Hắn cởi áo khoác xuống, quăng chúng vào trong bụi cỏ, sau đó đặt Mặc Ngưng Sơ ở trên quần áo mềm, hương thơm của cỏ bao vây bọn họ, bốn phía còn có hoa dại nở ra mùi thơm ngào ngạt, bao phủ bọn họ ở trong góc người bên ngoài không thể nhìn thấy, ngăn cách với thế giới bên ngoài, giống như bí mật bị giấu đi.
"Đợi. . . Đợi đã nào...!" Mặc Ngưng Sơ gian nan hô hấp, lung tung bắt lấy bàn tay đang tùy ý trêu đùa phía dưới nàng của hắn, muốn nó thoát khỏi nàng, lại không cẩn thận chạm vào một thứ nóng rực ở dưới bụng Lân Xuyên, không khỏi kinh sợ rụt trở về, toàn thân cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lân Xuyên cười nhẹ, hôn lên vành tai khéo léo của nàng, là ai nói hắn có vấn đề ở phương diện kia?
Là ai nói, còn phải giúp hắn chữa khỏi?
Thật sự chính nàng đã là một vị thuốc, cũng là một vị độc dược, kịch độc không có thuốc nào cứu được, thân hình của nàng mảnh khảnh, hắn chỉ cần đưa ra một tay là có thể ôm trọn hết cơ thể nàng, hoa nguyệt của nàng lại thật khít khao, chỉ một ngón tay đã có thể làm ướt đầy hoa lộ, nhưng bên trong quá nhỏ, hắn chỉ sợ hắn sẽ làm đau nàng.
Nhưng xúc cảm ở đầu ngón tay thật tuyệt vời, hắn cơ hồ sắp không nhịn được nữa, từng đợt từng đợt căng đau truyền đến, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, tựa hồ chỉ vì khiến cho một khắc tuyệt vời này càng lâu dài hơn. . .
Hắn không ngừng nhắc nhở mình, bây giờ còn chưa đúng thời điểm.
Hắn không thể tiến lên trước nữa, không thể vượt qua giới hạn. . . Cái hắn muốn là nhiều hơn, hắn chỉ có thể là duy nhất, chỉ có thể là chiếm giữ toàn bộ.
Mặc Ngưng Sơ khẩn trương hô hấp, rõ ràng cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với động tác như vậy, nhưng lại không muốn hắn dừng lại, kích tình bị trêu ghẹo không ngừng dâng trào, không ngừng dâng lên, cơ hồ bao phủ nàng toàn bộ.
"Nha đầu hư này." Hắn đột nhiên trầm thấp nói một câu bên tai nàng, sau đó kéo nàng lên, để cho nàng dùng phía sau hướng về phía hắn, đôi tay nâng mông nàng lên, từ phía sau dùng ngón tay đâm vào nàng.
"A. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ kinh hoảng bò lên trước, lại bị hắn kéo trở lại.
Hắn tách ra huyệt đa͙σ của nàng, đặt đầu gối của mình ở giữa hai đùi nàng, khiến cho nàng không cách nào khép lại.
". . . Ngoan, ŧıểυ Đào Tử. . . Nghe lời." Hắn nhẹ nhàng động, trong thanh âm có khàn khàn trầm thấp làm cho lòng người sợ hãi, nhưng là động tác như cũ không có dừng lại, hắn sẽ không làm thương tổn nàng, nhưng có thể tùy ý trêu chọc nàng: " . . . Buông lỏng, chớ lộn xộn, ngươi xem, ngươi rõ ràng thích."
Mà trên thực tế, Mặc Ngưng Sơ cũng không cách nào nhúc nhích.
Ngón tay nắm áo mềm thật chặt không buông ra, nàng thậm chí có thể cảm thấy huyệt đa͙σ bị nhiễm ướt, có thứ gì đó bị Lân Xuyên móc ra, theo hình dáng bóng loáng dần dần trượt xuống, rồi sau đó lưỡi Lân Xuyên liền nhẹ nhàng xông tới, theo dấu vết ướt át từ dưới đi lên, liếʍ láp từng chút từng chút một.
Hắn đến tột cùng muốn thế nào mới cam tâm. . . Hắn đến tột cùng muốn trêu chọc nàng đến độ cao nào mới nguyện ý đặt nàng xuống?
"Muốn?" Nụ hôn của Lân Xuyên dần dần chậm lại, môi làm như vẫn chưa thỏa mãn chạm lên nguồn suối mật lộ, mυ"ŧ vào thật sâu, Mặc Ngưng Sơ cũng nhịn không được nữa, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, da sợ run ở trong gió, cả người bởi vì xấu hổ mà ửng hồng như phủ một tầng phấn.
