Lúc Phó Ấu Sanh ngủ một mình, ban đêm đều sẽ bật đèn tường.
Đây là một loại hành vi rất không có cảm giác an toàn.
Bản thân cô chính là một người không có cảm giác an toàn.
Chỉ khi có Ân Mặc ngủ cùng với cô, mới có thể tắt hết đèn yên tâm an giấc.
Thói quen này của cô vừa hay cũng thuận tiện cho Ân Mặc.
Ngay dưới ánh đèn mờ ảo, Ân Mặc từng bước một chậm rãi đi về phía cạnh giường.
Trên sàn trải một tấm thảm lông chống rung mềm mại, dẫm lên trên mặt, hoặc bước đi sẽ không phát ra tiếng động.
Phó Ấu Sanh đang ngủ không hề nhận ra.
Ân Mặc không dừng lại bên cạnh giường, mà vén chăn lên, ôm lấy thân thể mảnh mai nhưng mềm mịn của cô vào lòng, người phụ nữ đang ngoan ngoãn ngủ say được anh ôm trong lòng, anh mới cảm thấy trái tim trống rỗng của mình có cảm giác chân thực.
Có lẽ do trái tim anh đập quá loạn xạ.
Hoặc là bị ôm quá chặt.
Phó Ấu Sanh vốn đang ngủ ngon rầm rì một tiếng, hàng mi không ngừng run rẩy, giãy giụa hồi lâu, mới từ từ mở mắt ra.
Vòng ôm quen thuộc, không bởi vì nửa đem trên giường có thêm một người đàn ông, mà khiến cho Phó Ấu Sanh căng thẳng.
Ngược lại theo thói quen sờ sờ cánh tay anh một chút, giọng nói ngọt ngào vì buồn ngủ, mà khàn khàn: "Sao người anh lại lạnh như vậy?"
Ổ chăn đều bị anh làm cho lạnh rồi.
Phó Ấu Sanh cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình từ phía sau, bàn tay đặt trên eo siết chặt hơn một chút.
Bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên mu bàn tay của anh, vỗ vỗ.
Giây tiếp theo, nghe thấy hô hấp của người đàn ông phía sau có chút nặng nề, hàm dưới góc cạnh rõ ràng cọ cọ vào cổ cô, hô hấp cũng mang theo cảm giác mát lạnh như thế: "Mơ thấy ác mộng."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn đến mức biến dạng.
Dưới ánh sáng mờ mịt, đặc biệt rõ ràng.
"Mơ thấy ác mộng gì, dọa thành như vậy?"
Phó Ấu Sanh theo bản năng muốn quay người lại nhìn thử anh, nhưng lại bị cánh tay cứng như sắt của người đàn ông siết chặt, hoàn toàn không cựa quậy được.
Cách lớp vải mỏng manh, Phó Ấu Sanh có thể nghe rõ nhịp tim hỗn loạn kia của Ân Mặc.
Đây nhất định là giấc mộng rất đáng sợ, mới có thể khiến cho Ân mặc đến tận bây giờ vẫn không bình thường lại được.
Có điều ――
Trên đời này, thế mà còn có giấc mơ có thể dọa được Ân Mặc.
Đầu óc Phó Ấu Sanh vốn vẫn còn mơ hồ khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, nghe được tiếng tim đập của đối phương, dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Đôi môi hé mở, muốn chê cười anh hai câu.
Giây tiếp theo.
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, đèn tường bị tắt đi.
Căn phòng rộng lớn đột nhiên chìm trong bóng tối.
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, vẫn chưa kịp hỏi ra miệng.
Thanh âm trầm khàn kìm nén của Ân Mặc vang lên bên tai cô:
"Anh mơ thấy, em yêu người đàn ông khác rồi."
Đáy lòng Phó Ấu Sanh giống như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái.
Hai mắt chua xót, không nhịn được nhắm mắt lại, muốn khống chế cảm xúc mãnh liệt dâng trào vì câu nói này của Ân Mặc.
Ân Mặc nắm ngược lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Ấu Sanh đang đặt trên mu bàn tay anh.
Hơi dùng sức một chút, liền cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
"Ấu Ấu, đừng yêu người khác."
Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng thở ra, để bản thân cố gắng bình phục nhịp tim cũng đang rối loạn vì câu nói kia của Ân Mặc.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Lâu đến mức bàn tay đang được Ân Mặc nắm của cô đã sắp tê cứng.
Cô đột nhiên mở miệng: "Nếu như em yêu người khác, thì anh có thể làm sao?"
Vừa nghĩ đến giấc mơ chân thật kia dường như có thể xảy ra trong tương lai, giọng khàn khàn của Ân Mặc dừng lại mấy giây, "Có thể anh sẽ điên mất."
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.