Phó Ấu Sanh khó khăn nghiêng nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được một chút, cánh môi hồng diễm hơi hơi sưng lên mơ hồ thốt ra mấy chữ, "Thả tôi ra trước đã."
Theo động tác nghiêng đầu của cô, mái tóc dài xõa rối tung vừa sấy khô rơi trên mu bàn tay của Ân Mặc, ngọn tóc mềm mại, xuyên qua làn da mỏng manh, làm anh không khỏi siết chặt xương ngón tay.
Con ngươi của Ân Mặc tối sầm lại, lộ ra tĩnh mịch không thể kiểm soát, nhưng lại không hề có ý định buông cô ra.
Hơi thở ấm nóng vẫn phả ra quanh cổ cô như cũ.
Khoảng cách thu hẹp lại từng inch một.
Giây tiếp theo.
Lúc anh chuẩn bị tiến thêm một bước, Phó Ấu Sanh hồi sức lại, mạnh mẽ đẩy anh mấy lần: "Có camera!"
Cuối cùng cũng nói ra lời.
Ánh sáng rực rỡ trong phòng, chiếu sáng mọi thứ không chỗ nào giấu được.
Đặc biệt là trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc của Phó Ấu Sanh, không biết do tức giận hay là xấu hổ, đỏ bừng một mảng.
Cánh tay Ân Mặc chống trên tường sát bên sườn mặt của cô.
Mặc dù ngực bị cô đẩy ra, nhưng vẫn vững vàng khống chế cô trong phạm vi thế lực của mình như cũ.
Hễ mà cô có ý định trốn thoát, sẽ bị bắt lại ngay lập tức.
Hơi thở chỉ ở gần trong gang tấc, có thể nghe thấy rõ ràng.
Phó Ấu Sanh nhướng mi, liền có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn của Ân Mặc, lúc này đang căng ra lạnh lùng.
Khóe mắt liếc nhìn về phía camera ở đối diện, da đầu tê dại cả lên.
"Ân Mặc, anh bình tĩnh một chút."
"Thật sự có camera, anh tự nhìn đi."
Ân Mặc không cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy của cô.
Lúc cô căng thẳng trông như thế nào, Ân Mặc rõ nhất.
Bây giờ đại khái là lúc cô căng thẳng nhất.
Từ lồng ngực Ân Mặc tràn ra nụ cười chế nhạo.
Hoàn toàn không bận tâm, nhìn cũng không thèm nhìn chiếc camera Phó Ấu Sanh ra hiệu kia, thần thái không chút để ý, tiến đến sát mái tóc ướt của cô: "Tắm rồi?"
"Tắm rồi......"
Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay Ân Mặc có chút biế.n thái.
Anh ở trước camera làm gia những chuyện có hơi biế.n thái, trong lòng chịu đựng, quyết định dỗ dành anh cho tốt trước.
Chờ ngày mai anh tỉnh táo lại, lại xử lý.
Ánh mắt Ân Mặc vốn khôi phục được chút ít bình tĩnh trong nháy mắt sâu không thấy đáy: "Tắm xong còn dám mở cửa cho đàn ông xa lạ?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Đù móe đúng là hoàn toàn không ngờ tới.
Vốn dĩ cho rằng là hỏi bâng quơ, ai biết anh lại có thể chờ đợi mình ở chỗ này.
Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt xinh đẹp nặn ra một nụ cười: "Thật ra tôi biết là anh nên mới mở cửa."
Ân Mặc tựa cằm lên vai cô không hề nhúc nhích, như thể đang suy tư. Lâu đến nỗi Phó Ấu Sanh sắp mất hết kiên nhẫn, mới nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền đến bên tai: "Cho nên, em gọi anh trai cũng là gọi anh?"
"Đương nhiên."
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc buông lỏng, lập tức trả lời, tốc độ nhanh đến mức không chút để tâm.
Ân Mặc biết rõ lời cô nói là nói dối, cảm xúc mãnh liệt mất kiểm soát trong lòng, lại được anh kiềm nén lại.
Thậm chí không muốn để cô nhìn thấy anh mắt lúc này của mình, sợ sẽ dọa cô.
Ngay khi Phó Ấu Sanh đang suy nghĩ về lời nói của anh, có phải không quá để tâm hay không, vào lúc người ta không tin.
Bỗng nhiên.
Người đàn ông dễ như trở bàn tay bồng cô lên, thuận thế ấn tắt tất cả công tắc đèn.
Bước chân vững vàng bước về phía giường lớn.
Thanh âm của người đàn ông trầm thấp: "Vậy lát nữa em kêu thêm hai tiếng, anh nghe xem có giống hay không."
Phó Ấu Sanh theo bản năng ôm chặt cổ người đàn ông, mới không ngã xuống: "!!!"
Tên chó sao lại không ra bài theo lẽ thường?!
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn tường trước giường được bật, ánh đèn tối tăm mờ ảo.
Không biết từ lúc nào, camera vốn dĩ sẽ di chuyển đi theo người, đã sớm dừng lại hướng về phía cửa không nhúc nhích.
Khi Phó Ấu Sanh nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, tóm lấy chăn xốc lên quấn lấy mình: "Ân Mặc, ở đây khắp nơi đều là người và camera, anh đừng làm càng đó."
