Trừ Nạp Lan Ngôn, còn bắt được mấy tên thám tử cùng các mưu đồ bí mật, trọng điểm còn có Du Tử Du, hắn cùng ảnh vệ của mình Phượng Minh cùng nhau bị nhốt trong thiên lao, công tử Tịch bị giam lỏng tại nơi mà Mặc Ngưng Sơ không biết.
Thái Khanh phủ tìm được chứng cớ đủ để chứng minh Mặc gia bị oan uổng, Nạp Lan Ngôn bị truy nã cả nước, Mặc Lưu Vân có sổ sách chứng minh Thái Khanh phủ liên quan đến việc gài tang vật, mà hắn chỉ bị phán định tội danh bao che, cắt chức quan, lĩnh một trăm gậy ở Hình bộ liền bị đuổi về nhà, cấm túc một tháng.
Xét thấy Mặc gia có hai người con trai dính líu tội quá sâu, con trai thứ hai vẫn chưa trở về từ loạn quân, chức Tể tướng tạm thời bị miễn, có Cửu Môn Đề Đốc tạm thời điều tra. Trưởng tử Mặc gia phục hồi nguyên chức, làm tại thường lục viện viện sĩ, trông coi văn sử. Vụ án Thái Khanh phủ, từ Hộ bộ thượng thư đi xuống, phàm là dính líu, đều nhốt vào ngục tù, Đế Vương cải tổ triều đình, thực lực tích tụ đã lâu rốt cuộc bộc phát, qua nhiều năm như vậy, thế lực hắn âm thầm bồi dưỡng mới bắt đầu từng bước từng bước thay thế những thứ cũ kỹ kia, quan lại cổ hủ cũ kỹ, tự họ đã chứng thực một phần chính sách trên, ngay cả các châu phủ, thành trấn, thôn xóm cũng không có một tia sơ sót. Lại trị, thuế trị, thủy trị, các điều lệ đã sớm lạc hậu, hôm nay chỉ dùng một ít đã chứng minh được những điều trên là chính xác.
(lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa, thủy trị: các chính sách về đê điều, sông nước)
Sau thay đổi, trên triều đình sáng sủa hẳn lên, mỗi một bước đi đều được suy nghĩ chu toàn, nếu không phải chuẩn bị trong lâu dài thì không thể làm được đến trình độ này.
Điều lệnh tiết kiệm mua bán ban bố lần nữa, cường binh thủ vệ, bởi vì bị nắm giữ nhược điểm, lực cải tổ của Xuyên Hạ lại quá cường đại nên các nươc láng giềng rất kiêng kị, tạm thời buông tâm tư xâm lược, chuyển sang tư thế ngồi quan sát.
Mà thế lực Thập nhị vương gia di chuyển đến đông bắc, chiếm cứ một dãy bình nguyên sườn núi Bạch Thọ Lộc, nơi đây thế hiểm trở, dễ thủ khó công, nhìn ra được, âm thầm nuôi lòng mưu phản đã lâu, nếu là cử binh cùng chinh phạt, nhất định ảnh hưởng đến dân chúng trong thành trì, Hoang đế Xuyên Hạ trạch tâm nhân hậu, không muốn dân chúng vô tội vất vả, chỉ phái binh tới giằng co lẫn nhau, tìm kiếm thời cơ công phá.
Ngày mùa thu nhanh tối, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Mà thêm một việc càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là vị Đế vương kiêu ngạo trẻ tuổi đột nhiên tuyên bố không thể sinh con, phân phát hậu cung, trong đó bao gồm cả ŧıểυ nữ Mặc gia vốn được coi là họa nước yêu phi Mặc gia, cô gái vốn nên bị lăng trì do Mặc gia lắm tội trạng, nhưng nhờ bề hạ hồng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ biếm làm thứ dân, đày đi phương xa, các cung nhân còn lại đều miễn danh hiệu, ban đồ cưới tái giá người khác.
Bởi vì không con nối dõi, lập một đứa trẻ phủ Hộ Quốc Đại tướng quân kiêm đại hoàng huynh hoàng đế Nạp Lan Húc làm con thừa tự, lập làm thái tử.
Mà vị hoàng muội kia, công chúa Tử Uyển, gả cho đại thiếu gia Mặc gia Mặc Chuẩn Du, thành hôn vào tháng mười hai, đứa con trai đầu tiên được phong làm hoàng tử, làm con thừa tự cho Hoàng đế, đệ nhị thái tử.
Tác phong mạnh mẽ vang dội này gây nên dị nghị lập tức bị trấn áp, không có bất kỳ đường sống thương lượng nào.
Đến giờ, hai tháng đã qua.
