Trở lại Thái Khanh phủ, Tư Tường đã bắt đầu bận rộn với tài liệu mới, nhìn nàng trở lại, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm nàng: "Đi đâu lâu như vậy, lạc đường sao?"
Mặc Ngưng Sơ không chút để ý nói: "Thái Khanh phủ này thật đúng là cổ xưa, xây dựng chỗ nào cũng giống nhau." Nàng ngẩng đầu lên, nói có chút xin lỗi: "Ta trời sinh khó nhớ đường, nhà ta ở ngoài phố đã lâu nhưng ta vẫn luôn cảm thấy xa lạ đâu."
Tư Tường gật đầu hiểu rõ, chỉ chỉ đồ trên bàn nàng, nói: "Đây là . . . . . tài liệu Tư Vũ đại nhân đưa đến, ngươi phân loại rồi đưa qua đấy."
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc tìm ra lý do tại sao ánh mắt lại cổ quái rồi, không khỏi cười một tiếng, cũng không nói nhiều, ngồi vị trí của mình, mở tập sổ sách dày ra, khẽ nhíu mày.
Số liệu ghi chi chít trên này không giống với trước kia.
Nàng biết.
Đây căn bản là một bài kiểm tra, đang nhìn xem nàng có thể đạt được yêu cầu không.
Nàng tỉ mỉ xem xét câu chữ bên trong, tính toán xem ám hiệu như thế nào mới đạt được thẻ qua cửa của bọn họ, đột nhiên vang lên một thanh âm bên tai: "Thế nào?"
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt của Tư Tường, hắn tò mò nhìn sang: "Ta chỉ muốn biết ngươi đã dùng cách nào để xử lý những thứ này, vừa nãy ta ngồi thử một lúc mà không có cách nào giống như ngươi vậy. . . . ."
Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ giật giật, tùy tiện bịa ra một lý do: "Đây là đồ Tư Vũ đại nhân đưa tới, ta đương nhiên là muốn xem thật kỹ." Khẽ mỉm cười: "Hơn nữa, ta có chút nhát gan, có người nhìn ta thấy hơi khó chịu."
Tư Tường sắc mặt lúng túng lui về, tay chân còn có chút luống cuống.
Mặc Ngưng Sơ ra vẻ hoa hoa công tử, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ anh ngươi không cho ngươi xử lý những thứ này sao?".
Tư Tường giống như bị nói trúng tim đen, khuôn mặt hốt hoảng, hai tai đều đỏ,"nhưng, có thể do ta còn chưa đủ ưu tú, Tư Vũ đại nhân cần chính là người có năng lực." Tròng mắt của hắn trong chốc lát liền phai nhạt hẳn: "Ta, ta có thể còn chưa được, nhưng ta không sợ!"
Mặc Ngưng Sơ ngẩn người.
Hắn cắn môi nói: "Kể cả hắn luôn chê ta vô dụng, nhưng rồi sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ khiến cho hắn rửa mắt mà nhìn!"
Giống như lời nói tuyên ngôn, nói xong lại vùi đầu vào xử lý công văn của mình, Mặc Ngưng Sơ chớp chớp mắt, vuốt cằm như có điều suy nghĩ, hổ dữ không ăn thịt con, thì ra người ca ca xấu cũng muốn bảo vệ đệ đệ ngốc nghếch nhiệt huyết của mình nên mới không để cho hắn dính vào vũng bùn đen này sao?
. . . . . Thật là ngu ngốc.
Chỉ là ngốc trái lại rất đáng yêu.
Mặc Ngưng Sơ nhún nhún vai, bắt đầu nghiêm túc xử lý đồ trong tay mình.
Vừa bắt đầu còn biết che giấu một ít, nhưng càng về sau, liền hoàn toàn không có biện pháp khống chế, tốc độ giống như tên bay vang lên vút vút trong phòng, trong bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy một cây kim rơi lại giống như đánh lên một khúc ca quỷ dị vậy.
Thu Nguyệt cái trán đen xìxì , nhìn nam nhân một đang ngồi nhìn ngây ngô kia, không khỏi lau mồ hôi lạnh, suy tính có nên đánh cho ŧıểυ tử này hôn mê hay không, hơn nữa thuận tiện nhắc nhở ŧıểυ Chủ tử, chú ý trường hợp, đừng đem khí thế vô địch của cô ấy gieo họa bốn phương.
Đáng tiếc đã muộn.
Tư Tường mở to đôi mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng: "Giỏi, thật là giỏi. . . . ."
. . . . . ‘Tạch’.