"Tôi không có ý tưởng quay phim hành động."
"Càng không có ý định để người khác nghe góc tường."
Lòng bàn tay Ân Mặc chống trên chiếc giường mềm mại. Phó Ấu Sanh cảm thấy phần giường bên sườn mặt mình bị lún xuống một mảng.
Hơi thở áp bức tiến sát.
Lông mi Phó Ấu Sanh khẽ run rẩy, cần cổ trắng mịn khẽ động một chút, "Ân Ân Ân Mặc, anh tuyệt đối đừng làm càng......"
Sống với Ân Mặc thời gian dài như thế.
Đặc biệt là sinh hoạt vợ chồng, tuyệt đối không thể thiếu.
Phó Ấu Sanh dĩ nhiên biết rõ, Ân Mặc bây giờ thế này, là muốn làm cái gì.
Đàn ông cấm dục quá lâu thực sự rất đáng sợ.
Ánh mắt của Ân Mặc rơi trên cánh môi cô.
Ngay lúc chuẩn bị lật người, đột nhiên ấn đường anh hơi nhíu lại, dừng lại giữa chừng.
Sau đó Phó Ấu Sanh trơ mắt nhìn Ân Mặc chống người đứng lên.
Phó Ấu Sanh: "?"
Ân Mặc đứng bên giường, cuối cùng cởi chiếc áo khoác trên người kia ra, lúc này đang cởi cúc áo sơ mi.
Đầu ngón tay thon dài vân vê cúc áo, rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng lại được anh làm thành một kiểu quyến rũ cấm dục khác.
......
Nhưng mà.
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc ngoài cởi áo khoác, tháo hai cúc áo sơ mi, thì không có thêm bất cứ động tác nào khác.
Nhịp tim vốn dĩ đập thình thịch, cũng dần dần ổn định trở lại.
Qua mấy phút sau.
Ân Mặc mới nhìn cô: "Yên tâm, anh cũng sẽ không để em bị bất kỳ anh nhìn thấy, bất kỳ ai nghe thấy."
Vừa rồi vốn dĩ là hù dọa cô?
Lại không giống cho lắm.
Trong phòng ánh sáng ảm đạm.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt thâm trầm như mực của người đàn ông, lúc này hệt như ngọn lửa màu đen đang bùng cháy, ngọn lửa gần như lan rộng ra, mang theo nhiệt độ thiêu cháy mọi thứ.
Trong không khí giống như đông cứng lại.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, di động để ở cạnh giường của Phó Ấu Sanh sáng lên.
Ân Mặc tùy ý liếc nhìn.
Ánh mắt trong nháy mắt ngưng lại: "Khuya vậy rồi, Thẩm Hành Chu còn muốn tới thăm em?"
Nhìn thấy chiếc cà vạt luôn chỉnh tề của Ân Mặc lúc này bị kéo xuống một cách lôi thôi, tùy tiện ném ở chỗ tựa của ghế sô pha, cả người lộ ra phóng túng, nhưng lại tràn ngập tính nguy hiểm.
Phó Ấu Sanh có chút chột dạ.
Dù sao bây giờ cô vẫn chưa được tính là độc thân, nhưng...... ngẫm lại, hiện tại mình vẫn chưa khôi phục độc thân thì phải trách ai?
Còn không phải trách Ân Mặc cái người không chịu ly hôn này.
Phó Ấu Sanh tham gia chương trình này, thứ nhất là vì tiền, thứ hai chính là đánh cược tính nết của Ân Mặc, lòng tự trọng của anh rất mạnh, nếu như biết cô đến tham gia show yêu đương, nhất định sẽ tức giận ly hôn với cô.
Thế nhưng ――
Cũng không ngờ, anh lại có thể đuổi thẳng đến đây.
Có điều, Phó Ấu Sanh vẫn có chuyện càng không ngờ hơn.
Ngày mai mới có thể biết.
Hiện tại đối diện với tin nhắn WeChat gửi vào nửa đêm của Thẩm Hành Chu, hơn nữa tin nhắn còn là muốn tới ngủ cùng cô, Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc.
Trong lòng giãy giụa.
Là muốn mượn Thẩm Hành Chu để chọc tức Ân Mặc ly hôn với cô.
Hay là giải thích một chút.
Hai tay của Ân Mặc khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn cô: "Nghĩ xong nên biện hộ thế nào chưa?"
"......"
Phó Ấu Sanh: Đây cmn còn bảo cô biện hộ thế nào.
Bỏ đi.
Một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối để che lấp.
Phó Ấu Sanh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng thẳng, có loại cảm giác áp bức.
"Anh tắt camera đi trước đã, sau đó ngồi xuống, chuyện này dài dòng lắm."
"Chuyện dài dòng?" Môi mỏng sắc bén của Ân Mặc mím thành một đường cong rất nhạt, không biết là chế nhạo hay là cười khẩy, "Hai người có bao nhiêu chuyện xưa dài dòng."
"Không nghe thì lượn." Phó Ấu Sanh cũng không hầu hạ anh nữa đâu.
Dù sao cô quan sát thấy Ân Mặc sẽ không động thủ với cô ở chỗ này.
Nào ngờ......
Bây giờ Ân Mặc không chạm vào cô, chỉ đơn giản là vì mắc bệnh sạch sẽ quá mức mà thôi.
