Vài chữ lọt vào tai, chiếc ô tô lao đi như bay, đôi chân đá ra ngoài của Lương Nghiên bị kẹp chặt. Tay phải cô vung nắm đấm, cổ tay lập tức bị trói chặt.
“Nghiêm Kỳ!”
“Em gọi tôi là gì?”
“Khốn kiếp!”
Lương Nghiên vung tay trái, Nghiêm Kỳ lãnh trọn một cái tát. Hắn đột ngột khóa ngược hai tay cô lại, Lương Nghiên nhíu mày. Nghiêm Kỳ khuỵu chân phải xuống, đè chặt đùi cô, cả người chồng lên trên cơ thể cô.
“Đau sao?” Hắn giữ chặt cằm Lương Nghiên: “Chẳng phải đã luyện tập rồi sao? Sao, vẫn chưa phải đối thủ của tôi à?“.
Lương Nghiên không nói một câu.
Nghiêm Kỳ: “Gọi tôi đi“.
Lương Nghiên im bặt.
Nghiêm Kỳ gia tăng sức mạnh bàn tay khiến nhịp thở của Lương Nghiên không còn đều đặn, gò má đỏ rực.
Mặt hắn sát lại, nhìn thấy bản thân mình trong mắt cô, cảm giác này cực kỳ tuyệt vời.
“Lâu lắm không gặp, không biết gọi nữa rồi sao?” Hắn buông tay ra, vuốt ve tóc cô: “Nào, gọi cậu nhỏ đi“.
Lương Nghiên nằm im, cũng không lên tiếng.
Họ giằng co một lúc lâu. Nghiêm Kỳ nhìn mải miết gương mặt cô, không thúc giục, cũng không giận dữ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tầm mắt hắn di chuyển lên tóc Lương Nghiên, ánh mắt toát lên vẻ tiếc nuối: “Cắt thành cái bộ dạng này rồi“.
Lương Nghiên vẫn làm mặt lạnh lùng, dường như hoàn toàn không để ý tới việc hắn nói gì.
“Sao lại cắt tóc?” Cơn giận của Nghiêm Kỳ dường như bộc phát chỉ trong tích tắc: “Ai cho phép em cắt tóc? Cắt kiểu đầu này, ăn mặc thế này, em tưởng làm vậy là được sao? Sao em không đi chuyển giới tính đi, như vậy giấu được tôi sao, giấu được mặt sao?“.
Không thể tiếp tục bình tĩnh đợi cơ hội nữa, kiểu này vốn không thể nhịn được.
Lương Nghiên vừa giãy, Nghiêm Kỳ đã quyết đè chặt cô hơn. Bàn tay kia vẫn đặt trên ngực cô. Trong mắt hắn là lửa, nhưng bờ môi thì đang mỉm cười.
“Lớn vậy rồi, em còn e dè cái nỗi gì. Có chỗ nào tôi chưa sờ qua, lúc đó em còn nhỏ lắm.”
Hắn vẫn vậy, cười mà như không cười, rồi bỗng nhiên hắn cúi đầu, áp sát sống mũi Lương Nghiên mà nói: “Dù em có biến thành đàn ông, tôi vẫn thích. Em trốn được tôi sao?“.
Hắn hôn lên trán cô.
Đôi mắt Lương Nghiên rực đỏ, cô cắn lên vai hắn.
Nhân lúc Nghiêm Kỳ thả lỏng tay, Lương Nghiên liều mạng đẩy hắn ra. Cô chống lên ghế, hai chân đạp mạnh cửa xe.Cú đạp ấy chẳng biết đã dùng bao nhiêu sức lực, cửa kính vỡ tan nát.
Người đàn ông tóc vàng hoe ngồi trước đang tập trung lái xe hoảng hốt vì cảnh ấy: “Mẹ kiếp, Nghiêm Kỳ, mày quản đi!“.
“Mày cứ lái xe đi!”
Nghiêm Kỳ kéo giật Lương Nghiên về. Dáng vẻ phẫn nộ của hắn chẳng khác gì sáu năm trước, ra tay vẫn không chút nể tình.
Cổ Lương Nghiên bị hắn bóp chặt.
Cùng lúc ấy, Lương Nghiên quẹt mảnh vỡ trong tay lên mặt Nghiêm Kỳ.
Máu men theo kẽ ngón tay rớm ra ngoài, rơi hết xuống áo len.
Nghiêm Kỳ bấu chặt vào cổ tay, ép cô thả ra, mảnh kính vỡ dính đầy máu rơi xuống, lòng bàn tay Lương Nghiên đỏ rực.
“Lại thế nữa?” Nghiêm Kỳ tức giận bật cười: “Lưỡi dao lần trước đâm vào đâu còn nhớ không? Thấy tôi sống lại được, em thất vọng lắm phải không? Lần này muốn đâm vào đâu, cổ hay tim?“.
Tay hắn nắm chặt, Lương Nghiên hít thở khó khăn, môi run lên bần bật.
Nghiêm Kỳ rất thích cô như vậy, rõ ràng là bất lực nhưng không cầu xin, không chạy thoát, không giãy giụa được, để mặc hắn sắp xếp.
“Em đúng là lớn rồi, nhưng vẫn tàn nhẫn như thế. Nhìn thấy tôi bị đưa đi, mấy năm nay chắc em luôn mừng thầm trong lòng. Có phải em tưởng cả đời này tôi cũng không về nước nữa chăng?”
Hắn từ từ buông tay, nhìn cô thở dốc, ho sù sụ: “Đừng quên, em tròn 18 tuổi rồi. Lần này mà đâm chết tôi là phải ngồi tù đấy, đừng mong anh rể tôi sẽ che đậy cho em“.
Lương Nghiên ho đến trào nước mắt.
Chiếc xe lướt nhanh lên đường vành đai.
Cuối cùng gã tóc vàng cũng nhận ra có một chiếc xe ở đằng sau nãy giờ luôn bám theo mình.
Gã từng đi đua xe, tốc độ này đã lợi hại lắm rồi, thế mà chiếc xe kia theo được tới đây.
Tóc vàng có một dự cảm chẳng lành, buộc phải nhắc nhở: “Tao nhắc rồi đấy, món nợ này của mày, đừng có gây ra án mạng!“.
Nghiêm Kỳ bỏ ngoài tai, tóc vàng sốt ruột, ầm ĩ lên vào đồn cảnh sát thì biết thu dọn thế nào. Nghiêm Kỳ không sợ, nhưng gã thì sợ, nhà họ Lương dễ đắc tội sao?
Gã vội khuyên: “Phía sau hình như có kẻ đuổi theo. Nếu nó báo cảnh sát làm ầm ĩ lên, sẽ không giấu được nhà tao với nhà mày đâu. Mày lén lút trốn về nước, mau buông người ta ra, có gì nói chuyện đàng hoàng!“.
Nói chuyện đàng hoàng ư?
Làm sao có thể, Nghiêm Kỳ không làm được, Lương Nghiên cũng không làm được. Cô đã sắp quên đi rồi, hắn lại quay trở về. Nếu cho thêm một cơ hội, cô sẽ nhắm trúng tim hắn, kết thúc mọi cơn ác mộng.
Khuôn mặt Nghiêm Kỳ bị phóng to lên trước mắt, Lương Nghiên chỉ thở hổn hển, không cựa quậy nữa.
Bờ môi Nghiêm Kỳ ghé sát lại, Lương Nghiên nhắm mắt, không né tránh.Hắn hôn lên trán cô.
“Cậu nhỏ...”
Lương Nghiên lên tiếng, Nghiêm Kỳ chợt sững người.
“Tôi rất đau.”
Máu trên tay cô vẫn đang rỏ xuống.
Nghiêm Kỳ lãnh đạm nhìn cô: “Biết đau rồi?“.
Lương Nghiên nhắm mắt, bật ra từ cổ họng: “Ừm“.
“Vậy em có chịu ngoan không?”
“Ừm.”
Cô nói trái lòng mình, hắn vẫn đạt được thỏa mãn, thật sự đã buông tay cô ra.
Gã tóc vàng đằng trước chửi thề: “Mẹ kiếp!“.
Trong gương chiếu hậu, chiếc xe kia đã đuổi tới sát sườn.
