.

[Cưng à, mình với anh Trần hình như không hợp lắm.]

Đồng nghiệp đó trước đây từng gặp Trần Vũ vài lần, tuy không tiếp xúc sâu nhưng thấy anh ta có ngoại hình, lại có điều kiện tốt nên đã giới thiệu cho Tiền Đa Đa.

Không biết rõ sự tình bên trong, cô tiếp tục nhắn tin khuyên nhủ.

[Trần tổng là thanh niên tài tuấn đấy, vừa nhiều tiền lại đẹp trai, đang rất hot đó nha, bỏ lỡ cơ hội này là không có lần sau đâu, cậu nên nắm lấy đi!]

Tiền Đa Đa cũng không muốn nói xấu sau lưng người khác, chỉ nhắn lại một câu.

[Trần tổng quá xuất sắc, mình thấy bản thân không đủ trình để với tới.]

Cô đồng nghiệp trả lời ngay.

[?]

Đồng nghiệp nhắn tiếp: [Trời ơi, cậu là cô gái độc lập, dịu dàng, tốt bụng, sự nghiệp vững vàng, lại còn xinh đẹp như hoa! Sao lại tự hạ thấp mình thế chứ! Có anh nào được yêu cậu thì đúng là tổ tiên anh ta phù hộ mấy đời luôn đó!]

Tiền Đa Đa suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại: [Cậu nói đúng.]

Đồng nghiệp: [……]

Lại một tin nữa hiện lên: [Thật sự không cân nhắc tiếp xúc thêm chút nữa à?]

Phía bên này màn hình, Tiền Đa Đa phồng má, gửi qua một sticker kiểu gãi đầu cười gượng, để đồng nghiệp tự hiểu ý.

Đồng nghiệp trả lời ngay: [OK, hiểu rồi.]

Tiền Đa Đa: [Xin lỗi nhé, đã phụ lòng tốt của cậu.]

Đồng nghiệp: [Không sao đâu, chuyện nhân duyên vốn không thể cưỡng cầu mà.]

Tiền Đa Đa gửi thêm một hình ảnh sticker hoa tươi kèm chữ "hoa tươi.jpg".

Sau vài câu chuyện ngắn với cô bạn làm mối, ổ bánh mì trên tay cô cũng vừa vặn ăn hết, cô phủi tay, ném bao bì vào thùng rác rồi xách theo mấy túi thuốc Bắc lớn rời khỏi bệnh viện Đông y.

Vừa về đến nhà, Tiền Đa Đa đã nghe thấy trong bếp vang lên tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo.

Cô vừa thay giày ở lối vào vừa gọi: “Mẹ ơi, con về rồi.”

Chưa đến hai giây sau khi dứt lời, Trương Tuyết Lan đã bước ra từ bếp, vẫn còn đeo tạp dề. Bà nhìn con gái rồi hỏi: “Vẫn là mấy loại thuốc lần trước à?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc