Thời điểm Mặc Ngưng Sơ mới vừa bị "sung quân" đến Lê Thành, liền nghe nói Hoa Điền Bắc gieo trồng một rừng hoa đào rất lớn, mỗi mùa hoa đào nở thì đẹp không gì sánh nổi.
Nghe đến cảnh đẹp như vậy làm sao có thể không thích thú cho được. Mà hoa đào lại có một thâm ý đặc biệt đối với nàng.
Không nhịn được hấp dẫn, nàng liền dẫn ŧıểυ Mỹ đi đến Hoa Điền Bắc ở mấy ngày, nghe nàng muốn đi tìm rừng đào, họ hàng nơi đó cực lực ngăn cản, bởi vì rừng hoa đào này tuy đẹp nhưng lại rất nguy hiểm. Rừng đào được phân bố rộng lớn, mà bố cục quá rắc rối, luôn luôn làm người ta lạc đường, tuy là không có ai chết, nhưng thường xuyên có người hấp hối bị để ngoài rừng đào, nguyên nhân rất đơn giản, hoa đào cũng không thể ăn được, đói bụng lại lạc đường, không ở trong rừng đào chết đói mới lạ.
Nhưng những điều này không ngăn được Mặc Ngưng Sơ, ngược lại còn gợi lên tính ham mê khám phá bị chôn vùi đã lâu của nàng, thừa dịp một ngày để ŧıểυ Mỹ trấn thủ canh chừng ở cửa phòng, tự mình vụng trộm trốn đi, mang theo một túi bánh hoa hồng làm điểm tâm, một mình đi vào rừng hoa đào, theo ý của nàng, thưởng hoa hiển nhiên là phải có điểm tâm, thiếu nữ mỹ mạo khờ dại như nàng, kỳ thật đã trải qua hai kiếp người rồi.
Sự thâm trầm giấu tận sâu trong thể xác nàng chỉ khi nào nhìn thấy rừng đào vô tận như thế này mới có thể thả lỏng, trong trí nhớ, tại một khắc được đầu thai kia, trên đường đi qua nơi giống như hoàng tuyền, nàng cũng từng vì khung cảnh ngập trời hoa đào bay mà vô thức dừng chân lại... Cùng với một nửa bóng lưng thon dài với mái tóc đen tuyền như mực yên lặng đứng trong đó.
Cho nên, lúc nàng nhìn thấy Du Tử Tu một thân áo trắng đứng trong rừng đào, nàng đã bị kinh ngạc hồi lâu.
Hắn thấy nàng, cũng hết sức kinh ngạc, đây là trung tâm của rừng đào, bất cứ ai bị lạc đường cũng đều đi đến đây, nhưng ŧıểυ cô nương một thân hồng phấn đứng ở trong mảnh rừng đào kia, quần áo bay phấp phới, nhìn qua cứ ngỡ ŧıểυ tiên nữ nào đó đang dạo chơi.
Mặc Ngưng Sơ lúc đó chỉ cảm thấy trái tim như sắp đình chỉ, âm thanh bốn phía yên lặng, đầu óc trống rỗng, thân hình Du Tử Tu cao lớn, phong thái tôn quý, dung mạo tuấn tú, hình dáng xinh đẹp, làm cho người ta không thể dời mắt.
Hắn cho rằng nàng lạc đường, liền dịu dàng vươn tay ra với nàng -- kết quả nàng ôm một trái tim đang nhảy loạn trong ngực chạy mất dép, trở về giở rất nhiều sách y, cũng không thể đem triệu chứng mỗi lần nhớ tới hình ảnh của hắn trong rừng đào tim liền đập liên hồi chữa khỏi được.
Sau đó, nàng lại đem hình ảnh nam tử nàng gặp trong rừng đào so sáng với Du Tử Tu, càng lúc càng cảm thấy rất giống, tuy là hắn không có cầm lá cây xanh đậm trong tay, cũng không có chú ý xem ngón tay hắn có phải trắng như sứ không, nhưng nàng liền cảm thấy được người kia chính là hắn -- nếu tồn tại, phải bắt lấy, mặc dù nàng luôn tưởng rằng cái đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Từ đó về sau, nàng thường chạy tới rừng đào kia tìm hắn.
Lần đầu tiên trở lại, hình như đào hoa trận kia thay đổi, nàng hao phí rất nhiều tế bào não mới xông vào được, mặt trời dường như muốn xuống núi, trong rừng hoa đào thăm thẳm, ánh nắng chiều chiếu xuống từng mảng, áng mây xinh đẹp bị nhuộm thành một màu hồng hồng đẹp mắt, cũng nhuộm đỏ bóng dáng nam nhân đang ngồi uống rượu ở bàn đá, cùng với ánh mắt bởi vì kinh ngạc mà trở nên thâm thúy sáng ngời của hắn.
"Ta tên là Mặc Ngưng Sơ, huynh tên gì?" Nàng nhớ muốn quyến rũ một người, trước tiên phải nói như vậy.
Nàng cũng nhớ rõ, hắn ngừng rất lâu mới cười rộ lên, nói cho nàng, tên hắn là Du Tử Tu.
Âm thanh đó tựa như nước suối yên tĩnh, róc rách chảy qua lỗ tai Mặc Ngưng Sơ, sau đó hai người liền như vậy quen biết nhau.
