Buổi tối hai người đã ăn rồi, nhưng vẫn tiếp tục đi ăn thịt nướng.
Chỗ đó không xa, nên họ đi bộ tới và đi bộ về tổng cộng chỉ mất một tiếng đồng hồ. Chín giờ hơn trở về cổng trường Đại học Z, qua một chiếc cầu vượt là tới khách sạn nơi Lương Nghiên ở.
Từ trên cầu nhìn qua, đèn đuốc rực rỡ.
Họ dừng lại ở trên cầu, Lương Nghiên bỗng nói: “Đứng đây một lát nhé?”.
“Được.” Thẩm Phùng Nam kéo chiếc mũ của cô xuống một chút.
Lương Nghiên đứng dựa vào thành cầu, một tay rụt lại giấu trong tay áo, tay kia được Thẩm Phùng Nam nắm chặt, đút vào trong túi áo của anh.
Ở đây chỉ có tiếng gió và tiếng xe cộ huyên náo.
Lương Nghiên đứng mãi không nói gì, Thẩm Phùng Nam cảm nhận được cô có điều gì khác trước. Vẫn là khi ở Nam An, cô vui vẻ hơn.
Im lặng một lúc, anh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”.
Lương Nghiên bừng tỉnh, quay đầu lại. Đôi mắt mất tiêu cự dừng lại trên gương mặt anh: “Trước kia anh từng sống ở đây à?”.
“Ở đây… Bắc Kinh ư?”
“Ừm.”
“Đã từng, anh học đại học ở đây, hai năm đầu ra trường cũng đi làm ở đây.”
“Vậy sau này sao lại tới Nam An?”
“Sau này…” Anh hơi ngừng lại, giọng thấp dần: “Vừa hay có một cơ hội việc làm. Anh lớn lên ở Nam An, hồi đó mẹ anh vẫn còn sống ở đó, hơn nữa bạn gái cũ của anh cũng ở đó”.
Tần Vy đúng là một trong những nguyên nhân cho sự lựa chọn năm đó, Thẩm Phùng Nam không hề muốn giấu giếm Lương Nghiên chuyện này.
Lương Nghiên cũng không tỏ ra quá sửng sốt. Anh đã từng này tuổi, trước kia có bạn gái là chuyện không lạ.
Lương Nghiên không hỏi những chuyện ấy nữa, cô nghĩ một chút. Hồi Thẩm Phùng Nam học đại học, có lẽ cô vừa mới tới Bắc Kinh.
Nghĩ vậy, hình như họ có chút duyên phận. Cô hỏi: “Hồi ấy trông anh như thế nào?”.
Hồi ấy hả?
“Nhóc con đầu để chỏm, ấu trĩ lắm phải không?” Thẩm Phùng Nam mỉm cười nhìn cô: “Chắc là em không thích đâu”.
“Làm gì có chuyện ấy.” Lương Nghiên nói: “Nếu có thể, em rất muốn quen anh từ khi ấy”.
Thẩm Phùng Nam phì cười: “Lúc đó em mới có mấy tuổi mà đã nói câu này?”.
Lương Nghiên nhướng mày, cố tình khiêu khích: “Chú Thẩm, chuyện này có liên quan tới tuổi tác hả?”.
Thẩm Phùng Nam da dầu tê rần, lại nữa rồi.
“Đừng có gọi linh tinh.”
Lương Nghiên cố tình cãi lại: “Lúc trước anh cũng bảo em đừng gọi linh tinh, gọi anh là anh Sơn anh không đồng ý, gọi anh là chú Sơn cũng không được, sau này gọi thẳng là chú Thẩm mà cũng không cho. Em phát hiện ra con người anh khó chiều lắm nhé”.
Thẩm Phùng Nam có chút khó xử: “Vừa ăn cắp vừa la làng đấy à? Là ai lên kế hoạch thì rầm rộ, vòng vòng vèo vèo lợi dụng anh, sau đó còn lợi dụng hỏng”.
“Hỏng sao?” Lương Nghiên làm mặt vô tội: “Sao em lại nhớ là thành công nhỉ?”.
“…”
Thấy anh không nói lại được nữa, Lương Nghiên cảm thấy cực vui, đắc ý nhướng mày với anh.
Dáng vẻ này của cô khiến Thẩm Phùng Nam hơi bất ngờ, dường như lại trở về lúc vừa quen biết, cô xuất hiện trước mặt anh với điệu bộ vô tội khi ở trong ổ đa cấp, thực ra trong đầu toàn chứa những ý đồ đen tối, ranh mãnh như quỷ vậy.
Sau này gặp lại ở Nam An cô đã kiềm chế bớt rất nhiều, tỏ ra nghiêm túc, lúc theo đuổi anh lại càng chân thành, khiến anh gần như quên mất cô vẫn còn một mặt thế này.
Nói không lại cô, anh đành chịu thua: “Lúc đó em chẳng nói chẳng rằng đã xù lông lên, không đưa em đi thì còn cách nào nữa?”.
Lương Nghiên hỏi: “Sợ em phá hỏng chuyện của anh hả?”.
“Đúng là có hơi sợ, chẳng phải em đã uy hiếp anh đấy sao?” Anh cười nói, rồi bỗng phát hiện Lương Nghiên dần im lặng.
Thẩm Phùng Nam ngừng lại.
“Anh đùa thôi.” Anh thu lại cảm xúc, khẽ nói: “Em đừng nghĩ là thật”.
Lương Nghiên: “Lúc đó anh bị phạt phải không?”.
Thẩm Phùng Nam lắc đầu: “Anh chỉ chịu trách nhiệm liên đới, bỏ ra chút tiền, nhịn đói bữa cơm là được. Phạt nặng phải là Trần Cừ, bọn em là dây dưới của cậu ta”.
“Ồ.”
Anh không nhắc đến, Lương Nghiên cũng sắp quên mất Trần Cừ rồi.
Ngẫm lại thì đã hơn bốn tháng, cô và Thẩm Phùng Nam đã quen nhau lâu vậy rồi.
Lương Nghiên cười, ôm lấy anh: “Xin lỗi anh nhé”.
Hơi thở nóng rực của cô phả vào gáy anh, đầu óc Thẩm Phùng Nam mềm hẳn ra, anh khẽ nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
Đưa Lương Nghiên về khách sạn, Thẩm Phùng Nam định đi, trước khi đi còn hỏi ngày 20 mấy giờ thì kết thúc.
Lương Nghiên nhớ lại lịch trình rồi nói: “Khoảng ba giờ. Hôm nay em đã tìm hiểu rồi, buổi tổng kết sau đó tổ chức ở chỗ khác có thể không tham gia, cũng tiện cho những người vội bắt xe về trước, thế nên sớm nhất có thể ra ngoài lúc hai giờ”.
“Vậy đợi điện thoại của anh.”
“Vâng.”
Nói xong, Lương Nghiên vẫn thơm anh như mọi lần.
Cô nói một tiếng “Tạm biệt”, tay bỗng bị anh giữ lại.
Thẩm Phùng Nam nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên môi.
“Tạm biệt.”
Tình hình mấy ngày sau đó đúng như Lương Nghiên dự liệu, bận rộn liên tục mấy ngày, tới ngày cuối cùng thì rảnh rang. Buổi sáng về cơ bản đã kết thúc, buổi chiều là phần kết. Phát biểu xong, cô ở lại thêm một lát, hơn hai giờ là đi luôn.
Trở về khách sạn, cô nhận được điện thoại của Thẩm Phùng Nam, anh bảo cô đợi một lát.
Mười lăm phút sau anh đã có mặt. Lương Nghiên kéo vali xuống dưới. Thẩm Phùng Nam ngồi đợi ở đại sảnh. Nhìn thấy cô, anh đón lấy vali rồi đưa Lương Nghiên đi ra ngoài.
Anh lái xe của Thẩm Nghệ tới. Lương Nghiên vừa lên xe là bắt đầu ngủ, được một tiếng thì bị Thẩm Phùng Nam đánh thức.
“Tới rồi.”
“Ồ.” Cô vuốt mặt, rồi cùng anh đi xuống.
Thẩm Phùng Nam đưa cô lên gác, vào trong nhà. Căn nhà này cả anh và mẹ đều ít về, gần như chỉ có một mình Thẩm Nghệ sống. Con bé lại hay thích mua mấy đồ linh tinh nên anh rất dễ dàng tìm được một đôi dép nữ chưa ai đi.
Lương Nghiên vừa nhìn liền nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Em gái anh… đang ở nhà sao?”.
“Không.” Thẩm Phùng Nam kéo cô vào trong.
Lương Nghiên ngồi xuống thay dép, nghe thấy anh nói thêm câu nữa: “Tối nay nó mới về”.
Lương Nghiên sững người, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Phùng Nam đoán ra cô nghĩ gì, liền nói: “Tối nay nó muốn làm cơm đãi em”.
“… Thế này có được gọi là gặp phụ huynh không?”
Anh cười: “Đừng nghĩ nhiều. Tính nó là vậy, nghe gió đã đoán mưa. Anh nói chuyện điện thoại bị nó nghe thấy, nhất quyết bắt anh đón em về đây.” Thấy biểu cảm của Lương Nghiên căng thẳng, anh dịu dàng vỗ về: “Ăn một bữa cơm thôi, đừng lo lắng”.
Dĩ nhiên Lương Nghiên sẽ không thừa nhận cô thật sự có chút hồi hộp. Việc này thật sự vượt xa những kinh nghiệm giao tiếp xã hội của cô, e là phải làm một bài bổ túc trước.
Nhân lúc Thẩm Phùng Nam đi vệ sinh, Lương Nghiên nhanh chóng gõ baidu, tìm kiếm từ khóa: Gặp em gái của bạn trai, cần chuẩn bị những gì?
Vừa bấm vào đã có một loạt những câu hỏi tương tự. Lương Nghiên tranh thủ mở ra xem, nhưng tiếc là còn chưa kịp xem hết một bài, Thẩm Phùng Nam đã đi ra.
“Mệt không?” Anh bước qua, hỏi: “Buổi chiều còn một chút thời, có một triển lãm nhiếp ảnh, em muốn đi xem không?”.
“Nhiếp ảnh? Có tác phẩm của anh hả?”
Thẩm Phùng Nam cười: “Làm gì được, là một nhiếp ảnh giả khá nổi tiếng, buổi triển lãm còn kéo dài nửa buổi nữa là kết thúc”.
Lương Nghiên đoán nhất định là anh có hứng thú nên mới đề nghị như vậy, bèn nói: “Chúng ta đi xem đi”.
Triển lãm này được tổ chức tại một bảo tàng tư nhân mới xây dựng. Trước đây Lương Nghiên chưa từng tới, cũng chưa từng nghe tên.
Vé vào của Thẩm Phùng Nam được người quen tặng. Hôm đó anh vốn định từ chối nhưng nhìn ngày, phát hiện ngày cuối cùng anh có thời gian, Lương Nghiên cũng rảnh nên đã giữ lại, hôm nay vừa hay có cơ hội sử dụng.
Cũng vì đã là ngày cuối nên người tới xem triển lãm không còn đông, vô cùng yên ắng.
Cả khu triển lãm chia làm hai tầng, đều trưng bày những bức ảnh chụp phong tục các dân tộc Trung Quốc. Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên đi hết nửa tiếng dưới tầng một.
“Trên gác vẫn còn, em muốn lên xem không?”
“Xem hết đi anh.”
Thẩm Phùng Nam nắm lấy tay cô: “Vậy chúng ta lên thôi”.
Họ đi về phía chiếc cầu thang bằng kính ở chính giữa khu triển lãm.
Có mấy người đi xuống đúng lúc ấy.
Lương Nghiên được Thẩm Phùng Nam dắt đi, nên cũng không nhìn đường mà nghiêng đầu chỉ tay vào một bức ảnh treo trên tường và nói: “Em còn muốn xem lại bức đó, lát nữa chúng ta…”.
Thẩm Phùng Nam nhìn về phía đó theo ánh mắt cô, cũng hơi khựng lại.
Lương Nghiên cử động bàn tay. Thẩm Phùng Nam quay đầu nhìn cô rồi lập tức buông tay.
Lương Nghiên tiến lên trước mấy bước.
Lương Việt Đình đã bước ra khỏi ngạc nhiên, nhưng Nghiêm Ninh đứng sau ông thì vẫn còn bàng hoàng chưa hết. Bà ta không thể tin được Lương Nghiên lại xuất hiện ở đây.
Nghiêm Ninh trước nay là người lý trí, lúc này dường như cũng chỉ muốn tiến tới giáng cho Lương Nghiên hai cái bạt tai. Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, họ nhà chuột lại biết đào hang. Kỳ vọng hạng người này biết giữ lời hứa đúng là nằm mơ mà. Nếu không có Lương Việt Đình ở đây, bà ta nhất quyết phải kéo Lương Nghiên ra ngoài chất vấn.
