Cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ đang làm ăn ở nước ngoài, Trần Chỉ Chỉ sống một mình từ nhỏ, khi còn nhỏ thì có bảo mẫu đi cùng, giờ cô đã lớn, không cần bảo mẫu theo sát.
Cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ không có kỳ vọng quá lớn đối với Trần Chỉ Chỉ, họ chỉ mong cô có thể sống hạnh phúc, nhưng ông nội của cô thì khác, ông nội của Trần Chỉ Chỉ là hiệu phó của trường, thấy Trần Chỉ Chỉ không hứng thú lắm với việc học, ông đã thường xuyên nhắc nhở Trần Chỉ Chỉ.
Trần Chỉ Chỉ gần đây rất vui vẻ với Đặng Cảnh Trạch ở trường, họ đã làm tất cả trừ bước cuối cùng, gần như quên mất việc học tập. Bị ông nội quản thúc, thỉnh thoảng cô có thể đạt được những thứ hạng đầu, nhưng trong bài kiểm tra lần này, côthự chỉ đạt thứ hạng trung bình trở xuống.
Trong trường tổ chức một cuộc họp giữa phụ huynh với giáo viên, cha mẹ của Trần Chỉ Chỉ không có nhà nên cô chỉ có thể nhờ ông nội mình. Ông thực sự không hài lòng khi nhìn thấy thứ hạng của Trần Chỉ Chỉ ở trường.
Cuộc họp phụ huynh học sinh vẫn diễn ra như thường lệ, Trần Chỉ Chỉ đã tiêm nhiễm vào đầu Đặng Cảnh Trạch từ lâu, để anh không nói xấu mình trước mặt ông nội, Đặng Cảnh Trạch tỏ vẻ không quan tâm.
Trần Chỉ Chỉ tức giận, còn không phải vì anh sao! Kết quả là bị Đặng Cảnh Trạch làm cho mềm nhũn người, không thể phản kháng.
Đặng Cảnh Trạch cũng biết ông nội Trần, khi nhìn thấy ông bước vào, anh khẽ gật đầu, nhưng ông đã rất ngạc nhiên, anh chàng họ Đặng này thực sự là giáo viên chủ nhiệm?
Trong cuộc họp phụ huynh-giáo viên, Đặng Cảnh Trạch không phê bình Trần Chỉ Chỉ, anh dùng vài lời khen ngợi cô. Sau cuộc họp, ông nội Trần ở lại, một mình tìm Đặng Cảnh Trạch.
“ŧıểυ Đặng, hãy giúp ông để ý đến thành tích của Chỉ Chỉ!” Ông nội Trần nghĩ, với những người khác thì khó nói nhưng vì anh là con cháu nhà họ Đặng, không cần khách sáo.
Đặng Cảnh Trạch cũng kính cẩn đáp lại, "Ông nội Trần, đừng lo, cháu sẽ chú ý hơn."
Ông nội Trần vẫn lo lắng hỏi: "ŧıểυ Đặng, với điểm số này thì có thể trúng tuyển đại học không?"
Nhà họ Trần mặc dù không phải là một gia tộc lớn nhưng vẫn có khả năng sắp xếp trường học cho Trần Chỉ Chỉ. Dẫu vậy, ông nội Trần vẫn muốn Trần Chỉ Chỉ tự thi đỗ bằng chính năng lực của cô.
Đặng Cảnh Trạch do dự nói: "Chỉ Chỉ có nền tảng tốt, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ vượt qua kì thi đại học."
Xét cho cùng, kết quả học tập sa sút gần đây của Trần Chỉ Chỉ có mối quan hệ chặt chẽ với anh ấy.
Đặng Cảnh Trạch không nói rõ, nhưng ông nội Trần hiểu ý của anh, chỉ cần cô chăm chỉ là có thể vượt qua các bài kiểm tra. Ông nội Trần thở dài nói: "ŧıểυ Đặng, theo ý cháu, có cần nhờ gia sư phụ đa͙σ không?"
Nghe đến đây, sắc mặt của Đặng Cảnh Trạch có chút tối sầm lại, ông muốn tìm một gia sư đến dạy Trần Chí Chỉ? Cô đang sống một mình, một gia sư sẽ đến, cô nam quả nữ ở cùng phòng sao? Không! Tuyệt đối không được!
Ông nội Trần đang lo Trần Chỉ Chỉ sẽ không vào được đại học, không để ý đến sắc mặt của Đặng Cảnh Trạch thay đổi, chợt nghe Đặng Cảnh Trạch nói: "Ông nội Trần, nếu như ông thật sự lo lắng cháu sẽ đến dạy cô bé. "
Ông nội Trần nghe vậy liền vui vẻ đồng ý, dù sao người mời từ bên ngoài có giỏi đến đâu cũng không bằng giáo viên chủ nhiệm đã hiểu rõ học sinh của mình. Chưa nói đến việc thầy Đặng đã chủ động, cộng với mối quan hệ hai họ Trần và họ Đặng, như thế này, điểm của Trần Chỉ Chỉ không lo không thể tiến bộ!
Khi ông nội Trần về nhà, Trần Chỉ Chỉ đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa và đợi ông trở lại. Ông nội Trần vừa bước vào cửa đã nói: "ŧıểυ Chỉ, điểm số của cháu lần này giảm nhanh quá, ông nội đã tìm cho cháu một gia sư."
Nghe đến việc tìm gia sư, cô đã hoàn toàn choáng váng. Không phải vì cô không thích học, mà là vì nếu Đặng Cảnh Trạch phát hiện ra chuyện cô ấy đang tìm gia sư, có thể sẽ tét mông cô ấy thành tám mảnh mất.