Hắn gọi nàng "ŧıểυ Ngưng Sơ", đối với việc nàng thường xuyên ra vào nơi này tạo thành thói quen.
Bọn họ một lớn một nhỏ, hơn kém nhau mười tuổi, nhưng hắn nhìn không có già chút nào, ở tuổi mười chín vẫn còn là thiếu niên, là do nàng quá nhỏ, thân thể mới 9 tuổi, tuy là cao lớn, nhưng dáng người cũng vẫn còn con nít chưa dậy thì, nàng hận không thể mau chóng lớn lên, có thể trở thành "thiếu nữ" chân chính đứng bên cạnh hắn, mà không phải là một đứa bé như thế này.
Đối với đối tượng cho mối tình đầu tiên, luôn luôn là hao phí tâm trí để đi lấy lòng đối phương. Trước kia, Mặc Ngưng Sơ luôn là ŧıểυ cô nương kiêu ngạo, nàng tự phụ mà dũng cảm, muốn là phải được, hẳn không giống như những đứa bé gái khác ra vẻ gượng ép.
Nàng luôn luôn quấn lấy hắn, nói chuyện phiếm, chơi cờ với hắn. Giao tình của hai người dần dần biến thành thân thiết, lại sợ hắn chỉ cho rằng nàng chỉ là một đứa bé bình thường, luôn nghĩ hết phương pháp chứng minh năng lực của nàng.
Có một ngày tán gẫu về chuyện công tử Tịch, tài tử nổi danh khắp thế gian. Mặc Ngưng Sơ không khỏi đắc ý kể chuyện mình trêu đùa hắn như thế nào, nói luôn cả chuyện nàng có trí thông minh hơn người, chuyện mà nàng luôn luôn giấu diếm gia đình và mọi người, nàng lại cho hắn biết. Như vậy không phải nàng đã ám chỉ rất rõ ràng với hắn sao, hắn là người đặc biệt của nàng, cho nên, nàng hi vọng nàng cũng là người đặc biệt đối với hắn.
Ít nhất, nàng cho rằng, hắn sẽ không bán đứng nàng, nàng đối với hắn vô cùng tin tưởng, không hề nghi ngờ, vô cùng yêu thích.
Hắn sẽ ở trong rừng đào vuốt ve tóc của nàng, làm điểm tâm ngon chờ nàng đến. Hắn cũng sẽ trong lúc trời đang mưa, che ô đi tìm xung quanh, sợ nàng ngốc nghếch ngay lúc này mà lại chạy vào rừng.
Nhưng nàng chính là ngốc nghếch như vậy, lúc nào cũng ướt sũng đứng trước mặt hắn, núp ở sau một gốc cây đào lạnh run.
Hắn không khỏi ôm nàng vào lòng, đó là lần đầu tiên hắn chạm vào nàng, trái tim Mặc Ngưng Sơ đập loạn rất lâu, mà đêm đó nàng không có quay về, mặc y phục của hắn nằm trên giường, hưởng thụ canh gừng hắn làm cho nàng, hạnh phúc nhìn hắn đút cho nàng từng muỗng từng muỗng, động tác cứ như vậy nhẹ nhàng chậm chạp. Nhìn ngũ quan hắn dịu dàng, lòng của nàng cũng êm ái theo, như là bị gió thổi qua, không bắt được lại gây ra tê dại.
Mà đêm đó hắn ngủ ở ghế tựa, chỉ là nghe tiếng hắn hít thở thôi mà nàng đã mất ngủ cả đêm.
Thậm chí nàng nghĩ, có một ngày, hắn sẽ chờ nàng lớn lên, chờ nàng đến tuổi cập kê, để cho nàng vì hắn mà đội mũ phượng Lâm Lang*... (*mũ cưới)
Nàng cho rằng trí nhớ kiếp trước ở rừng hoa đào chắc là ràng buộc như vậy, ràng buộc cả một đời. Nhưng sự thật chứng minh, dường như nàng đã sai lầm, năm tháng qua đi, hắn không còn là một thiếu niên khờ dại, cũng dần dần thu lại sự cuồng ngạo của chính mình. Hắn càng ngày càng bận rộn, việc phải làm càng ngày càng nhiều, khí chất hắn trời sinh không thuộc về mảnh rừng đào này, không thuộc về Hoa Điền bắc bé nhỏ, một ngày nào đó, hắn sẽ rời xa nơi này.
Mà nàng cho rằng, lúc hắn rời đi, hắn sẽ mang theo nàng.
Mãi cho đến năm nàng 12 tuổi, hắn 22 tuổi, sau khi bọn họ quen biết ba năm.
Cho đến khi nàng không cẩn thận thoáng nhìn được một màn đó... có lẽ nàng vẫn sẽ khờ dại như cũ, vẫn đáng yêu như cũ, vẫn mơ mộng tương lai tốt đẹp cùng với mối tình đầu. Đáng tiếc năm tháng không giữ được tất cả mọi thứ, có nhiều chuyện một đi không trở lại, nàng nghĩ, nếu không phải bị buộc hôn, có thể nàng sẽ không bao giờ trở lại nơi này.
Lại có lẽ, nàng sớm biết mình chạy không khỏi vận mệnh tiến cung, nghĩ cách đến gặp hắn một lần, xem như tạo ra một cái kết cuối cùng cho tình đầu với niềm hy vọng của nàng, tuy là đoạn thời gian đó nàng từng hận hắn rất nhiều...