Nghiêm Kỳ vẫn đang đè lên người Lương Nghiên, hắn cúi đầu hôn lên má cô.
Lương Nghiên nhắm mắt, khẽ hỏi: “Cậu về khi nào vậy?“.“Chưa lâu.” Hơi thở của Nghiêm Kỳ phả vào tai cô.
“Làm sao cậu tìm được tôi?”
Cô chưa bao giờ ăn nói mềm mỏng, bỗng dưng lại nói mấy câu này khiến Nghiêm Kỳ có chút say mê. Hắn bắt chước cô nhắm mắt lại, môi lướt qua mặt cô: “Biết rõ còn hỏi, tôi muốn tìm người nào có khó không?“.
“Ừm, cũng phải.”
Nghiêm Kỳ cười khẽ, môi nhích qua, định hôn môi cô.
Lương Nghiên bỗng nhiên mở mắt, giơ tay lên.
“Mẹ!” Tóc vàng kêu lên, chiếc xe bị ép vào lề đường.
Gáy của Nghiêm Kỳ đau dữ dội, cả người run lên. Lương Nghiên dùng cả chân lẫn tay, thoát khỏi bó buộc. Cửa xe bên phải được đẩy ra, cô nhảy ra ngoài.
“Lương Nghiên!”
Nghiêm Kỳ vồ hụt, hét lớn “Dừng xe!”, nhưng gã tóc vàng không giảm tốc độ, chiếc xe vẫn lao đi vững vàng.
Phùng Nguyên trợn mắt, sửng sốt: “Anh Nam, cô ấy nhảy xe!“.
Chưa đợi được hồi đáp, chiếc ô tô trượt một đoạn trên đường rồi dừng đột ngột.
Phùng Nguyên vội cởi dây an toàn, quay đầu đã thấy Thẩm Phùng Nam lao ra ngoài.
Theo quán tính, Lương Nghiên áp mặt xuống đường, lăn mấy vòng, gáy va xuống, đầu gối, khuỷu tay, mu bàn tay đều xước xát, một bên má cũng bị quẹt xước.
Mặt mũi lấm lem, Lương Nghiên co chân lại, cả người đau nhức.
Dường như chẳng còn chút sức lực nào.
Liên tục vài chiếc xe lướt qua, cô vẫn nằm đó, nheo mắt nhìn bánh xe. Trong tầm mắt bỗng có thêm một đôi chân vội vã chạy tới gần.
Lương Nghiên ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt anh.
Anh chạy rất nhanh, rảo vài bước, chạy tới bế cô lên.
“Lương Nghiên.”
Anh gọi tên cô, giọng rất khẽ, vẫn chất giọng khàn khàn đó. Lương Nghiên thả lỏng bản thân, áp mặt lên lồng ngực anh.Thẩm Phùng Nam lau đi lớp bụi trên mặt cô, rồi khẩn trương kiểm tra vết thương.
Phùng Nguyên lao tới, nắm chặt di động của Thẩm Phùng Nam trong tay: “Anh Nam, cảnh sát Trần gọi tới. Anh ấy đã đưa người đến, hỏi vị trí của chúng ta!“.
Lương Nghiên đau đầu: “Anh đã báo cảnh sát?“.
Thẩm Phùng Nam ấn lên vết thương trên lòng bàn tay cô, trên tay toàn là máu cô.
Anh đáp lại.
Lương Nghiên nhíu mày: “Chuyện trong nhà thôi, họ không lo được đâu, rắc rối“.
Hả?
Phùng Nguyên sững người, đến mức này mà vẫn là chuyện trong nhà?
“Bảo anh ấy đừng đến nữa.” Thẩm Phùng Nam buông một câu rồi bế Lương Nghiên về xe.
Dọc đường về, đổi lại Phùng Nam lái xe.
Cậu ta chốc chốc lại nhìn gương chiếu hậu, thấy Thẩm Phùng Nam cúi đầu xử lý vết thương cho cô gái đó. Bàn tay đầy máu đó, cậu ta nhìn còn run rẩy, vậy mà cô gái kia không kêu một câu, đúng là giỏi nhịn.
Xe trên đường hướng tới bệnh viện.