Mặc Ngưng Sơ tỉnh dậy, bên cạnh giường trống trơn, chợt nhớ đến hôm nay là ngày Nạp Lan Lân gặp sứ giả các nước, trao đổi nɠɵạı giao, hơn nữa còn là ngày giới thiệu thái tử.
Hai tháng nay, nàng không gặp cha, cũng không gặp mẹ, chiếu thư xuống liền đem" Ngưng phi" đày đi biên cương, khi đó nàng giả dạng làm ŧıểυ thái giám phục vụ hắn đứng ở Kim Loan điện, nhìn cha mình dập đầu cảm ơn thiên ân vạn tạ, liền cực kỳ rối rắm, không biết đời này có phải mình gả nhầm người rồi hay không.
Ca ca sắp làm đám cưới, nàng còn không được gặp, coi như có gặp thì cũng chỉ có thể giả vờ là một ai đấy núp ở xa nhìn lại.
Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy cuộc sống thật là âm u.
Mà từ sau ngày đấy, Du Tử Tu luôn không có tinh thần, đờ đẫn ngồi một góc, không ăn không uống, cần có người ép buộc mới có thể ăn cơm, qua hai tháng, cả người gầy một vòng, rất đáng thương.
Nhưng quỷ dị chính là không thấy công tử Tịch, nam nhân quỷ dị mà lần gặp cuối cùng đã nói “ŧıểυ Sơ, ta muốn hôn nàng”, biến mất không thấy bóng dáng đâu, nhưng nàng nhớ rõ lúc hắn nói chỉ có mình nàng ở đấy, Thu Nguyệt cũng không ở đấy để mật báo, chuyện giết người diệt khẩu cũng sẽ không xảy ra mới đúng. -_-|||
Trong hậu cung này, trừ Tử Uyển, "nữ chủ tử" có thể tùy ý hoạt động chỉ sợ cũng chỉ còn Thái hậu.
Tung tích mẹ đẻ Lân còn không rõ, đem hậu cung phân phát, duy nhất lưu lại một nữ nhân chính là Ninh thái hậu, cho bà một vòng tròn lớn, để bà có thể hoạt động khắp nơi, lúc này giám thị bà chặt chẽ, Lân muốn bày ra trò chơi mèo vờn chuột, khiến “con chuột” Ninh Thái hậu ép từng chút một đến khi điên thì thôi để cho Nạp Lan Ngôn nhìn một chút.
Mặc Ngưng Sơ đột nhiên cảm thấy, chuyện gì đều dưới quyền nắm giữ của Nạp Lan Lân đều dần dần có quy luật tiến về phía trước.
“Thiên tài” như nàng đây cũng không có cơ hội tham gia vào.
Cứ tiếp như thế, một ngày nào đó, nàng sẽ luân lạc đến cuộc sống giống như oán phụ khuê phòng, hàng ngày chỉ có mỗi việc chờ đợi trượng phu đi làm về. . . . . Quả nhiên là cuộc sống rất âm u a.
Mặc Ngưng Sơ không khỏi rùng mình một cái, từ trên giường bò dậy, tóc xõa ngổn ngang, nàng đang cởi sạch sẽ để đi về phía phòng tắm, còn buồn ngủ nên phải nhanh xuống nước thôi, bỗng nhiên chú ý thấy một nam nhân nhìn ngắm thích ý đứng đối diện! !
"A a a a! Chàng không phải là vào triều gặp sứ giả rồi sao?" Mặc Ngưng Sơ chỉ vào nam nhân vẫn thích ý quan sát đứng nguyên tại chỗ kia.
"Nhưng đã trở lại. "Nam nhân nhẹ nhàng cười nói: "Mặt trời lên cao, cuộc sống của nàng trôi qua thật thoải mái tự tại."
". . . . ."
"Chỉ là nàng đểthân thể trần truồng không đề phòng như vậy xuất hiện trước mặt ta là muốn kiểm tra tính nhẫn nại của ta sao?"
". . . . ."
"Đến đây." Hắn cười ra lệnh.
Đến đấy mới đáng sợ.
Mặc Ngưng Sơ che bộ vị quan trọng khóc không ra nước mắt rụt lui về phía sau co lại, thời tiết nóng như vậy, cũng không có mặt trời, không có đồng hồ báo thức, nàng sao biết được mình ngủ một giấc đến trưa chứ. Nàng đang suy tính xem có nên mượn cớ rút lui, nàng không muốn cuộc sống vừa mới rời giường lại lập tức bị mệt nằm bẹp trên giường nữa đâu.
"Nàng không đến đây phải không?" Nạp Lan Lân híp mắt một cái. "Vậy ta đến là được rồi."
Mặc Ngưng Sơ rưng rưng ngoan ngoãn nhảy vào trong nước.