Nhưng bà ta không có thời gian suy nghĩ những chuyện ấy, có người dường như sắp phát điên rồi.
Nghiêm Ninh không chần chừ, lập tức kéo giật Nghiêm Kỳ đang ngẩn người lại, hạ giọng nói với Lương Việt Đình: “Chúng ta ra ngoài trước đi”.
“Ừm.”
Lương Việt Đình liếc nhìn Lương Nghiên rồi quay người đi ra.
Nghiêm Ninh kéo Nghiêm Kỳ: “Đi thôi”.
Lần này bà ta không kéo được Nghiêm Kỳ. Hắn cứ đứng đó, như chịu một cú đả kích lớn, khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, bả vai cũng khuỵu xuống.
Tình huống Nghiêm Ninh lo lắng nhất không xảy ra, Nghiêm Kỳ không phát điên, thậm chí còn không động đậy.
Hắn chỉ đứng đó, như một gã khờ.
Giọng Lương Việt Đình biến mất ở cửa phòng triển lãm. Lương Nghiên quay đi, không nhìn ai cả, nắm lấy tay Thẩm Phùng Nam.
“Đi thôi.”
Tay cô vẫn đang run run. Thẩm Phùng Nam nhíu mày, trầm mặc nhìn cô rồi bọc tay cô vào lòng bàn tay mình, siết chặt.
Họ cùng đi lên tầng.
Nghiêm Kỳ vẫn còn đứng đó.
“Người đã đi rồi, mày còn đứng đó làm gì!” Nghiêm Ninh khẽ quát: “Mau đi thôi!”.
Thấy hắn không đi, Nghiêm Ninh nổi giận: “Con gái do loại đàn bà đó sinh ra liệu tốt đẹp được đến mức nào. Mày đúng là điên thật rồi, mau đi về cho chị!”.
Bà ta kéo tay Nghiêm Kỳ, lần này vẫn vô ích, Nghiêm Kỳ đã cử động. Nghiêm Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chợt sững sờ.
Nghiêm Kỳ dụi mắt, gạt tay bà ta ra, sải bước bỏ đi.
Lên đến tầng trên, Lương Nghiên mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thẩm Phùng Nam, cười xòa xin lỗi anh: “Em không sao đâu, anh đừng như vậy”.
Thẩm Phùng Nam không nói gì, anh vẫn nhìn cô chăm chú, môi mím chặt.
Lương Nghiên nhìn xung quanh, không một bóng người bàn dang rộng hai tay ôm lấy anh: “Không sao thật mà, chúng ta đi xem tiếp nhé”.
Cô chưa dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng gọi: “Lương ŧıểυ thư”.
Lương Nghiên sững người, quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vest đen. Thẩm Phùng Nam lập tức kéo cô ra sau lưng, nhìn người vừa đến bằng ánh mắt cảnh giác.
Người kia cũng bất ngờ. Anh ta hết nhìn Thẩm Phùng Nam rồi lại nhìn Lương Nghiên, cuối cùng cố định ánh nhìn lên người cô, hạ giọng nói: “Tôi là tài xế của tổng giám đốc Lương. Lương ŧıểυ thư, tổng giám đốc mời cô qua đó”.
Lương Nghiên giật mình: “Gì cơ?”.
Đối phương lại nói: “Tổng giám đốc đang ở ngoài đợi cô”.
Lương Nghiên im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói với Thẩm Phùng Nam: “Em qua đó một lát”.
“Anh đi với em.” Anh nói ngay.
“Không cần đâu.” Cô vân vê bàn tay anh: “Đừng lo, đó là bố em”.
Thẩm Phùng Nam vẫn không buông tay, chuyện lần trước cô nhảy xe vẫn còn hiện lên mồn một trước mắt.
Lương Nghiên cười: “Anh cứ xem ảnh trước đi, lát nữa em qua tìm anh, được không?”.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô một lúc, cuối cùng mới gật đầu.
Lương Nghiên đi theo tài xế của Lương Việt Đình.
Tới bãi đậu xe, Lương Nghiên nhìn thấy ông. Ông ngồi trong xe, thấy cô đi đến bèn bảo tài xế mở cửa rồi nói: “Lên xe đi”.
Lương Nghiên còn chưa ngồi vào trong đã nhìn thấy Nghiêm Kỳ đứng đối diện nhìn cô…