Quả quýt lớn dắt một quả quýt bé đang đắc ý vênh váo theo sau, cùng nhau phấn chấn đi ra ngoài.
Trước thềm năm mới sắp tới, trên mặt kính của các cửa hàng trong trung tâm thương mại thành phố đã thêm vào sắc đỏ mang điềm lành, bên đường người tới người đi, ai cũng đang hòa chung một bầu không khí. Lạc Tri Dư ngày trước hay tới đây cùng với người nhà, thông thường chỉ cần dạo tầm nửa vòng thôi là đã cảm thấy nhàm chán rồi, nhưng lần này lại không giống như thế.
Bọn Phàn Việt chọn một KTV ở trung tâm thành phố, nằm ngay phía sau khu trung tâm thương mại này. Lạc Tri Dư theo Tiêu Ngạn xuống xe, sau đó chủ động cầm điện thoại lên mở bản đồ tìm đường --
[ Đi theo con đường phía trước thêm 50 mét. ]
"Anh Ngạn ơi." Lạc Tri Dư đứng trước một bức tường, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình di động, "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm í, cái bản đồ này, nó bắt chúng ta từ chỗ này đi xuyên tường qua nè."
Tiêu Ngạn: "......"
"Đưa đây tôi xem." Tiêu Ngạn nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Lạc Tri Dư, "Chỗ này làm gì có đường đi."
Phía trên cùng của màn hình điện thoại Lạc Tri Dư hiện lên thông báo tin nhắn mới từ group chat gia đình.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Lạc Tri Dư, em dạo này rảnh rỗi sinh nông nỗi à, sao cứ xóa máy giám sát thế, chốc chốc lại đông thiếu một đoạn tây thiếu một đoạn.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Chị chỉ muốn xem xem là chú mèo nào lấy túi xách của chị làm đồ cào móng thôi mà.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Tức chết chị mày rồi.
Tiêu Ngạn yên lặng đẩy khung tin nhắn ra, tiếp tục xem bản đồ dẫn đường của Lạc Tri Dư đưa.
Để mà nói về chuyện này thì, trình độ chột dạ của Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư cũng chả ai hơn kém ai, máy giám sát nhà hai người bọn họ dạo gần đây toàn bị xóa đến gồ ghề lồi lõm y như nhau cả, chỉ là con vẹt nhà hắn cũng không quậy phá lắm, nên chẳng cần ai phải giám sát nó.
"Lại đây đi." Tiêu Ngạn thay đổi phương hướng của Lạc Tri Dư, "Chắc là đi bên này."
[ Ngài đã lệch khỏi tuyến đường ban đầu. ]
Tiêu Ngạn: "?"
Lạc Tri Dư: "?"
Lúc Phàn Việt vớt được hai người ở trên phố ăn uống của trung tâm thương mại, hai người hành xử như thể nhân sinh không còn gì luyến tiếc, mặt đối mặt ngồi trên cùng một cái bàn, viên xiên que cuối cùng trên tay Tiêu Ngạn kia, vì một khắc quay sang nói chuyện với Phàn Việt mà bị Lạc Tri Dư nhân cơ hội cúi đầu cuỗm đi mất.
"... Cho cậu hết đấy, ăn từ từ thôi." Tiêu Ngạn đưa xiên tre trong tay cho Lạc Tri Dư, "Đều là của cậu."
"Hai vị đây cũng tài phết đấy, này mà cũng đi lạc cho được." Phàn Việt kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, "Hướng dẫn chắc vẫn chưa được đổi mới, năm ngoái chỗ này đúng thật là có một con đường."
Cậu ta cả đường thở hồng hộc chạy lại đây, chỉ sợ chậm trễ việc tiếp đón hai vị đại lão, kết quả hai người này lại ở phố đồ ăn bên cạnh, vui vẻ ở chung với nhau.
KTV đều là người của hội học sinh, trong phòng tràn đầy mùi nước hoa quả có ga ngọt ngào nhàn nhạt. Lạc Tri Dư biết mặt của hầu hất mọi người trong phòng, cũng không cảm thấy có gì mới lạ. Thế nhưng lúc cậu và Tiêu Ngạn cùng nhau bước vào phòng, lại bị không ít người yên lặng chằm chằm, khung cảnh lúc bấy giờ cứ như một bức ảnh bị bấm nút dừng lại.
"Hai người bọn họ ở chung một khu, cùng nhau qua đây." Phàn Việt nói giúp một câu.
Nhóm người này nhận được một câu giải thích hợp lý, bức tranh lập tức cử động, những tiếng hát lệch tông lệch nhịp kia lại tiếp tục vang lên.
