"Bệ hạ, Cửu vương gia cầu kiến." Ngoài cửa có người nhỏ giọng thông báo.
Thường Tự không khỏi có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía Nạp Lan Lân, hắn rủ mi xuống để con mắt chìm trong bóng tối. Bởi vì liên tục mệt mỏi mà khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt.
"Tuyên."
Hắn lãnh đạm nói, giống như thường ngày không có bất kỳ bất đồng gì.
Thường Tự hiểu rõ, khom người lui vào trong bóng tối.
Cửa điện từ từ mở ra, nam nhân mặt mày mỉm cười kia cũng đã đi tới, hành lễ hoàng thất với hắn, mỉm cười nói: "Tham kiến bệ hạ."
Nạp Lan Ngôn đứng ở cửa chính trong ánh sáng rộng mở, chiếu lên hình dáng trẻ tuổi lại thon dài. Một thân y phục màu đen, buộc tóc bằng kim quan màu tím tôn lên ngũ quan tinh xảo, rạng rỡ trong sắc thái sáng ngời.
Nạp Lan Lân thản nhiên đáp một tiếng.
Cửa chính đã bắt đầu chậm rãi đóng lại.
Ánh sáng ngoài cửa chậm rãi mất dần đi, Nạp Lan Ngôn giống như là từng chút từng chút trở thành bóng ma trong bóng tối, khuôn mặt mím môi cười lại có vẻ chướng mắt đến như thế.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, mà người đệ đệ này của hắn liền coi hắn như đại địch. Ngoài mặt cung kính nhu thuận, sau lưng thì còn thủ đoạn hơn bất kì kẻ nào.
Vốn chỉ là một đệ đệ luôn đi theo phía sau, không biết tại sao khi lớn lên, đã biến thành một con sói muốn ăn thịt người, cá tính sắc bén giống như răng nanh hung mãnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách người khác.
Hàng lông mi đen của Nạp Lan Lân chậm rãi rũ xuống. "Cửu đệ có chuyện khải tấu?"
Nạp Lan Ngôn cười cười: "Một ngày Bệ hạ phải lo trăm việc, Thần đệ thật sự lo lắng cho thân thể của ngài, nên muốn tới thăm một chút."
"Cửu đệ phí tâm rồi, trẫm rất tốt." Hắn gằn từng chữ, ánh mắt nhìn về phía trước, lạnh nhạt đến gần như trong suốt.
Nạp Lan Ngôn giống như đã quen với giọng nói lạnh lùng kia, nụ cười không thay đổi. "Lo lắng cho bệ hạ là chuyện Thần đệ phải làm, nghe nói mấy ngày gần đây bệ hạ gặp phải chút chuyện phiền toái, Thần đệ liền muốn tới thay bệ hạ phân giải gian nan khổ cực."
Đối với lời nói buồn cười của y, Nạp Lan Lân chỉ im lặng nhìn.
Ánh mắt của hắn luôn có một loại ý lạnh bức người, khí thế vương giả tỏa ra trong không khí. Nếu là người bình thường, sợ rằng đã run rẩy khuất phục, nhưng Nạp Lan Ngôn vẫn cười như cũ, đối với việc hoàng huynh rốt cuộc chịu để tầm mắt lên trên người mình này, dường như y còn vui vẻ hơn, vô luận là hận, hay là chán ghét, y cũng không mong đợi hắn có thể dùng ánh mắt ấm áp chân chính nhìn mình. Đường đã đến nước này, đã sớm không có đường sống mà quay trở về.
"Gần đây Mặc gia xảy ra chuyện lớn, Tể Tướng bị cách chức, nhốt trong nhà, gây lên một hồi sóng to gió lớn, mà Thần đệ lại nghe nói Thập nhị đệ chiếm đoạt thành trì phía đông, cấu kết với ŧıểυ quốc lân cận phía đông. Chuyện đại nghịch bất đa͙σ như vậy, khiến bệ hạ tức giận với hắn, Thần đệ nguyện ý lãnh binh, bắt tên nghịch tặc này lại." Nạp Lan Ngôn khom người nói.