Cây bút viết bị gãy đôi.
Mặc Ngưng Sơ bị buộc dừng lại một cách đột ngột, thiếu chút nữa vạch ra trên sổ sách một vệt dài quỷ dị.
Nàng kinh dị không thôi ngẩng đầu nhìn đôi tay run rẩy của người kia, có chút ngượng ngùng: "A, ngươi vẫn còn ở đây à. . . . ."
"Ta, ta sẽ không thua bởi ngươi!" Tư Tường đột nhiên nói ra một câu khó hiểu như vậy, liền bắt đầu điên cuồng vùi đầu vào làm việc, khiến Mặc Ngưng Sơ không hiểu chút nào.
Nàng khó hiểu nhìn lại lần nữa bàn làm việc của mình, xử lý hơn phân nửa, còn một ít nữa là xong việc.
Nàng cười cười, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạ.
————— ŧıểυ Hạ phân cách tuyến ——————
Mặc Ngưng Sơ gõ gõ cửa phòng Tư Vũ, đang nghĩ xem mình làm vậy có được không, rồi lại thật bất hạnh gặp phải người quen ——
Nàng hận không thể chui vào cái hố nào đấy để tránh người quen đấy.
Bên trong gian phòng, vị khách mà Tư Vũ đang mỉm cười đưa tiễn, suýt chút nữa đụng vào Mặc Ngưng Sơ đang định xông vào.
"Xin lỗi." Người nọ ôn tồn nho nhã lui về phía sau một chút, nhường đường đi cho nàng.
Tư Vũ lại thay đổi tính khí dịu dàng lúc trước từng đối với nàng, cau mày khiển trách nàng: "Nhìn Thường lục viện Viện sĩ đại nhân vì sao vẫn còn đứng đấy? Chẳng lẽ thật muốn đại nhân nhường đường cho ngươi sao?"
Mặc Ngưng Sơ lập tức hiện lên sắc mặt kinh hoàng, vô cùng lo sợ ôm sổ sách lui về phía sau mấy bước, cúi đầu, xấu hổ nói: "Là thuộc hạ quá mức ngạc nhiên khi gặp Viện sĩ đại nhân, cho nên quên nhường đường, kính xin viện sĩ đại nhân tha lỗi."
"Không sao." Thanh âm trầm thấp mà không lạnh lẽo.
Sau đó chính là tiếng chân rời đi của hắn, càng ngày càng xa, nàng mới thở dài một hơi, nàng ngược lại cũng nhanh quên mất, kể cả đại ca Mặc Chuẩn Du bởi vì dính líu việc của Tam ca cũng bị cách chức ở nhà, công tử Tịch làm Văn khoa Trạng nguyên, liền vụ viện trưởng viện tư thục Thường lục viện. Sợ rằng giống như người của Tư Vũ, luôn mong nhìn thấy Mặc gia kết thúc, hình như còn chắc chắn Mặc gia sẽ xong đời, vừa nghĩ tới mình sắp sửa mỗi ngày đều sẽ phải đối mặt với bộ dáng đáng ghét này mà mình thì vẫn phải học bộ dáng đấy, Mặc Ngưng Sơ run rẩy, da gà cả người rơi đầy đất, ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ hắn trở lại.
Mà nàng lại không chú ý tới, công tử Tịch đi không xa liền quay đầu lại nhìn nàng chăm chú, thần sắc mang theo chút mông lung mà nghi hoặc, vừa quay đầu ứng phó với khuôn mặt tươi cười của Tư Vũ, vừa ở trong đầu tìm kiếm bóng dáng tương tự với thiếu niên kia.
Cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Hắn là người mới đến sao?"
Tư Vũ cười càng ân cần,"Cùng vào với đệ đệ Tư Tường của ta, tên là Triệu Mộc, đệ đệ ta đứng đầu, ŧıểυ tử kia đứng thứ hai, mặc dù hơi xấu nhưng rất giỏi, viện sĩ đại nhân ngài đã dạy quá nhiều học sinh, dáng dấp ŧıểυ tử kia lại không xuất chúng, không nhớ rõ cũng là bình thường. . . . . Đệ đệ ta Tư Tường hắn. . . . ."
Tư Vũ liến thoắng nói không ngừng, công tử Tịch lặng lẽ hơi nhếch môi.
. . . . . Triệu Mộc.
Là thiếu niên đột nhiên nổi bật xuất chúng trong lúc thi cử, nhưng lúc này gặp lại, vì sao có một loại cảm giác khác giống như đã từng quen biết. . . . . ?