Những người tới đây hôm nay, phần lớn đều là học sinh năm hai, xen lẫn trong đó là vài ba người năm nhất, còn có một hai người năm ba gan to cũng tới cùng chung vui. Hôm nay mọi người ai cũng mặc đồ bình thường, không phân chia màu sắc quần áo theo khối như bộ đồng phục kia nữa, khiến mọi người dễ dàng rút gọn khoảng cách giữa mình và mọi người, để xích lại gần nhau hơn.
"Tri Dư lại đây ngồi." Nghiêm Tử Hàm phất tay với Lạc Tri Dư, "Để tôi giới thiệu cho cậu anh người yêu mới của tôi."
Cùng là hai thành viên Omega trong ban văn nghệ hội học sinh cả, hơn nữa Lạc Tri Dư cũng cảm thấy khá thèm tin tức tố mùi que cay của Nghiêm Tử Hàm, mỗi lần có hoạt động gì đó, hai người bọn họ đều sẽ làm cùng với nhau.
Nếu là trước kia, Lạc Tri Dư khẳng định sẽ thích lắm, nhưng dạo gần đây, cậu lại hay có xu hướng quyến luyến Tiêu Ngạn hơn. Nhiều ngày rồi chưa được ngửi mùi của quả quýt lớn trước mặt này, cậu chỉ muốn cọ một lần cho thỏa thích rồi những chuyện khác thì lại tính sau.
Không ngờ rằng, Tiêu Ngạn cũng có chung suy nghĩ với cậu.
Lạc Tri Dư đang do dự xem có nên sang đó hay không, Tiêu Ngạn lại nhanh hơn một bước bắt lấy cổ tay cậu: "Đi cái gì? Không phải tôi đã bảo sẽ dạy cậu luyện chữ sao?"
Cậu ngừng chân, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xem ra đây hình như là lí do duy nhất có thể giúp cậu thoát thân.
"Chúng ta ngồi bên này đi." Lạc Tri Dư bị Tiêu Ngạn đưa tới một góc khác của căn phòng, trên ghế sô pha cạnh máy hát kia chỉ có hai người bọn họ, hắn hướng về phía Nghiêm Tử Hàm nói, "Không muốn chen chúc với các cậu."
Cả ngày cứ ru rú ở trong trường học khiến cả đám học sinh này đã nghẹn đến điên rồi. Khó có dịp được nghỉ ngơi thả lỏng, nên trong phòng ai muốn ca hát cứ ca hát, ai muốn tám chuyện trên trời dưới đất thì cứ tụ lại với nhau, riết rồi không ai thèm để ý đến hai người đang nép ở một góc nữa. Trong phòng rất tối, chỉ mở vài ánh đèn màu lập lòe, nhóm học sinh cấp 3 dù có cởi bộ đồng phục trường ra, thì trên mặt vẫn còn mang vài nét trẻ con chưa phai, còn nhóm người đại học thì lại có một bộ dáng tìm hoan mua vui khác, nói chuyện với nhau toàn là về chủ đề tuổi thơ vườn trường của mình.
"Chủ nhiệm Từ đen mặt hết cả một tuần! Có ai biết chuyện gì đã xảy ra không!"
"Thị trường chứng khoán bị đóng băng, tôi chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này."
"Chủ nhiệm Ngô dạo này cứ thổi phồng cái công tác giáo dục của ông ấy suốt, như thể sắp biến câu chuyện của Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn trở thành một ví dụ cho việc dạy học ấy luôn rồi ha ha ha ha."
"Nhưng hai người đó đúng thật là không có đánh nhau nữa, quan hệ coi như tạm chấp nhận được, chủ nhiệm Ngô đương nhiên sẽ tự hào rồi."
Có người vừa mới học thêm xong, cặp sách vẫn còn mang theo vở và giấy, Tiêu Ngạn mượn sang đây, đưa cho Lạc Tri Dư: "Viết thử cái gì đó xem."
Lạc Tri Dư vẽ một quả quýt có mũi có mắt lên, bên cạnh viết tên Tiêu Ngạn.
Cậu đặt vở ở trên vai Tiêu Ngạn, từng nét bút viết rất chậm chạp, so với chữ của ngày thường trông đẹp hơn rất nhiều, là chữ viết ngăn nắp hàng lối chuẩn chỉnh nét thanh nét đậm.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không phải kiểm tra hay thi thố, thời gian đủ dài, Lạc Tri Dư muốn viết chữ đẹp, thì chữ vẫn sẽ miễn cưỡng coi như là đẹp. Chỉ là tốc độ viết chữ của cậu không đọ nổi số lượng bài làm, mới viết xong một hai câu là đã lập tức biến thành một đám cỏ mọc rời rạc, loạn đến nỗi khiến người khắc đau đầu.
