Lúc Phó Ấu Sanh khoác chiếc áo choàng tắm mày hồng nhạt bước ra, Ân Mặc đã nằm ngủ trên sô pha rồi.
Cô chầm chậm đến gần sô pha, cụp mắt xuống, nhìn Ân Mặc.
Lông mi của người đàn ông rất dài, đặc biệt là lúc nhắm mắt, vừa rậm vừa dày, chiếc lên vùng da hơi mỏng trước mắt, tạo thành một lớp bóng mờ tinh mịn.
Đại khái là hôm nay mệt mỏi, hô hấp đều đều, lồng ngực hơi hơi phập phồng, rõ ràng là thật sự ngủ rồi, không phải giở vờ ngủ.
Cùng giường chung gối với Ân Mặc nhiều năm như thế, Phó Ấu Sanh đương nhiên có thể nhìn ra, anh đang ngủ thật hay giả vờ.
Ân Mặc lúc ngủ không có tính công kích, thuần túy yên tĩnh.
Ai có thể nghĩ rằng, khi mở mắt ra, cặp mắt u ám trong suốt kia của anh dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Phó Ấu Sanh cảm thấy mình ở trước mặt Ân Mặc làm bộ không thèm để ý, đều bị phơi bày hết trong mắt anh.
Biết rõ mình không nên như vậy.
Sẽ tiếp tục luân hãm.
Vừa ý nhưng lại mất kiểm soát.
Ở một chỗ đã ngã một lần, thì không nên tiếp tục ngã thêm lần thứ hai ở chỗ này.
Phó Ấu Sanh đã nhìn anh hết mấy phút.
Rồi mới nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ cho khách ở bên cạnh.
......
Sáng sớm hôm sau, Phó Ấu Sanh lập tức trở về đoàn phim.
Đối với việc tối qua cô đến ngủ ở phòng dành cho khách, Ân Mặc không hề nhắc tới.
Vẫn đi cùng cô đến đoàn phim như cũ.
Phó Ấu Sanh không nói được anh, chỉ đành để cho anh đi.
Vừa vào đoàn phim.
Đã nhận được sự trêu chọc của không ít người: "Hôm nay cô Phó lại dựa vào nhan sắc để lên hot search sao?"
"Lên rồi!"
"Hahaha, nhan sắc của cô Phó, chúng ta có thể chiêm ngưỡng ở khoảng cách gần, thật sự là may mắn trời ban."
Lúc Phó Ấu Sanh chờ quay phim.
Lấy di động ra xem hot search hôm nay.
Quả nhiên...... là Tiểu Nặc dùng tài khoản của phòng làm việc đăng ảnh chụp bộ sườn xám hôm qua của cô.
#Phó Ấu Sanh sườn xám màu đỏ# lên hot search, còn là No.1.
―― aaa trời ạ, môi đỏ rực lửa, phong cách Hồng Kông phục cổ thật sự vô cùng hợp với Phó Ấu Sanh.
―― Lạy chúa, nói một tiếng giá trị nhan sắc kịch trần trong giới giải trí cũng không quá đáng nhỉ?
―― Loại sườn xám sặc sỡ này, cũng chỉ mặc trên người Phó Ấu Sanh, mới có thể có loại hiệu quả kinh diễm này, mặc trên người kẻ khác khéo thành thảm họa.
―― Huyết thư của một người quỳ xin Phó Ấu Sanh hãy mặc sườn xám đóng một bộ phim!
—— Lầu trên, đề cử bạn xem bộ phim truyền hình "Quãng đời còn lại là anh/em" của Phó Ấu Sanh và Sở nam thần, CP nhà thiết kế sườn xám và kiểm sát viên, hậu trường siêu tuyệt!!!
―― Bộ phim này sang năm mới được chiếu á, huhu, thật muốn xem ngay bây giờ.
―― Giá trị nhan sắc giống như Phó Ấu Sanh, chắc cũng chỉ có Sở nam thần mới áp chế được nhỉ, nam diễn viên khác ở trước mặt Phó Ấu Sanh, có hơi giống phông nền.
―― Bộ phim này tuyệt đối là đỉnh cao nhan sắc trong lịch sử phim truyền hình, nhanh tay lưu lại để chờ xem đi.
―― Phó Ấu Sanh cùng Sở nam thần thật xứng đôi......
――......
Tiêu điểm hot search ngả về hai hướng.
Một hướng là thèm thuồng thân hình và nhan sắc tuyệt đẹp của Phó Ấu Sanh trong bộ sườn xám màu đỏ.
Một hướng là vô số fans qua đường đã va phải cặp CP này của Sở Vọng Thư và Phó Ấu Sanh, gào thét xứng đôi.
Phó Ấu Sanh trái lại cảm thấy không sao cả.
Xét cho cùng cũng là vì quảng cáo cho bộ phim của bọn họ sẽ phát sóng vào năm tới.
Nhưng mà, đang lướt lướt, đột nhiên cô phát hiện, trong cái hot search của mình, hình như không lướt được bất cứ điều gì liên quan đến Sở Vọng Thư.
Mới đầu còn tưởng mình không cẩn thận block mất ba chữ Sở Vọng Thư này.
Không ngờ......
Vậy mà toàn bộ ảnh chụp chung cùng hashtag về cô với Sở Vọng Thư toàn bộ đều biến mất khỏi Internet.
"???"
Cái quỷ gì vậy, bọn họ còn tuyên truyền phim thế nào được?
Phó Ấu Sanh vừa nhìn thì đã biết ai nhúng tay vào chuyện này.
Cô thừa dịp vẫn chưa quay phim, gửi tin nhắn cho Ân Mặc: [Mau khôi phục hashtag của tôi với Sở Vọng Thư!]
Trong xe bảo mẫu.
Ân Mặc vốn đang hài lòng với việc lướt no.1 hot search chỉ còn ảnh và tên của bà xã mình.
Lại nhìn thấy tin nhắn bà xã gửi tới, đầu ngón tay khựng lại một giây.
Khôi phục?
Sao có thể.
Anh xóa bỏ nó bằng bản lĩnh của mình, dựa vào cái gì phải khôi phục.
YM: [Không khôi phục được. Mỉm cười jpg.]
Phó Ấu Sanh nhìn icon mặt cười màu vàng đầy khiêu khích kia của Ân Mặc, mặt đen cả lại.
Dạo này Ân Mặc là buông bỏ bản thân hả.
Nhắm mắt lại, xoa dịu xúc động muốn lao tới xe bảo mẫu ấn đầu bắt anh khôi phục, Phó Ấu Sanh gõ từng chữ từng chữ: [Anh xóa hết đi, đây chẳng phải là bịt tai trộm chuông sao? Anh có tin bây giờ chắc chắn có fan đang chia sẽ trong nhóm nói tôi và Sở Vọng thư sớm đã cặp với nhau, mới chột dạ xóa hết ảnh chụp và hashtag hay không?]
Ân Mặc cau mày.
Ngước mắt nhìn Văn Đình đang xử lý công việc ở phía trước: "Văn tiên sinh, làm sao để thêm nhóm fans của Ấu Ấu?"
Văn Đình suýt chút nữa quăng luôn laptop ra ngoài.
Thêm, thêm cái gì?
Vốn dĩ anh ấy đã bắt đầu quen với cảnh tượng kinh hoàng mỗi ngày Ân tổng ở trong xe bảo mẫu chờ Phó Ấu Sanh.
Tuyệt đối không ngờ tới, phía sau vẫn còn có chuyện càng kinh hoàng hơn.
Ân tổng......Vị đại lão này trăm công nghìn việc, thời gian chính là tiền bạc, hơn nữa tính toán từng giây, thế mà lại hỏi anh ấy...... làm sao để thêm nhóm fan!!!!
Điều này thậm chí còn khó xảy ra hơn cả việc địa cầu đụng mặt trắng đó!
Con ngươi của Ân Mặc đen nhánh như mực, ngữ điệu mỏng lạnh: "Tôi có thể thêm không?"
"Có có có!"
Văn Đình bị ánh mắt này dọa sợ, vội vàng từ ghế phụ đi xuống, ngồi trước mặt Ân Mặc.