Một hộp khăn giấy đã sắp dùng hết, máu trên tay Lương Nghiên vẫn chảy không ngừng. Thẩm Phùng Nam cầm chặt một lúc, giấy lại đỏ rực lên.
Vết cắt của thủy tinh rất sâu, còn ngang dọc mấy vết.
“Cậu lái nhanh lên.” Thẩm Phùng Nam thúc giục.
Phùng Nguyên vội đáp: “Được được được, em đổi đường khác“.
Thẩm Phùng Nam lại đổi một tờ giấy khác cầm máu cho cô, rồi lấy khăn tay mỏng quấn quanh một vòng.
Lương Nghiên vẫn duy trì tư thế lúc lên xe, người được anh bao bọc, đầu dựa vào ngực anh, như không còn hơi sức gì.
Thẩm Phùng Nam nói: “Còn đau chỗ nào?“.
Lương Nghiên thật thà đáp: “Chỗ nào cũng đau“.
“...”
Anh không nói nữa.
Lương Nghiên cũng im lặng.
Cô không nhắc đến chuyện ở trên xe, Thẩm Phùng Nam cũng không hỏi.
Phùng Nguyên ngồi trước nghe thấy câu nói này, trong lòng thầm đáp một câu: Đói chứ. Cậu ta vốn dĩ định cùng Thẩm Phùng Nam đi ăn. Bận rộn cả ngày, bữa trưa còn chưa kịp ăn, đang định đi ăn một bữa ngon thì gặp phải chuyện này, dọc đường kinh hồn bạt vía một phen, cứ như quay phim vậy. Bây giờ hoàn hồn lại, đúng là hơi đói thật.
Nghĩ vậy, cậu ta lại nghe Thẩm Phùng Nam trả lời: “Không đói, em đói à?“.
Lương Nghiên lắc đầu: “Trưa em ăn rồi“.
Tới bệnh viện, vào thẳng phòng khám, xử lý vết thương ngoài da trước rồi mới chụp phim kiểm tra. Sau khi kết thúc toàn bộ, cầm được tờ kết quả thì đã hơn bốn giờ rồi.
Cũng may phần nhiều chỉ là ngoài da, xương khớp không sao, có điều đầu gối bị va đập nghiêm trọng, vết sưng sau gáy giờ đã mọng lên, có thể sẽ có một chút phản ứng của chấn rung não nhẹ.
Phải truyền một chai nước mới được đi.
Trong lúc ấy, Phùng Nguyên tranh thủ đi mua chút gì ăn. Lương Nghiên dựa người vào ghế, treo tay lên, người cũng từ từ bình tĩnh lại. Chuyện hôm nay không có gì phải suy nghĩ hết. Cô lần sờ túi quần, di động không rơi, cũng không vỡ sau cú nhảy của cô.
Cô gửi tin nhắn cho Triệu Yên Tích.
Thẩm Phùng Nam xách một túi thuốc trở về, từ xa nhìn thấy cô ngồi một góc, lòng bàn tay quấn băng trắng xóa, vết máu trên lớp áo len vẫn còn nhức mắt.
Lương Nghiên cất di động đi, nhìn thấy Thẩm Phùng Nam bước qua.
Anh đặt thuốc xuống nhìn chai nước truyền, vẫn còn một nửa.
“Sắp xong rồi.” Anh nói một câu rồi ngồi xuống bên cạnh Lương Nghiên.
Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều im lặng. Được mấy giây, Lương Nghiên bỗng mỉm cười.
Mái tóc ngắn của cô rối loạn, má bị quẹt xước một mảng lớn, dáng vẻ thực sự thê thảm.
Thẩm Phùng Nam không hiểu sao cô vẫn cười được.
Anh không đáp lại, Lương Nghiên cũng không cảm thấy ngượng ngập. Anh nói: “Hình như em đã lãng phí cả ngày của anh rồi hay là tối nay em mời anh ăn cơm nhé?“.
Rõ ràng là đau đến tái nhợt mặt mày, vậy mà vẫn thoải mái nói ra câu ấy.
Thẩm Phùng Nam quả thực câm nín.
Im lặng hai giây anh hơi cúi đầu: “Đây là đang hẹn hò với tôi sao?“.