Nhưng phong cách như thế này, chỉ một mình Lạc Tri Dư mới có, đủ để mỗi lần Tiêu Ngạn giúp thầy cô chấm bài thi, liếc mắt một cái đã nhận ra bài nào là bài của bé lưu manh đây.
"Cho anh nè." Lạc Tri Dư ném vở và bút sang cho Tiêu Ngạn, "Xem như tôi cố gắng viết một cách đẹp nhất có thể chỉ để cho anh đấy."
"Anh trai muốn dạy em cái gì nào?" Tay Lạc Tri Dư đáp xuống bả vai bên kia của Tiêu Ngạn.
"Không dạy nữa." Tiêu Ngạn gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi, "Tôi đổi ý rồi, cậu làm chính mình là tốt nhất."
Chẳng cần thay đổi bất kỳ thứ gì khác cả, bởi vì Lạc Tri Dư của hiện tại, chính là Lạc Tri Dư mà hắn thích nhất.
Cách nói này hiển nhiên sẽ khiến Lạc Tri Dư có chút ngạc nhiên, xen lẫn vào đó là chút vui sướиɠ. Mười mấy năm qua, cậu đã quen với việc đi theo con đường do người khác định ra sẵn, thứ cậu nghe được nhiều nhất chỉ là "Con vẫn chưa đủ giỏi" hoặc "Con vẫn có thể làm tốt hơn", chưa ai từng nói như Tiêu Ngạn lúc này cả, bảo cậu cứ sống là chính mình.
"Đã nói là ra đây dạy tôi rồi, thế mà lại đổi ý." Lạc Tri Dư bật móng vuốt gõ gõ vai Tiêu Ngạn, "Thế này có được tính là anh lừa tôi ra đây không, hả?"
Chả tồn tại thứ gì gọi là lừa hay không lừa ở đây cả, cậu chỉ là thích chèn ép Tiêu Ngạn thôi.
Lạc Tri Dư trước giờ chưa hề biết cái gì gọi là nói chuyện khen ngợi khách sáo, mỗi lần nói chuyện với Tiêu Ngạn, nếu ở cực ly xa thì sẽ dùng hình thức ném giấy, còn đang ở cự ly gần thì nhất định phải động tay động chân.
Khi đối diện với Tiêu Ngạn, hầu hết thời gian thứ cậu nghĩ đến đều là "Nhớ ăn không nhớ đánh", mới non nửa tháng dã quên mất sự thật rằng "Tiêu Ngạn sẽ không bao giờ nhường nhịn cậu".
Còn lựa đúng lúc người nào đó đang có cảm xúc rối bời trong lòng, thân thể cũng tự động quy kết mọi hành động khiêu khích của cậu thành mời gọi, lý trí bắt đầu kêu gào, khiến hắn ít nhiều có chút muốn trốn tránh.
"Ngồi đàng hoàng lại." Tiêu Ngạn thấp giọng nói, "Không gạt cậu, để tôi dạy cậu thứ khác."
"?"Lạc Tri Dư mở to hai mắt nhìn Tiêu Ngạn, "Anh còn biết cái gì nữa hả?"
Cậu vừa dứt lời, tay Tiêu Ngạn đã dọc theo khăn quàng cổ của cậu, ngón tay dán sau cần cổ, chạm vào tuyến thể phía sau, nhẹ nhàng cào một chút.
Lạc Tri Dư bởi vì động tác đó của hắn, cơ thể nổi lên một trận run rẩy: "Anh làm gì......"
"Dạy cậu hai việc." Đầu ngón tay Tiêu Ngạn không hề báo trước mà ấn vào vị trí của vết đánh dấu tạm thời sau cổ cậu, nhanh chóng bịt kín miệng cậu lại trước khi cậu kịp thốt ra bất kỳ lòi nói nào, thấp giọng uy hiếp cậu, "Thứ nhất, giấu kín tin tức tố của tôi vào, đừng khiến họ phát hiện cậu lúc này có mùi giống một quả quýt nhỏ."
"Giấu không nổi, tôi sẽ không buông tay, cậu tự nghĩ xem phải làm thế nào."
"Thứ hai." Đầu ngón tay Tiêu Ngạn nhẹ nhàng cử động, tựa hồ như rất vừa lòng với bộ dáng của bé con đang bị hắn quản chế này, "Đừng bao giờ động tay động chân với người khác, vì chỉ có tôi mới không bao giờ bắt nạt cậu."