Trong phòng khách rộng như thế, dường như chỉ có giọng nói từ tính của Ân Mặc vang vọng.
Phó Ấu Sanh sững sờ hai giây, theo bản năng quay sang nắm lấy cổ tay áo của Ân Mặc, ngẩng đầu nhìn anh: "Hả, bà nội cũng muốn tới?"
"Bà nội nhớ em rồi." Ân Mặc mỉm cười, thấy biểu cảm căng thẳng nghiêm túc trên gương mặt nhỏ của cô, "Đừng căng thẳng, bà nội nói mang theo quà cho em."
"Hu......" Phó Ấu Sanh che mặt, "Em không còn mặt mũi đối diện với người nhà anh."
"Không sao, bọn họ không để ý cái này, cũng chẳng phải lỗi của em." Ân Mặc bị cô níu chặt ống tay áo, không thể cử động, cứ thế cách lưng ghế sofa vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô.
Thấy cô chưa thể ổn định cảm xúc, Ân Mặc biết lần bữa cơm giữa cha mẹ hai bên lần trước đã để lại bóng ma cho cô.
Ánh mắt hơi hơi tối lại, chuyển chủ đề, "Nhưng có lẽ mẹ sẽ thúc giục chúng ta sinh con."
Sinh con ――
Hu, càng căng thẳng hơn rồi.
Đôi mắt đào hoa ngập nước của Phó Ấu Sanh gần như sắp rơi lệ rồi.
Kể từ sau khi Phó Ấu Sanh muốn ly hôn với anh, đây vẫn là lần đầu tiên Ân Mặc nhìn thấy ánh mắt toát ra vẻ ỷ lại vào mình của cô.
Đột nhiên cảm thấy, mẹ và bà nội dường như đến vẫn thật đúng thời điểm.
Để Phó Ấu Sanh có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh, giống hệt với trước kia.
Phó Ấu Sanh chớp chớp mắt đáng thương cực kỳ: "Anh sẽ đi cùng em chứ?"
Ân Mặc vốn định để ba người họ cùng nhau đi mua sắm, mà anh thì đến công ty làm việc: "......"
"Đương nhiên sẽ đi cùng em."
Nhưng mà chưa nói, có lẽ mẹ chồng cô cùng bà nội không muốn để anh đi cùng.
Ân Mặc vì phòng ngừa cô suy nghĩ lung tung: "Không phải em muốn giảm cân sao, có thể thỉnh giáo bà nội một chút, vì để mặc sườn xám mà bà từ thời trẻ đến giờ luôn duy trì cân nặng ổn định, dao động lên xuống không vượt quá ba cân (1,5kg)."
Quả nhiên.
Phụ nữ rất dễ bị đề tài như này hấp dẫn.
Phó Ấu Sanh nghĩ tới dáng vẻ xinh đẹp khi mặc sườn xám của bà nội, hoàn toàn tin tưởng lời nói này của Ân Mặc.
Cuối cùng cũng làm cho Phó Ấu Sanh không đắm chìm trong cảm xúc lo lắng.
Vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Được rồi, em nên ăn sáng thôi."
Nói rồi, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô cùng đến nhà ăn.
Văn Đình ở một bên nghe đến ngơ ngác cũng đi theo.
Thừa dịp Ân Mặc đi vào bếp dọn bữa sáng, anh ấy vội vàng hỏi:
"Đại Sanh Sanh à, vừa nãy Ân tổng nói thật sao?"
"Không phải gia đình hắn không thừa nhận cô, mà là gia đình cô không thừa nhận hắn?"
"Rốt cuộc cô thuộc gia đình thế nào hả?"
Văn Đình cuối cùng cũng kịp phản ứng, Phó Ấu Sanh biết nhiều nhạc cụ, biết khiêu vũ, biết đủ loại tài năng như vậy, hoàn toàn không thể nào được nuôi dạy từ một gia đình ở thị trấn nhỏ. Nào có nhiều tiền để cung cấp nuôi dưỡng con cái như thế.
Hơn nữa nghe nói quan hệ của Phó Ấu Sanh với người nhà không tốt cho lắm.
Nghĩ đến dáng vẻ tu dưỡng giơ tay nhấc chân ngày thường của Phó Ấu Sanh, Văn Đình trợn to mắt: "Sẽ không phải cũng là đại tiểu thư hào môn gì đó đấy chứ?!"
Phó Ấu Sanh nhướng mi, mím môi nhàn nhạt trả lời: "Hào môn nào có nhiều như vậy."
"Em biết những thứ này chỉ là vì người trong nhà đều là dạy học."
Thực ra Phó gia cũng chỉ là thư hương thế gia nghe như có lịch sử lâu đời, nhưng trên thực tế đều thanh cốt nhất phái truyền thừa, tự hào phong nhã, không vừa mắt thương nhân tầng lớp thấp nhất trong sĩ nông công thương, dĩ nhiên cũng sẽ không cho phép tiểu nối làm buôn bán, ngoài nguồn tiền lương ít ỏi ra, đều phải dựa vào tổ tiên để sống qua ngày.
Cũng may mà đồ cổ, tranh chữ cùng với những vàng bạc châu báu khác của tổ tiên để lại đều được gìn giữ vô cùng tốt.
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.