Từ nước ngoài về Bắc Thành rồi lại đến Nghi Thành, sắp hơn ba mươi tiếng đồng hồ, anh đều chưa có tắm rửa.
Vừa rồi Ân Mặc ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên người Phó Ấu Sanh, mới bừng tỉnh phản ứng lại.
Cho nên mới chịu đựng dừng lại.
Có thời gian cả một đêm, anh không vội.
Ân Mặc đứng đó vài phút, sau đó nâng bước đi về phía hướng máy quay không quay đầu lại.
Camera thành thật quay ra cửa.
Không dám chuyển động.
Mà lúc này đạo diễn cùng thư ký Ôn đang theo dõi chiếc camera này.
Thấy rõ gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Ân tổng xuất hiện trong màn hình, giọng nói nặng nề của người đàn ông: "Tất cả camera có trong căn biệt thự này, tắt hết đi."
Sau đó nhìn thấy rõ ràng công tắc camera nhấp nháy hai lần.
Đồng thời phát ra âm thanh ngừng hoạt động.
Phó Ấu Sanh lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ vừa rồi nhỏ giọng nói chuyện ở trước mặt Ân Mặc, cũng đã thay đổi.
Cô từ trên giường đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Ân Mặc: "Ân Mặc, anh là chó à, thế mà lại ở trước ống kính uy hiếp tôi!"
"Chó cũng thôi đi, thế nhưng anh còn không biết xấu hổ xàm sỡ tôi, bị mấy người đạo diễn nhìn thấy thì phải làm sao!!"
"Tôi còn cần làm người nữa không đây!"
Ân Mặc nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh của cô, vô cùng hoài nghi vừa nãy cô chỉ là lừa anh tắt camera.
Đã bị cô chọc cười.
Anh cũng không nói gì, nâng bước đi về phía cạnh giường.
Người đàn ông chân dài, hai ba bước đã từ cửa đến bên giường, mặc dù bị thấp hơn một chút so với Phó Ấu Sanh đang đứng trên giường, cái khí thế trên người kia vẫn lạnh buốt làm người ta sợ hãi.
"Là do anh nuôi thả em quá rồi, mới khiến cho bây giờ em dưỡng thành loại tính tình không kiêng nể gì như vậy." Ân Mặc đang định ôm cô xuống giường.
Phó Ấu Sanh đã sớm đề phòng anh rồi.
Ngay trước khi anh động thủ, động tác linh hoạt tựa như đuôi con cá nhỏ trơn trượt, né được bàn tay to của anh.
Phó Ấu Sanh: "Có chuyện gì thì từ từ nói, động tay động chân không phải là việc làm của quân tử."
Ân Mặc chỉ vào cạnh giường: "Em ngồi xuống, nếu không anh lập tức bảo đạo diễn mở phát sóng trực tiếp."
"Đem bộ dạng hiện tại của em cho toàn bộ khán giả nhìn xem."
"Mỹ nhân sườn xám là đứa bé hư nhường nào."
Phó Ấu Sanh: "!!!"
"Ân Mặc, anh có còn là người không!"
"Anh cứ theo đuổi bà xã như này, cả đời anh cô độc đến già đi!"
Ném gối đầu lên người Ân Mặc.
Ân Mặc một tay đỡ lấy gối, cười lạnh: "Yên tâm, em sẽ đi cùng anh đến già."
......
"Đừng làm loạn nữa."
"Chúng ta đình chiến."
Phó Ấu Sanh hoàn toàn thua kém Ân Mặc về tình trạng thể chất, vừa rồi cũng chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, cô không thoải mái, cũng không để cho Ân Mặc thoải mái mà thôi.
Ngồi ở cạnh giường thở hổn hển.
Phó Ấu Sanh cảm giác ở trên giường không thỏa đáng cho lắm, vì thế đi đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó chỉ tay về phía đối diện: "Chúng ta nói chuyện."
"Nói chuyện cho tốt."
Ân Mặc cũng lười lăn qua lộn lại cùng cô.
Anh đã hơn ba mươi tiếng chưa ngủ rồi.
Xoa xoa đuôi chân mày tựa vào ghế sô pha, "Nói đi."
"Không nói ra được lý do gì thích hợp, sáng mai liền theo anh trở về Bắc Thành."
"Chương trình cũng không cần quay nữa, anh sẽ bảo đạo diễn chuyển phí chấm dứt hợp đồng vào tài khoản của em."
Phó Ấu Sanh:......
Thân là một diễn viên có đạo đức nghề nghiệp, nếu như cô giữa chừng nhận tiền chạy lấy người, có thể tưởng tượng, khó khăn mà tổ đạo diễn phải đối mặt là gì.
Hoặc là vận may tốt có thể tìm được một nữ minh tinh có địa vị tương đương cô để thay thế, hoặc là chương trình này sẽ chỉ có thể nguội lạnh giữa chừng.
Chỉ cần cô từng ký hợp đồng.
Trừ phi đối phương xảy ra vấn đề, nếu không sẽ không bởi vì bản thân, mà cố ý chấm dứt hợp đồng.
Đây là giới hạn nghề nghiệp của cô.
Phó Ấu Sanh khẽ mím môi.
Dù sao cũng định nói với anh.
Không cần thiết chỉ vì chuyện này mà nổi giận với Ân Mặc.
Thân thể bị chọc giận, vẫn là của chính cô.
"Thẩm Hành Chu là người của Thẩm gia Ngu An, Thẩm gia đời đời đều sẽ xuất hiện bậc học giả, hai nhà chúng tôi cách nhau một con phố, vì vậy từ nhỏ lớn lên cùng nhau."
Giọng nói của Phó Ấu Sanh như nước chảy róc rách, thấm vào tim gan.
Nhưng mà ――
Ân Mặc lại cảm thấy như giấm chua ào ạt, mãnh liệt dâng trào.
"Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư?"(*)
(*)青梅竹马,两小无猜: hai người một trai, một gái, chơi với nhau từ thuở nhỏ, hồn nhiên vô tư
Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông gần như không thể che giấu được.
Phó Ấu Sanh tức giận liếc nhìn Ân Mặc, cảm thấy anh chắc chắn đã uống quá nhiều, nếu không sẽ không nói ra lời như vậy.
Sợ rằng người khác không biết anh đang ghen.
"Còn nghe hay không?"
"Nghe, tại sao không nghe." Ân Mặc nhướng mí mắt mệt mỏi, lạnh lùng nói, "Anh đặc biệt thích nghe truyện xưa của thanh mai trúc mã."
Nếu như anh nói chuyện đừng nghiến răng nghiến lợi, vậy thì có lẽ cô sẽ tin một chút.
Phó Ấu Sanh nhìn gương mặt điển trai của Ân Mặc, lại có thể cảm thấy tên chó như vậy có chút đáng yêu???
Nhất định là cô váng đầu rồi.
Đáng yêu chỗ nào chứ.
"Làm gì có chuyện xưa, lúc tôi học cấp 2, anh ấy đã ra nước ngoài rồi, dời khỏi gia tộc dứt khoát nhanh gọn, còn lại chuyện sau khi ở nước ngoài tay trắng lập nghiệp, có lẽ anh còn rõ hơn tôi."
Quý tử ở giới tài chính như nhau, Ân Mặc cùng Thẩm Hành Chu tuyệt đối coi như là bạn tri kỷ đã lâu.
Thấy ánh mắt âm u của Ân Mặc nhìn chằm chằm cô.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy chút ý của cái nhìn chết chóc.
Ho nhẹ một tiếng, Phó Ấu Sanh: "Tóm lại quan hệ của tôi và anh ấy chính là anh trai em gái, anh đừng cả ngày cho rằng người khác cũng giống như anh, đầu óc toàn là thứ linh ta linh tinh."
Ân Mặc đứng dậy.
Cũng chẳng nói lời nào, liền cất bước đi vào phòng tắm.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh, vẻ mặt sững sờ: "???"
Anh đây là có ý gì?
Đang tán gẫu, muốn đi vệ sinh?
Đi vệ sinh ít nhất cũng nên kêu chít một tiếng chứ.
Một người đàn ông muộn tao như vậy làm gì.
Trong lòng Phó Ấu Sanh nhịn không được châm biếm.
Ai biết ――
Cửa phòng tắm vừa đóng được một nửa, người đàn ông lộ ra nửa khuôn mặt lạnh lùng: "Anh đi tắm."
Phó Ấu Sanh: "......"
Trầm mặc hai giây, lập tức từ trên sô pha đứng lên, "Vậy tôi đi trước, anh từ từ tắm, tắm xong cứ ngủ ở đây là được."
Cô hiểu Ân Mặc rất rõ.
Vừa thấy anh muốn đi tắm, liền biết chắc chắn không tử tế gì cho cam.
Người đàn ông đứng đắn sẽ không tắm rửa trong phòng của phụ nữ.
Chắc chắn là có ý tưởng không đứng đắn gì đó.
"Em đi đi."
"Căn biệt thự này trước đây từng có ma, nếu như em không sợ thì cứ tự tìm chỗ ngủ tùy thích." Ân Mặc nói xong, tiện tay đóng cửa lại.
Phó Ấu Sanh hừ nhẹ, cô không thèm sợ đâu.
Chỉ cần mở đèn suốt đêm, sợ ma quỷ gì chứ.
Thế nhưng......
Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn từ tính của Ân Mặc truyền qua cửa phòng tắm: "Đúng rồi, những phòng khác đều chưa dọn dẹp, đèn cũng không có."
Tổ đạo diễn vì tiết kiệm kinh phí quay phim, dĩ nhiên chỉ dọn những nơi cần quay, những chỗ khác không cần quay, việc gì phải dọn dẹp.
Thậm chí ngay cả bóng đèn cũng chưa thay.
Phó Ấu Sanh ra ngoài đi dạo một vòng.
Sau đó bên ngoài tiếng sấm ầm ầm.
Phòng khách rộng lớn mà trống trải, tiếng sấm đặc biệt rõ ràng.
Mỗi lần có sấm sét, trái tim nhỏ của Phó Ấu Sanh lại run lên.
Mẹ nó sét đánh thật sự quá đáng sợ rồi!
Đặc biệt là phòng khách còn có những ống kính máy quay đen thui trông như những con mắt, Phó Ấu Sanh cảm thấy da đầu tê dại.
Bờ vai nhỏ mảnh khảnh rụt lại, quay lại phòng ngủ trước đó.
Tên chó Ân Mặc kia thế mà không có lừa cô.
Tổ đạo diễn quá keo kiệt rồi!
À, không đúng, là Ân Mặc nhà đầu tư này quá keo kiệt rồi!!!
Sau khi Phó Ấu Sanh trở lại phòng, còn có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen tí tách trong phòng tắm.
Vốn dĩ vì chuyến đi ra ngoài vô duyên vô cớ kia, mà cơ thể bị lạnh, lúc này dần dần ấm lại.
Tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, cũng trở thành âm thanh thôi miên, khiến cô có cảm giác rất an toàn.
Ma quỷ gì đó đều bị vứt ra sau đầu.
Mặc dù nhiệm vụ quay phim hôm nay không quá căng, nhưng cả người lúc nào cũng ở dưới ống kính, tinh thần vẫn luôn căng thẳng.
Bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi Ân Mặc đi ra, liền nhìn thấy dáng vẻ Phó Ấu Sanh nhắm mắt ngủ ngon lành.
Bước chân khựng lại hai giây, cuối cùng Ân Mặc vẫn không làm gì cả, lên giường ôm cô cùng nhau ngủ.
Hơn ba mươi tiếng, người sắt cũng sẽ kiệt sức.
Càng huống chi là khoảng thời gian trước Ân Mặc luôn thức khuya tăng ca, hy vọng có thể về sớm một chút để ở cùng cô.
Vốn dĩ anh không định làm gì Phó Ấu Sanh vào tối nay.
Cho dù muốn làm gì, cũng phải đợi anh nghỉ ngơi đầy đủ rồi nói tiếp.
Để tránh bị nghi ngờ năng lực của mình không được.
Ban đêm tiếng sấm sét bên ngoài càng lúc càng nhẹ, cuối cùng vô hình tiêu tan, lập tức trở nên yên tĩnh.
Thậm chí còn có cả tiếng ếch nhái kêu.
Trong lúc Phó Ấu Sanh mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí uy hiếp đang tiếp cận.
Đấu tranh để mở đôi mắt ngái ngủ, nghiêng đầu nhìn về phía sau, ánh trăng ngoài cửa sổ kính trong suốt sát đất chiếu xuống, lọt vào tầm mắt cô là gương mặt với đường nét thâm thúy, trắng bệch lạnh lùng kia của người đàn ông.
Đôi môi đỏ mọng hé mở.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông đã lật người qua.
Ánh trăng lành lạnh lướt qua yết hầu hơi chuyển động của Ân Mặc, đôi mắt của Phó Ấu Sanh dần dần rõ ràng, hướng lên, liền bắt gặp con ngươi giống như đang bùng lên ngọn lửa trong đêm kia.
Vẫn là không tránh thoát.
Trước khi Phó Ấu Sanh vô tri vô thức, trong đầu chỉ có một câu này.
Trước khi Phó Ấu Sanh vô tri vô thức, trong đầu chỉ có một câu này
Không biết từ lúc nào.
Đường chân trời dần dần chuyển từ sâu sang nông, mặt trời đã lên.
Phó Ấn Sanh khàn giọng lẩm bẩm: "Mấy giờ rồi?"
Người đàn ông bên cạnh đã sớm dậy, đang dựa vào cạnh giường xử lý công việc.
Rũ mắt nhìn người phụ nữ vẫn đang mơ màng ngái ngủ, buồn bực vẫn như cũ chưa có tiêu tan: "8 giờ, còn sớm."
Ân Mặc nghĩ đến tối qua sau khi Phó Ấu Sanh bị anh lăn qua lộn lại.
Làm được một nửa, đột nhiên cần di động từ anh, muốn gọi điện cho Thẩm Hành Chu, suýt nữa khiến anh tức chết.
Phó Ấu Sanh vẫn cứ dùng đôi mắt đó nhìn anh, chọc cho Ân Mặc gần như không còn hứng thú.
Ân Mặc hít một hơi thật sâu.
Trơ mắt nhìn cô gửi WeChat cho Thẩm Hành Chu, nói cô ngủ rồi, không sợ sấm sét, bảo anh ta đừng lo lắng.
Nhìn cách dùng từ này xem.
Nếu nói là quen biết bình thường, ai tin chứ.
Ân Mặc cảm thấy Phó Ấu Sanh thật sự không coi anh ra gì.
Trực tiếp ném di động xuống đất.
Lần nữa đem người trừng phạt một trận hẳn hoi.
Trừng phạt đến bây giờ còn chưa dậy nổi.
Liếc nhìn đồng hồ trên đường, môi mỏng của Ân Mặc mang nụ cười lạnh lùng.
Quả nhiên......
Sau khi nghe thấy Ân Mặc nói ra thời gian.
Phó Ấu Sanh vốn còn đang cọ vào gối đầu chuẩn bị ngủ tiếp, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: "Mấy giờ rồi!!!"
"8 giờ rồi! Sao anh không gọi tôi dậy!"
Phó Ấu Sanh quấn chăn tay chân luống cuống xuống giường, đi lục vali của mình.
Mặc kệ Ân Mặc trên giường, đang mặc cái gì.
Ân Mặc mím chặt môi mỏng, hít nhẹ một hơi, để bản thân duy trì bình tĩnh.
Sau đó chậm rãi thắt chặt lại đai áo ngủ.
Tối qua khi trở về Bắc Thành, vali của anh ở trên xe cũng chưa lấy xuống.
Mang thẳng vali đến Nghi Thành.
Thấy Phó Ấu Sanh tắm rửa thay quần áo nhanh chóng, sau đó vội vàng kéo anh cùng vali của anh vào hết phòng tắm.
Sau khi hỏi qua đạo diện, camera đã được bật lên.
Trong phòng tắm.
Ân Mặc nhìn chiếc vali thương vụ màu xám bạc của mình, lại nhìn đến bộ dáng lộn xộn mặc đồ ngủ của mình trong gương.
???
Ân Mặc đặt ngón tay lên thái dương, không nhịn được xoa xoa: "Phó Ấu Sanh, chúng ta là yêu đương vụng trộm sao?"
Phó Ấu Sanh nghe thấy anh ở trong phòng tắm còn không yên ổn.
Nhỏ giọng dựa sát vào phòng tắm: "Đừng nói chuyện!"
Ân Mặc cười lạnh: "......"
Rất tốt.
Anh cứ không thể gặp ai như vậy.
Điểm tập kết được bố trí trong một căn biệt thự bằng gỗ ở bên cạnh biệt thự của Phó Ấu Sanh.
Lúc Phó Ấu Sanh đến, các khách mời khác đều đã đến rồi.
Nghĩ đến tin nhắn Thẩm Hành Chu gửi cho mình tối hôm qua, Phó Ấu Sanh thấy anh ấy đi tới, không khỏi xấu hổ.
Chủ yếu là lúc cô gửi tin nhắn cuối cùng cho Thẩm Hành Chu, xấu hổ quá đi!
Tên chó Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh oán thầm trong lòng.
Thẩm Hành Chu: "Tối qua em nói chuyện được một nửa liền mất hút luôn, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì nữa cơ."
Phó Ấu Sanh phát huy sở trường diễn viên: "Em có thể có chuyện gì được chứ, chỉ là không cẩn thận ngủ thiếp đi thôi."
Chẳng lẽ phải nói với Thẩm Hành Chu, tối qua thực hiện một trận "sinh hoạt vợ chồng" lâu ngày không gặp với chồng cũ tương lai sao.
Nhiều ống kính thế này cơ mà.
Cô không có bí mật riêng tư gì phải giấu giếm với Thẩm Hành Chu, nhưng nơi này không chỉ có mỗi mình anh ấy.
Thẩm Hành Chu hiểu rõ cười nhẹ: "Em không sao là được."
Tán gẫu hai câu.
Liền nghe thấy Triệu Thanh Âm hỏi: "Đạo diễn, hôm nay đã có thể chia nhóm chưa?"
Chia nhóm sao?
Thẩm Hành Chu vừa muốn xác định cùng một đội với Phó Ấu Sanh.
Nhưng mà ――
Đạo diễn đột nhiên nói: "Trước tiên không cần gấp, chúng ta vẫn còn có hai khách mời chưa đến."
Trên mặt mọi người đầy dấu chấm hỏi.
Không phải đã nói rõ chỉ có bốn nhóm khách mời sao?
Sao vẫn còn xuất hiện thêm một nhóm nữa.
Đạo diễn tỏ vẻ bí ẩn: "Là khách mời thần bí!"
Không biết tại sao.
Phó Ấu Sanh liếc nhìn đạo diễn thời điểm nói khách mời thần bí, ánh mắt liếc về phía mình, cô đột nhiên có loại dự cảm không tốt cho lắm.
Sẽ không phải là Ân Mặc cái đồ chó kia chứ.
Đến tận ――
Lúc các nữ khách mời bên cạnh ngạc nhiên hô lên, Phó Ấu Sanh mới hoàn hồn.
Tầm mắt nhìn theo hướng của bọn họ.
Một nam một nữ dọc theo bậc thềm bước lên.
Phó Ấu Sanh không có nhìn người nữ, ánh mắt rơi thẳng trên mặt Ân Mặc.
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp lập tức nứt toạc ra.
Ân Mặc đồ chó này cuối cùng muốn làm gì?
Điên rồi sao.
Tham gia show yêu đương!
Bên cạnh là tiếng nói chuyện của hai nữ khách mời nghiệp dư.
"Đây là anh trai nhỏ vừa cao ráo vừa đẹp trai nha, kiểu trai đẹp khác với Thẩm Hành Chu, hơn nữa vóc dáng còn đẹp hơn cả người mẫu nam!"
"Cô gái kia có phải là Tần Yên Chi người đã giành được toàn bộ danh hiệu ảnh hậu, sao chị ấy cũng đến đây, chẳng lẽ cũng muốn tìm khách mời nam nói chuyện yêu đương sao."
"Đúng là không thể tin được."
Ai?
Tần Yên Chi?
Đầu óc của Phó Ấu Sanh vốn dĩ bị Ân Mặc làm cho đơ bắt đầu hoạt động, theo bản năng nhìn về phía người phụ nữ mặc một chiếc váy dài liền thân màu xanh nước biển thêu họa thiết, phong thái trang nhã, mặc dù nhìn tuổi tác không quá trẻ, nhưng vẻ đẹp năm tháng lắng đọng đó, là loại mà các thiếu nữ trẻ tuổi không có được.