Sau đó đích thân kéo tài khoản giống như là nick phụ của Ân Mặc vào nhóm fan Weibo chính thức của Phó Ấu Sanh.
Lúc này nhóm fans đã spam thảo luận sôi nổi.
Đều đang nói không thể tìm thấy bất kỳ ảnh chụp hay tin tức nào liên quan đến Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư trên khắp Internet, có phải thật sự ở bên nhau rồi không.
Đột nhiên xóa ảnh và hashtag chính là vì chột dạ.
Một chữ cũng không khác lời Phó Ấu Sanh nói.
Đôi mắt Ân Mặc hơi hơi nheo lại.
Văn Đình cũng đã nhìn thấy, anh ấy nuốt nuốt nước bọt: "Ân tổng, cái kia là anh sai người xóa sao?"
"Bọn họ hiểu lầm quan hệ của vợ tôi và Sở Vọng Thư?" Ân Mặc không trả lời, nhàn nhạt hỏi.
Vừa nghe Ân Mặc ngầm thừa nhận, Văn Đình biết ngay, cũng phải, ngoài Ân tổng ra, ai có bản lĩnh như vậy.
Chẳng qua không ngờ được Ân tổng không phải đang làm việc sao, làm sao còn có thời gian chú ý đến động thái trên Weibo của nghệ sĩ nhà mình.
Văn Đình đang oán thầm, nhưng vẻ mặt lại vô cùng chân chó: "Cái này rất bình thường, cư dân mạng đều như vậy, càng không cho bọn họ xem, càng không muốn bọn họ biết, bọn họ càng muốn tìm tòi nghiên cứu, càng cảm thấy là có bí mật, càng muốn bóc ra, bóc không ra thì sẽ suy đoán, suy đoán theo hướng càng không thể đoán được, thì cảm thấy rằng mình đoán đúng rồi."
Ân Mặc rũ mắt nhìn màn hình di động.
Nhóm fans quả nhiên bắt đầu suy đoán Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư bắt đầu từ khi nào.
Chậc nhẹ một tiếng.
Ân Mặc khẽ nâng cằm lên: "Anh đi làm rõ."
Văn Đình không phải người đại diện sao.
Văn Đình lúng túng cười: "Thông thường người đại diện đứng ra làm rõ, trong mắt của fans cùng cư dân mạng, đều mặc định là giãy giụa hấp hối......"
Ân Mặc: "......"
Giới giải trí sao lại kỳ kỳ quái quá thế chứ.
Văn Đình cẩn thận dè dặt: "Hay là anh vẫn khôi phục lại đi."
"Dù sao cũng chỉ là tuyên truyền phim, kể từ sau khi Sanh Sanh đóng máy, thì chưa từng gặp lại Sở nam thần."
Hơn một tháng nay, Văn Đình coi như đã nhìn ra quyết tâm chiến thắng của Ân tổng.
Ân Mặc xoa xoa đuôi chân mày.
Hai phút sau.
Quét mắt nhìn thư ký Ôn đang im như thóc ở bên cạnh, nhạt giọng phân phó: "Đi khôi phục."
Thư ký Ôn: "Vâng."
Nhìn bóng lưng rời đi của thư ký Ôn, Văn Đình thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy sợ nhất chính là Ân tổng vò mẻ chẳng sợ nứt, trực tiếp công khai tin tức Phó Ấu Sanh đã kết hôn lên mạng.
Cũng may Ân tổng vẫn còn chút lý trí.
Văn Đình nhấn mạnh, Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào ngoài công việc.
Thế mà......
Rất nhanh Văn Đình đã bị vả mặt bôm bốp.
Sau khi Phó Ấu Sanh quay xong, câu nói đầu tiên chính là: "Đến Lan Đình Quán, hẹn thầy Sở dùng cơm."
Văn Đình: "???"
Theo bản năng nhìn người đàn ông ngồi đợi cả sáng ở đằng sau kia.
Phó Ấu Sanh không thèm liếc nhìn Ân Mặc dù chỉ một cái, trên người cô vẫn mặc trang phục diễn áo T shirt trắng và váy xếp ly xanh lam, trên đôi chân thon dài trắng nõn còn đi tất dài màu trắng, phối với đôi giày trắng nhỏ, thanh thuần xinh đẹp, ngồi bên cạnh Ân Mặc đang mặc tây trang đi giày da, đặc biệt có cảm giác cấm kỵ.
Hai chỗ ngồi song song.
Ở giữa được cách bằng một lối đi nhỏ.
Phó Ấu Sanh vừa nói, vừa vuốt phảng vạt váy, buổi chiều đóng phim vẫn phải mặc đó.
Thấy tài xế mãi vẫn chưa lái xe, cô khẽ nhíu mày: "Sao còn chưa lái xe?"
Ân Mặc lạnh lùng nhìn tài xế và Văn Đình ở hàng ghế trước: "Kéo vách ngăn xuống."
Văn Đình nuốt nuốt nước bọt: "Vậy có cần đi Lan Đình Quán không?"
Biểu cảm trên mặt của Phó Ấu Sanh cứng lại, nhìn Văn Đình với vẻ khó tin: "Ai là người đại diện của ai vậy???"
Hai người họ ở trên xe bảo mẫu hơn một tháng, chẳng lẽ trộn ra được thứ tình cảm gì rồi hả?
Văn Đình xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Cúi đầu với nhà tư bản.
Vừa nãy Ân tổng nói, muốn đầu tư cho phòng làm việc của bọn họ đó.
Đây chính là kim chủ ba ba!
Ân Mặc nhìn dáng vẻ không còn gì luyến tiếc của Phó Ấu Sanh, vân đạm phong khinh nói: "Đi."
"Vì sao không đi."
Cho người khác leo cây không phải là tác phong của anh.
Ân Mặc khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua tạo trang phục học sinh thanh thuần trên người cô, khí định thần nhàn đáp: "Sợ bạn nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, không biết thiết đãi khách."
Tầm mắt cuối cùng dừng trên mắt cô, thong thả ung dung sửa lại chiếc cà vạt đang lỏng lẻo, từng chữ từng câu: "Cho nên, anh cùng đi với em, thiết đãi khách."
Mẹ kiếp.
Cảu nam nhân này quả nhiên mặt dày vô sỉ!
Lời như vậy mà cũng có thể nói ra.
Ai là bạn nhỏ?
Ai là khách?
Cô và thầy Sở đồng ý rồi hả!
Nhưng mà xe đã chạy rồi.
Phó Ấu Sanh nghĩ muốn ném anh xuống xe, cũng chưa có cơ hội.
Cuối cùng chỉ có thể tức giận để Ân Mặc người này bám đuôi đi theo.
Cuối cùng chỉ có thể tức giận để Ân Mặc người này bám đuôi đi theo
Càng tức giận hơn là.
Lúc họ bước vào Lan Đình Quán.
Người quản lý đích thân đến nghênh đón Ân Mặc, khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh ăn mặc rất trẻ thơ, còn đặc biệt hòa ái nói: "Ân tổng là dẫn tiểu bối trong nhà tới chơi ạ?"
"Ân tổng thật là bình dị gần gũi."
"Chỗ này của chúng tôi cũng có khu trò chơi dành cho các cô gái, bé gái không phải đều thích trốn thoát khỏi mất thất sao, ngài có thể dẫn cô bé đến chơi thử."
Phó Ấu Sanh đeo khẩu trang: "......"
Ý gì đây?
Cô vô thức ngước nhìn Ân Mặc.
Lại phát hiện sắc mặt Ân Mặc càng trầm hơn.
Phó Ấu Sanh đột nhiên phúc chí tâm linh, đôi mắt lộ ra cong cong thành hình bán nguyệt, cười thành tiếng.
Nói cô là vãn bối của Ân Mặc, không phải nói rõ Ân Mặc già sao.
Hahahaha.
Phó Ấu Sanh vốn kìm nén buồn bực suốt cả đường, giờ phút này, cuối cùng cũng hoàn toàn được giải phóng.
Tên đàn ông chó cũng có ngày này.
Ân Mặc nghe thấy tiếng cười hả hê của Phó Ấu Sanh.
Vừa cụp mắt liền nhiền thấy đôi mắt đào hoa cong cong kia của cô, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của quản lý.