Nàng không biết, bộ dáng nàng bây giờ mê người đến cỡ nào.
Lân Xuyên vẫn không biết mệt vuốt ve bộ vị ướt át đó, động tác của hắn êm ái mà trí mạng, không cho thân thể nàng ngừng dâng lên để nghênh hợp hắn, nghe tiếng nước chảy kích động, làm như đó chính là một bức tranh đẹp nhất.
Mặc Ngưng Sơ cuối cùng co rút, cao trào khiến môi nàng bật ra tiếng rêи ɾỉ tuyệt với, thành trong của nàng căng thẳng co rụt lại, nhiệt độ nóng bỏng truyền vào đầu lưỡi của hắn, ngón tay của hắn. . . . .
Lân Xuyên lật người nàng qua lần nữa, sau đó ghé đầu hôn hít môi của nàng, dùng lưỡi đã dính mùi vị của nàng cuốn lấy nàng, cả hai dây dưa, ngọt ngào như mật.
Nhưng Mặc Ngưng Sơ lại cực kỳ khó chịu.
Mầm móng kích tình vùi vào thân thể của nàng, đầu óc của nàng bị nóng lên, trêu chọc như vậy khiến nàng không cách nào dừng lại, Lân Xuyên rút ngón tay khỏi cơ thể nàng khiến nàng cảm thấy trống rỗng, nàng bị cảm giác như vậy chiếm đoạt, chỉ có thể ngẩng đầu vô dụng lại mờ mịt nhìn hắn. . . Nàng lại khát vọng nhiều hơn.
"Không." Lân Xuyên nâng mặt của nàng lên, cái trán đặt lên cái trán của nàng: "Bây giờ còn chưa được."
Lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Hắn tự tay phất qua, khiến nàng nhắm mắt to lại, hôn mí mắt nàng: "Trong lòng nàng chỉ được có một người. . . . Chỉ có thể là một."
Mặc Ngưng Sơ bị chôn vùi ở trong nụ hôn dày đặc, nàng cũng không nhớ mình có kêu tên của hắn không, cũng không nhớ có rơi nước mắt vô dụng làm người ta ngượng ngùng không. Không biết đã trải qua bao lâu, Lân Xuyên rốt cuộc buông nàng ra, thay nàng khoác lên áo mỏng màu hồng, mà chính hắn lại từng bước từng bước đi vào trong hồ.
Nước lạnh như băng rất nhanh che đến eo của hắn, áo màu xanh dương đậm của hắn và nước hồ màu xanh dương nhạt cơ hồ hòa thành một thể, hắn cứ đứng ở giữa hồ, nhìn nàng, nói với nàng: "Đây là lần cuối cùng ta bỏ qua cho nàng, nên nhớ kỹ lời của ta."
****************************
Mặc Ngưng Sơ thậm chí không biết mình làm sao trở về.
Một đường cơ hồ là chân không chạm đất bay trở về trạch viện, lộ trình nhớ kỹ trong lòng lại tốn thời gian gấp đôi lúc mới tới, mà nhị ca đã sớm đứng ở cửa giống như Môn Thần, từ xa trông thấy nàng, lập tức chạy tới, cau mày trách cứ: "Muội đã đi đâu?"
Mặc Ngưng Sơ mờ mịt ngẩng đầu.
Gương mặt Mặc Liên Thành rốt cuộc tập trung, môi của hắn khẽ mở khẽ ngậm, còn mang theo tức giận và lo lắng: "Muội và Du Tử Du chia ra rồi đi đâu? Muội có biết hắn nói khi hắn đến tìm muội, muội căn bản chưa trở lại!! ŧıểυ nha đầu này, sao cứ cố ý làm cho người khác phải lo lắng như vậy!"
Hắn bô bô nói xong, rồi lại lập tức phát hiện Mặc Ngưng Sơ có vẻ gì đó không đúng lắm, nắm lấy đầu vai của nàng, sau đó nhìn vào ánh mắt của nàng: "Muội khóc? Thằng nhóc nào khi dễ muội rồi hả ? !"
Mặc Ngưng Sơ dùng sức lắc đầu, môi nhỏ cắn chặt, cuối cùng cực kỳ uất ức: "Ca. . . Du Tử Tu có chuyện, rời đi trước, mà muội lại lạc đường trong rừng, đi thẳng đến bây giờ. . . Ca. . . Muội thật đói. . ." Kỹ thuật diễn trò khi nói lời này, khiến cho chính nàng cũng cảm thấy bội phục không thôi.
Nàng vì che giấu Lân Xuyên, mà đẩy Du Tử Tu đi ra thay thế.
Từ lúc nào, hắn đối với nàng, đã trở nên quan trọng như vậy?