Vẻ đẹp thành thục trầm lắng hướng nội.
Giới giải trí nhắc đến lý lịch của Tần Yên Chi, rất đơn giản, chị ấy đã giành được tất cả các giải thưởng diễn viên.
Là một diễn viên sinh ra để diễn xuất.
Không dính khói lửa phàm tục chân chính, chỉ vì đóng phim mà sinh ra, cho nên hiện giờ sắp bước sang tuổi 40, vẫn độc thân như cũ.
Trọng điểm là......
Chị ấy là mục tiêu theo đuổi của Phó Ấu Sanh khi tiến vào giới giải trí.
Là thần tượng của Phó Ấu Sanh.
Lúc đầu Phó Ấu Sanh chính là xem bộ phim điện ảnh "Bán sinh" (Tạm dịch: Nửa đời người) của chị ấy, mới không chút do dự từ bỏ cuộc sống mà người nhà đã xếp đặt tốt cho cô, dũng cảm gia nhập giới giairtris, chính là vì một ngày nào đó, có thể giống như Tần Yên Chi, trở thành một diễn viên thuần túy xuất sắc.
Bỗng dưng gặp được thần tượng.
Trong đầu Phó Ấu Sanh đã hoàn toàn không có Ân Mặc, Thẩm Hành Chu gì nữa cả.
Chỉ có Tần Yên Chi.
Mà Ân Mặc nhìn thấy biểu cảm này của Phó Ấu Sanh, đôi môi mỏng khe khẽ cong lên.
Tần Yên Chi ở bên cạnh anh, đáy mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng bâng quơ: "Chính là cô bé này?"
"Nể tình năm đó cậu là người duy nhất bằng lòng đầu tư phim điện ảnh cho tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu việc này."
Huống hồ, còn là một việc tốt.
Trạng thái mấy năm nay của Tần Yên Chi tuy rằng nửa ẩn nửa lui, nhưng mọi người ở đây, nói rằng đều là xem phim điện ảnh của chị ấy mà lớn lên, cũng không quá.
Chị ấy vừa xuất hiện.
Gần như trở thành hiện trường đu idol cỡ lớn.
Phó Ấu Sanh không tiến lên phía trước, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi gương mặt của Tần Yên Chi.
Ân Mặc đứng bên cạnh cô, không nói lời nào.
Ngược lại Thẩm Hành Chu cũng đứng bên cạnh Phó Ấu Sanh, ngẩng đầu nhìn anh, nhếch môi, vươn tay: "Ân tổng, ngưỡng mộ đã lâu."
Dĩ nhiên Ân Mặc sẽ không bất lịch sự, nắm lấy tay Thẩm Hành Chu, nho nhã lễ độ: "Thẩm tổng, cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Thẩm Hành Chu liếc nhìn Phó Ấu Sanh, đôi mắt mang theo ý cười cưng chiều: "Mấy năm nay, làm phiền anh chăm sóc tiểu công chúa Ấu Ấu của chúng tôi rồi."
Tiểu công chúa Ấu Ấu?
Ý cười trên mặt Ân Mặc chợt tắt, ánh mặt lạnh hẳn, nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Hành Chu: "Nên làm, dù sao cũng......"
"Là bà xã của tôi."
Thấy biểu cảm của Thẩm Hành Chu không hề thay đổi, dĩ nhiên đã sớm biết quan hệ của bọn anh.
Trên mặt Ân Mặc bình tĩnh, trong lòng đã muốn xách Phó Ấu Sanh lên đánh vào mông cô một trăm lần, tối qua còn nói quan hệ với Thẩm Hành Chu là bình thường cùng nhau lớn lên, nhưng lại đem chuyện bí mật nhất trong lòng cô nói cho anh ta biết, đây là tín nhiệm đến nhường nào.
Hai người đàn ông bị ngăn cách bởi Phó Ấu Sanh, ánh mắt gần như sắp đao quang kiếm ảnh(*).
(*)刀光剑影 – Đao quang kiếm ảnh: là một thành ngữ Trung Hoa, nghĩa đen tức là bóng và ánh sáng phản quang của thanh kiếm xuất hiện một cách mơ hồ, nghĩa bóng dùng để hình dung một bầu không khí tràn ngập nguy cơ, hung hiểm đầy sát khí.
May mà ――
Chẳng bao lâu.
Đợi sau khi mọi người trải qua kích động, đạo diễn nói: "Được rồi được rồi, biết mọi người nhìn thấy cô Tần rất kích động, nhưng chúng ta vẫn phải bắt đầu chia nhóm rồi!"
Chương trình vẫn phải bắt đầu quay.
Mặc dù đạo diễn cũng sắp kích động muốn chết rồi.
Ông ấy cũng mãi sáng sớm nay mới biết rằng, Tần ảnh hậu muốn đến tham gia show tạp kỹ của bọn họ.
Suýt nữa điên luôn.
Má ơi.
Chương trình này của bọn họ không phải là tiết tấu hot, mà là tiết tấu bùng nổ đó.
Tần Yên Chi ra mắt hơn 20 năm, chưa từng tham gia bất kỳ gameshow, chưa từng nhận bất cứ phỏng vấn nào, càng huống hồ là show thực tế.