Ân Mặc cười nhạt một tiếng, ôm lấy bả vai của Phó Ấu Sanh ngay trước mặt quản lý, cất bước đi lên lầu: "Không phải tiểu bối, là bà xã."
Đệt?
Đáy mắt tràn đầy nghi hoặc của quản lý tức khắc rung rung, biểu cảm trên mặt lộ vẻ mẹ kiếp.
Nhìn bóng lưng một nam một nữ rời đi.
Đàn ông mặc vest đi giày da, không chút cẩu thả, vừa nhìn chính là ông lớn có tiền.
Cô gái mặc váy xếp ly màu xanh lam, đi tất dài màu trắng, mảnh mai trẻ trung, tuổi cùng lắm chỉ là học sinh cấp 3, không thể nhiều hơn.
Quản lý không khỏi nuốt nước bọt, thật không hổ là người có tiền.
Thật con mẹ nó biết chơi.
Phát rồi ngay cả học sinh cấp 3 cũng không buông tha.
Phó Ấu Sanh bị Ân Mặc ôm chặt bả vai đi về phía trước, "Anh buông tôi ra, có tin đợi lát nữa sẽ truyền ra tin tức Ân tổng cưỡng ép thiếu nữ vị thành niên hay không!
Mặt Ân Mặc không đổi sắc: "Ồ, vậy thì truyền đi, anh mặc kệ."
"Không biết xấu hổ." Phó Ấu Sanh thấy anh mềm cứng không ăn, da mặt đao thương bất nhập, dùng sức dẫm chân anh một cái.
Nhưng mà cô đi chính là giày đế bằng.
Dẫm lên mu bàn chân của Ân Mặc, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Giống như bị một bé mèo con giẫm lên, Ân Mặc nắm gáy cô nhéo nhéo làn da mỏng manh một chút: "Cứ giẫm đi, không cần em bồi thường."
Phó Ấu Sanh: "......"
Cợt nhả không bằng, đánh không bại, da mặt lại không dày bằng đối phương, Phó Ấu Sanh nén giận: "Anh có thể đặt thêm một phòng bao ở cách vách không?"
Ân Mặc rất ngoài ý muốn mà nhìn cô: "Em cảm thấy anh giống kẻ ngốc sao?"
Phó Ấu Sanh cạn lời: "Điều này với kẻ ngốc thì có liên quan gì?"
Ân Mặc: "Chỉ có kẻ ngốc mới có thể để vợ mình đơn độc ở chung với tên đàn ông khác, còn mình đợi ở phòng bên cạnh."
Cho nên Ân nào đó là đang dùng hành động thực tế để chứng minh mình không phải kẻ ngốc.
Phó Ấu Sanh nhàn nhạt nhìn anh, "Không biết người nào đó trước kia đã từng bao nhiêu lần làm kẻ ngốc."
Nói xong, Phó Ấu Sanh mặc kệ anh, gõ gõ cửa phòng bao trước mặt.
Sở Vọng Thư đã sớm đợi trước ở đây.
Ân Mặc vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói đã từng bao nhiêu lần làm kẻ ngốc kia của Phó Ấu Sanh.
Không nhịn được xoa đuôi chân mày.
Cười trào phúng, anh đúng là vậy.
Trước đây ỷ vào việc Phó Ấu Sanh sẽ không rời xa anh.
Bây giờ thấy người phụ nữ này chỉ cần không nắm chắc, tùy thời tùy chỗ sẽ tuột khỏi lòng bàn tay của anh, Ân Mặc cảm thấy đều là anh gieo gió gặt bão.
Sở Vọng Thư mặc một bộ đồ bình thường đơn giản đang ngồi trong phòng bao.
Áo hoodie màu lam nhạt, trái lại trẻ trung hơn nhiều.
Lúc thấy Phó Ấu Sanh bước vào cửa, ý cười dịu dàng thoáng qua đáy mắt, đứng dậy chào đón cô: "Ấu Sanh, em đến rồi."
Giây tiếp theo.
Khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Phó Ấu Sanh thì ý cười đột ngột tắt lịm.
