Trần Chỉ Chỉ nhanh nhảu đến chỗ ông nội ngồi xuống, ngọt ngào chào ông Đặng, sau đó nhìn kỹ lại, ông Đặng này có phải là hiệu trưởng Đặng của trường mình không? ... Trần Chỉ Chỉ trong lòng thầm oán trách ông nội, hiệu trưởng trường mình ở đây, sao không thông báo cho mình một tiếng.
Sau khi Trần Chỉ Chỉ chào hỏi xung quanh một lúc, cô nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Trần Chỉ Chỉ nhìn vào đôi tay cuốn hút kia một cách đầy tập trung. Không, đây rõ ràng là hai bàn tay giống nhau!
Trần Chỉ Chỉ rơi vào trầm tư, những người khác trong bữa tiệc tối cũng không nhàn rỗi, Trần Chỉ Chỉ nghe thấy có người nhắc đến tên mình, liền nhanh chóng hoàn hồn trở lại, nghe thấy Hiệu trưởng Đặng cười tủm tỉm, chỉ vào người đàn ông đối diện nói: "Xem trí nhớ của tôi này, quên không giới thiệu bọn nhỏ với nhau, đây là cháu nɠɵạı tôi, Đặng Cảnh Trạch, vừa đi học tiến sĩ ở Mỹ về, ŧıểυ Trạch, đây là cháu gái của ông Trần, Trần Chỉ Chỉ. "
Anh ta hóa ra là cháu nɠɵạı của ông Đặng? Trần Chỉ Chỉ còn đang kinh ngạc, người đàn ông đã đứng dậy, cầm ly rượu với đôi tay mê hoặc kia, từ xa chào Trần Chỉ Chỉ: "Xin chào, tôi là Đặng Cảnh Trạch."
Giọng nói anh trầm thấp dễ chịu làm Trần Chỉ Chỉ hơi đỏ mặt, cầm ly rượu lên, nói nhỏ: "Chào anh Đặng."
Người đàn ông còn chưa nói gì, cô liền thấy ông nội nói: "Anh sao? Cháu không để ý tuổi tác sao?"
Trần Chỉ Chỉ biết tròn mắt và đành nói thêm: "Chào chú Đặng."
Ông nội Đặng cười giảng hoà: "Haha, cũng không khác biệt lắm, ŧıểυ Trạch nhà ta chỉ lớn hơn cháu tám chín tuổi, cháu gọi anh cũng không sai!"
Trần Chỉ Chỉ ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông đối diện cũng đang nhìn mình, da trắng môi đỏ, khóe miệng hơi cong lên. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Trần Chỉ Chỉ vội vàng tránh đi tầm mắt của hắn.
Trần Chỉ Chỉ thầm hét lên trong lòng, người đàn ông này chỉ cần nhếch khóe miệng nhưng Trần Chỉ Chỉ cảm thấy hồn mình bị cướp đi, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập rộn ràng của chính mình. Anh là người đã đánh thức trái tim đã ngủ đông suốt 17 năm qua của cô.
Trần Chỉ Chỉ không biết bữa tiệc kết thúc như thế nào, nhưng cô biết rằng đôi mắt của mình đã nhìn về hướng đối diện không biết bao nhiêu lần. Nhìn đôi tay kia đôi khi nắm chặt, đôi khi bất động, đôi khi cầm lấy ly rượu và đôi khi nhấc đũa.
Cuối cùng, ông Đặng yêu cầu Đặng Cảnh Trạch đưa Trần Chỉ Chỉ về nhà, Trần Chỉ Chỉ ngồi ở ghế phụ lái của anh, khi đến gần hơn cô có thể ngửi thấy mùi hương quần áo đặc biệt trên người anh.
Khi lên xe, Trần Chỉ Chỉ đã nóng lòng hỏi: "Tối nay anh có đi Tân Đại Địa không?"
Đặng Cảnh Trạch quay đầu lại, dùng ánh mắt nặng nề nhìn Trần Chí Chí, nói "Ừm".
Giọng nói đầy từ tính, Trần Chỉ Chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ánh mắt xẹt qua một cách mất tự nhiên để giảm bớt sự xấu hổ, nhìn một hồi mới thấy chiếc áo sơ mi ở băng ghế sau. Thì ra anh ta đã thay áo ở trong xe này, nghĩ đến cơ thể trần trụi của anh trong xe, Trần Chỉ Chỉ một lần nữa kẹp chặt đôi chân của mình. Đặng Cảnh Trạch mắt nhìn chiếc xe trước mặt, không để ý đến động tác của Trần Chỉ Chỉ liền hỏi: "Nhà em ở đâu?"
Đợi một lúc, không thấy cô đáp lại, Đặng Cảnh Trạch quay đầu lại liếc nhìn Trần Chỉ Chỉ, sau đó thấy Trần Chỉ Chỉ nói: "Chúng ta đi thuê phòng đi."
Cho dù Đặng Cảnh Trạch có bình tĩnh đến đâu, khi đột nhiên nghe thấy câu này, anh ta không khỏi xiết chặt tay lái, thân xe khẽ lắc một cái rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Đặng Cảnh Trạch cười nhạt một tiếng, ŧıểυ nha đầu này đang suy nghĩ cái gì đây?
Vừa định mở miệng từ chối, Trần Chỉ Chỉ cúi người, dụi dụi bộ ngực đầy đặn vào cánh tay của Đặng Cảnh Trạch qua lớp vải, Trần Chỉ Chỉ nhìn đôi tay đang cầm vô lăng, tưởng tượng nó sẽ xoa nắn hai vυ" mình như thế nào, ŧıểυ huyệt liền xiết lại.