Mọi chân tướng đều đã được nói rõ ra, Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc liền ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Cũng không còn đề phòng hắn nữa, liền duỗi tay ra, đem đầu của nàng đặt cố định ở trước ngực của hắn, da mặt dính sát vào lồng ngực, cùng dòng nước ấm và làn da nóng bỏng trơn mịn kia đang đốt cháy gương mặt của nàng, lại không để cho nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mặt hắn.
Mặc Ngưng Sơ bị hắn ôm chặt đến không thở nổi, dùng móng cào lấy hắn: "Ngươi, ngươi muốn mưu sát... ưm ưm......".
"Chúng ta sẽ đặt ra ba quy ước". Đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn giật giật, khó phân biệt được suy nghĩ thật sự trông ánh mắt của hắn.
Mặc Ngưng Sơ cố đạp nước, làm cho bọt nước văng khắp nơi, cố gắng giãy giụa, nhưng hắn cứ ôm chặt nàng dán chặt vào trên người mình: "Nếu nàng muốn biết rõ chân tướng, phải tuân thủ nguyên tắc của ta, nếu nàng làm trái ta sẽ giam cầm nàng cả đời, không bao giờ thả nàng ra ngoài, cũng không lo lắng cho người Mặc gia nữa, nàng biết rõ ta nói được là làm được".
Dừng một chút, hắn mỉm cười dịu dàng, thanh âm cũng đặc biệt mềm mại: "Quả đào nhỏ, nàng có bằng lòng không?".
Mặc Ngưng Sơ sắp bị hắn làm ngẹt chết, chỉ biết mãnh liệt gật đầu, rốt cục hắn cũng buông lỏng ra một chút, để cho nàng có thể tự do hô hấp.
"Tốt lắm, tí nữa theo ta đến thư phòng viết ra quy ước, dùng máu ấn lên, lấy tính mạng của người nhà nàng ra thề, nếu làm trái nàng sẽ bị bạn bè xa lánh, chết không có chỗ chôn, chỉ có vậy ta mới bằng lòng tin tưởng nàng." Hắn vẫn ung dung sờ sờ mái tóc đen của nàng, đối với một quả đào xấu xa thích đi lừa gạt người khác, thì phương pháp này là hữu hiệu nhất: "Nàng có đồng ý không?".
Mặc Ngưng Sơ cố kìm nén nước mắt, xoay qua chỗ khác yên lặng gật đầu, hu hu, xem như hắn lợi hại!
Lau sạch những vấy bẩn trên người, hắn thuận tay cầm lấy mảnh lụa trắng quấn quanh thân thể nàng, lại lấy một cái khăn nhung quấn chặt nàng lại, thỏa thuận xem như đã xong, trực tiếp rẽ vào mật đa͙σ, hướng về phía thư phòng.
Thật may trong Ngưng Lộ cung không có người nào, dù trên người không còn mảnh vải che thân thì cũng không có ai nhìn thấy được.
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy rất rối rắm khi nhìn giấy và bút mực chỉnh tề ở trước mặt, biết hắn muốn làm thật, không khỏi hơi hoảng hốt, tên nam nhân xấu xa này không biết sẽ đưa ra điều kiện quái quỷ nào đây: "Ngươi, ngươi không thể mượn gió bẻ măng nha!".
Nạp Lan Lân im lặng chốc lát, vẻ mặt dường như muốn nói ------ thật ra nàng ấy đã nhắc nhở ta ------ một thứ rất thú vị.
Mặc Ngưng Sơ run rẩy, hắn đi tới đem bút lông thấm vào trong mực, trải tờ giấy thật thẳng ra, để cho nàng chuẩn bị xong tư thế, cười cười: "Ngoan, ta nói một câu nàng viết một câu nha".
Mặc Ngưng Sơ cầm chặt bút trong tay, mà run rẩy, vất vả lắm mới ngồi vững vàng, vừa mới bắt đầu cử động bút, dưới mông lại thấy lạnh, người nam nhân ở phía sau liền dán tới, nhẹ nhàng tháo chiếc khăn nhung bọc trên người nàng ra, nắm lấy hông của nàng để cho nàng chống đỡ ở trên bàn, đôi môi mỏng xinh đẹp che phủ ở bên tai của nàng, tựa như đang cười : "Câu thứ nhất: Ta, là tam ŧıểυ thư của Tể Tướng Mặc phủ, Mặc Ngưng Sơ, đồng ý tuân thủ mọi thoả thuận dưới đây vô điều kiện ….”
Mặc Ngưng Sơ cúi đầu nhìn móng vuốt của hắn đang bao trùm trên ngực của mình, đang muốn phát điên lại bị tên xấu xa này bóp một cái: " …….Mau viết".
Nàng run rẩy, hắn liền đổi sang nhéo đỉnh phấn hồng của nàng, ngón tay vuốt nhẹ ở bên ngoài, lại cắn vành tai khiến cho nàng không ngừng run rẩy, luồng khí nóng liền chạy dọc qua: " Viết đi, quả đào nhỏ?".
"Cái này, ta làm sao có thể viết được chứ?".