Ân Mặc nhìn thấy chiếc áo hoodie màu xanh lam trên người Sở Vọng Thư, lại nhìn chiếc váy xếp ly màu lam của Phó Ấu Sanh, chân mày sắc nét khẽ cau lại.
Liền giống như ông chồng chính thất ruột anh đây mới là dư thừa.
Dán cho Sở Vọng Thư cái nhãn: Nam diễn viên này mưu mô xảo quyệt.
Sau khi Phó Ấu Sanh ngồi xuống, "Thầy Sở, đã lâu không gặp, anh trái lại càng ngày càng trẻ ra."
Khóe môi Sở Vọng Thư tự nhiên nở nụ cười, "Em cũng càng xinh đẹp, cũng càng...... trẻ trung hơn. Tôi không dám đứng cạnh em, sợ bị người ta coi thành trưởng bối của em."
"Vị này là......"
"Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh sao?"
Sở Vọng Thư hỏi rất lịch sự.
Ân Mặc ngược lại vươn tay, khí chất thanh quý tao nhã, hòa toàn không có vô liên sỉ như khi ở trước mặt Phó Ấu Sanh vừa rồi, ngữ điệu chậm rãi: "Sở tiên sinh, xin chào, tôi là Ân Mặc."
"Cảm ơn anh đã chiếu cố bạn nhỏ nhà tôi."
Ai là bạn nhỏ nhà anh, mệt anh mở miệng nói được.
Phó Ấu Sanh: "......"
Muốn trợn tròn mắt, nhưng cuối cùng nhớ rõ đang ở trước mặt Sở Vọng Thư, cô nhịn xuống.
Đều là đàn ông.
Sở Vọng Thư rất rõ ràng có tính chiếm hữu cùng thân mật trong cái xưng hô này.
Thấy Phó Ấu Sanh không có phủ nhận, ánh mắt Sở Vọng Thư ảm đạm đi vài phần.
Kỹ năng diễn xuất của Sở Vọng Thư tốt như vậy, chỉ ảm đạm trong phút chốc, rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Ân tiên sinh, xin chào."
"Ấu Sanh rất ưu tú, kỹ năng diễn xuất cũng rất xuất sắc, không cần tôi chiếu cố, trước đó còn phải cảm ơn cô ấy đã chiếu cố tôi."
Ân Mặc cười nhạt yếu ớt: "Ừm, cô ấy vẫn luôn thích làm việc tốt."
Sở Vọng Thư: "......"
Phó Ấu Sanh cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, "Các anh đứng đó làm gì, ngồi xuống đi."
"Dạo này thầy Sở không bận sao?"
"Gần đây đang trao đổi một bộ phim." Sở Vọng Thư khôi phục lại nụ cười ôn hòa thường ngày, "Sang năm bắt đầu quay, khoảng thời gian này chắc sẽ rất rảnh, cho nên chuẩn bị đi nghỉ phép."
Phó Ấu Sanh hâm mộ: "Thật tốt nha, tôi đã lâu chưa được nghỉ phép rồi."
Từ lúc tốt nghiệp cấp 3, cũng chưa từng nghỉ phép tử tế thêm lần nào.
Ân Mặc bóc một con tôm cho Phó Ấu Sanh, giọng nói bình tĩnh: "Muốn đi đâu, anh đi cùng em."
"Ân tổng trăm công ngàn việc, không cần lãng phí thời gian của anh thì hơn." Phó Ấu Sanh liếc anh cảnh cáo, nhân tiện ở dưới gầm bàn đá anh một cái, khiến anh câm miệng!
Ân Mặc thong thả ung dung rút khăn giấy ra lau đầu ngón tay.
Sau đó vô tội nhìn cô: "Ấu Ấu, em đạp trúng anh rồi."
Phó Ấu Sanh: "???"
Vô thức nhìn về phía Sở Vọng Thư.
Sở Vọng Thư rất lịch sự vờ như không nghe thấy.
Mẹ kiếp!
Thật sự xấu hổ muốn độn thổ!
Phó Ấu Sanh thở nhẹ một hơi, bình tĩnh vài giây, sau đó mỉm cười chuyển ánh mắt sang Ân Mặc: "Ân tổng, không phải anh có bữa xã giao ở phòng cách vách hay sao?"