Bây giờ vừa tham gia thế mà là show tạp kỹ yêu đương.
Điên rồi điên rồi.
Đạo diễn nghĩ đến dặn dò của thư ký Ôn, nụ cười như mật trên mặt tém tém lại một chút.
"Vì nhiệt liệt hoan nghê cô Tần, chúng ta cho cô Tần quyền ưu tiên lựa chọn tổ đội, chắc mọi người không có ý kiến đâu nhỉ?"
Mọi người: "Không có!"
Ngay cả Triệu Thanh Âm có khả năng bức bách nhất cũng không hề có ý kiến!
Bọn họ hoàn toàn quên rằng hôm qua đạo diễn còn nói phải lập đội chơi.
Đây chính là sức mạnh của thần tượng.
Phó Ấu Sanh càng không có ý kiến.
Ngược lại là Thẩm Hành Chu, sau khi nghe được lời này của đạo diễn, lập tức phản ứng lại.
Ấn đường thanh tuấn(*) khẽ cau lại, theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.
(*)Gốc là 清隽 – Thanh tuyển: cũng có nghĩa là "thanh tuấn", có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.
Ân Mặc lại không cảm xúc đặt ánh mắt ở trên người Phó Ấu Sanh, không hề quan tâm đến việc mình sẽ bị camera quay lại.
Quả nhiên ――
Giây tiếp theo.
Tần Yên Chi mỉm cười nhìn Thẩm Hành Chu: "Tôi thấy Thẩm tổng rất thu hút, không biết Thẩm tổng có bằng lòng chung đội với tôi không?"
Thẩm Hành Chu nghe xong.
Sáng tỏ.
Quả nhiên anh ấy đoán không sai, Tần Yên Chi là được Ân Mặc tìm tới, chuyên môn nhắm vào anh ấy.
Đây là sợ Ấu Ấu chọn mình.
Cánh môi nhợt nhạt của Thẩm Hành Chu chậm rãi lộ ra một nụ cười, rất tốt, có thể được Ân tổng đối xử cẩn thận như này, chứng tỏ mình ở trong lòng Ấu Ấu rất quan trọng, nếu không đối phương hà cớ gì đối phương vừa ra tay đã hào phóng như vậy.
"Làm sao đây, tôi đã đồng ý với tiểu công chúa nhà chúng tôi rồi." Thẩm Hành Chu buồn rầu nhìn đạo diễn.
Lúc này đạo diễn mới từ trong ảo mộng tỉnh lại.
ĐM, chỉ nhớ quan hệ của Ân tổng cùng Phó Ấu Sanh.
Suýt nữa đã quên, Thẩm tổng và Phó Ấu Sanh là thanh mai trúc mã, lần này tham gia chương trình cũng là vì Phó Ấu Sanh.
Tần Yên Chi không đợi đạo diễn trả lời, đột nhiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Phó Ấu Sanh: "Tiểu công chúa, trúc mã của em có thể cho chị mượn mấy ngày không?"
Đầu óc của Phó Ấu Sanh bắt đầu bắn pháo hoa.
Ahhh, thần tượng gọi tôi là tiểu công chúa.
Tôi thật sự là tiểu công túa may mắn nhất trên thế giới!
Gương mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh kìm nén cảm xúc, không thể đánh mất hình tượng trước mặt thần tượng: "Anh à, anh cứ đồng ý với cô Tần đi, anh phải vui mừng vì mình có thể được nữ thần chọn trúng, quay về nhớ mua vé số."
Thẩm Hành Chu: "......"
Nhìn thấy sao sáng lấp lánh tận sâu trong đáy mắt của Phó Ấu Sanh, cuối cùng anh ấy cũng hiểu rõ, vì sao Ân Mặc lại chọn Tần Yên Chi.
Hóa ra là vậy, hóa ra là thế.
Bỏ lỡ cô mười mấy năm, thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều sở thích của cô.
Nhưng không sao, anh có đủ thời gian có thể tiếp tục tìm hiểu.
Thẩm Hành Chu không từ chối.
"Vậy khoảng thời gian này, đành xin được chỉ bảo nhiều hơn."
Vừa hay anh ấy cũng muốn tìm hiểu một chút, thần tượng tiểu công chúa thích, là người như thế nào, có đáng để tiểu công chúa nhà bọn anh thích hay không.
Chờ sau khi chia nhóm xong.
Phó Ấu Sanh mù mà mù mờ phát hiện hình như mình cùng Ân Mặc đã chia thành một nhóm?
Bên này Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng tỉnh lại sau sự xuất hiện đột ngột của Tần Yên Chi.
Nhớ ra người đàn ông ở bên cạnh.
Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy bất đắc dĩ cùng tức giận, cô đi đến chỗ quay lưng về phía máy quay.
Hạ thấp giongm che micro của mình và Ân Mặc, ghé vào tai anh hỏi: "Rốt cuộc anh đến làm gì?"
Ân Mặc thấy dáng vẻ như kẻ trộm này của cô, thong thả ung dung phủ lên mu bàn tay của cô, nới lòng từng ngón tay đang che mic của cô, vân đạm phong khinh mở miệng: "À, tới tìm đối tượng."
+
"Sao nào, chỉ có em có thể tới tìm đối tượng, anh không thể tới?"