"Không viết à?" Ngón tay hắn lại tiếp tục dò tìm xuống dưới, luồn vào trong khe hở ở giữa nơi u mật nói: "Lúc này mặt trời đã lên cao, ta vốn dĩ nên ở trên đại điện lâm triều, giúp nàng giải quyết vụ án của tam công tử Mặc gia Mặc Lưu Vân đã đục khoét kim ngân (đa phần là ngân lượng dung nạp cho hoàng gia), còn cắt chức quan Tể Tướng của phụ thân nàng, còn có…… chuyện Nhị ca của nàng Mặc Liên Thành, bị Cửu vương gia lôi kéo làm chuyện xấu, cùng nhau tiêu diệt Thập nhị vương gia……. Bản thân nàng nên hiểu rõ, tất cả chuyện này sẽ có hậu quả thế nào".
Lời của hắn nói ra rất nhẹ nhàng, vừa mập mờ lại xen lẫn nghiêm túc, khiến cho nàng phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, toàn thân run rẩy toàn thân không ngừng tập kích khiến da đầu run lên.
-------- Hắn cố ý!
Mặc Ngưng Sơ rối rắm cắn chặt hàm răng, hắn lại tiếp tục thúc dục ở bên tai nàng nói: "Quần thần chắc sẽ rất vui sướиɠ vì cả nhà Mặc gia nàng đều gặp họa, đặc biệt là nàng, ŧıểυ yêu tinh à, vì nàng đã đoạt đi tất cả sự sủng ái của mọi nữ nhân trong hậu cung đều muốn có này, bọn họ đều rất ghen tỵ, ghen tỵ nàng muốn chết đi được, tức giận khi ta không chịu lập tức hạ thánh chỉ, đem vật nhỏ này ban cho cái chết đấy……”
Ngón tay của hắn bỗng chốc lại thăm dò vào trong.
Từ tối đêm qua kéo dài đến sáng tinh mơ cứ mãi yêu cầu, nên khi hắn nhẹ nhàng vừa chạm vào liền có thể khơi lên mỗi một dây thần kinh yếu ớt.
Mặc Ngưng Sơ không khỏi "Ưm" một tiếng, hắn dán chặt vào sống lưng của nàng, cười nói: "Nàng kéo dài càng lâu, hậu quả của Mặc gia có thể càng nghiêm trọng đó, nàng có chịu viết hay không viết?".
Hu hu, nam nhân đáng chết!
Nước mắt rơi đầy trên mặt, Mặc Ngưng Sơ liền nhấc bút lên, phụ thân, ca ca, ŧıểυ Mỹ, cố chờ cho tên Đại Ác Ma này bình tĩnh lại, ta sẽ tới cứu các người!
Nàng gian nan viết lên trên giấy trắng, nét chữ vừa to vừa rất cẩu thả, mới vừa viết xong, lại bị hắn xé bỏ, thay vào một tờ giấy trắng khác: "Quả đào nhỏ, nàng viết chữ như gà bới ai mà nhận ra được? Nàng đúng là quả đào nhỏ cơ trí mà, nếu về sau nàng chối cãi, vậy dù ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được rồi sao?".
Nàng trừng mắt nhìn hắn, mà hắn chỉ biết cười cười, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay ở phía dưới, lập tức tạo ra một mảng lớn ướt át: "Viết lại đi?" Hắn cười xấu xa.
Nàng cố gắng kìm nén chính mình nói: "Ngươi, ngươi cần phải rút ra ngoài trước đi!".
"Quả đào nhỏ, nàng đang lãng phí sức lực cùng thời gian quá đó." Hắn nhẹ nhàng liếʍ vào chỗ mẫn cảm của nàng, giống như là cố ý làm loạn suy nghĩ của nàng, để cho nàng không cách nào tập trung được.
Thật ra hắn đang cố ý.
Hơn nữa còn rất thích thú.
Mặc Ngưng Sơ chỉ biết khóc hu hu hai tiếng, một bên chịu đựng hắn tra tấn, một bên phải nghiêm chỉnh viết từng chữ thật cẩn thận, từng nét phải viết rõ ràng mạch lạch, giống như một con đao, từng nhát đao đằng đằng sát khí.
"Ngoan lắm” Hắn hôn lên bên tai của nàng: "Câu thứ hai: nếu làm trái quy ước, tất cả người của Tể Tướng Mặc gia trên dưới một trăm ba mươi miệng ăn chết không có chỗ chôn, bạn bè xa lánh, bị thiên lôi đánh cả đời không thể sinh tồn cũng không thể chết đi".
….. Thật là ác độc!
Mặc Ngưng Sơ run lên, thế nhưng hắn vẫn rất ung dung kéo cái ghế qua ngồi xuống, bản thân ôm lấy nàng rồi tựa vào bên cạnh bàn, mà ngón tay không hề dừng lại cứ mãi hành hạ nàng, thay vào đó càng làm cho u nguyệt càng mở ra thêm, càng tiến sâu hơn để cho nàng phải dở sống dở chết, lại còn dùng giọng điệu hơi trách cứ lại rất mập mờ nói: "Quả đào nhỏ, chuyên tâm một chút".