"Không cần Cửu đệ hao tâm tổn trí."
Hắn đơn giản cự tuyệt y.
Giọng nói vẫn thanh thanh đạm đạm như cũ, không hề có độ ấm.
Xa cách và chán ghét mãnh liệt lộ ra mà không hề che giấu, cự tuyệt người khác ở ngoài xa ngàn dặm.
Nạp Lan Ngôn vẫn cười dịu dàng như cũ: "Dường như ca ca rất chán ghét đệ thì phải ?."
Hắn sửa lại miệng, nơi này không có ai, nếu có cũng chỉ là ảnh vệ không thể xuất hiện, hắn cảm thấy cũng không nên tiếp tục che giấu làm gì nữa.
Mà cái từ "ca ca" này là hắn dạy cho mình từ rất nhiều năm trước.
Bỏ đi lễ nghi cung đình phiền phức, hắn cũng chỉ là ca ca của y mà thôi. Nhưng hôm nay, dường như cái gì cũng không còn rồi.
Y nói: "Đây là bức họa đệ tìm thấy ở Giang Nam, lần trước mẫu hậu nương nương thấy thích nên lấy đi, nói là nhất định phải đưa tới cho ca ca nhìn một chút. . . . . Nghe nói ngài vốn rất ưa thích, lại bị một ma ma đến quấy rầy tâm tình, vô tâm thưởng vẽ, hôm nay đệ đến đây, là cả gan dâng bức họa lên một lần nữa, đệ nghĩ, ca ca sẽ thích ."
Y chậm rãi lấy ra một cuốn lụa màu trắng trong tay áo, đặt nằm ngang trong tay, từng bước từng bước đi về phía Nạp Lan Lân.
Đây chính là bức họa ngày đó mà Ninh thái hậu đưa cho hắn xem.
Mà người nam nhân trong đó chính là người kia. . . . .
Nạp Lan Lân nhất thời có chút thất thần, Nạp Lan Ngôn đi tới trước mặt, khom người dâng bức họa lên, như hồ ly khẽ cười gọi hắn: "Ca ca?"
Giống như nhận ra mình đang thất thố, Nạp Lan Lân lạnh lẽo mím môi cầm lấy bức họa. Trong lúc hắn đưa tay cầm lấy bức họa lại vô tình chạm vào ngón tay của Nạp Lan Ngôn, động tác vô tâm, lại làm cho ngón tay Nạp Lan Ngôn khẽ run lên, cả người cũng cứng đờ. Nhưng một cái chớp mắt, đã ép sự run rẩy nổi lên này xuống, nắm chặt ngón tay lại thành một quả đấm, giấu trong tay áo.
Y khom người, nói: "Chuyện tiêu diệt tặc đảng, thật ra thì còn có một người có thể giải quyết việc này, chính là Mặc gia nhị thiếu gia đang thủ thành ở bên cương, Mặc Liên Thành, hiện tại gia cảnh của hắn không được tốt, đang lúc cần lập công chuộc tội. Dĩ nhiên, vì để tránh cho hắn thông đồng với tặc đảng, đệ nguyện ý giữ chức giám quân, cùng đi với hắn."
Ba câu, lại trở về mục đích cũ.
Một bức họa, đổi một đội quân, còn muốn thêm Mặc Liên Thành, trở thành con cờ uy hiếp của y.
Trên dưới Mặc gia đều là nhược điểm của Mặc Ngưng Sơ, mà Mặc Ngưng Sơ lại là nhược điểm của hắn.
Hôm nay lại có bức họa này, nữ nhân kia, chỉ sợ là mấu chốt trọng yếu trong thân thế của hắn.
Cho nên, lần này, là muốn hoàn toàn bức hắn đến không thể lui được nữa sao?
Vậy bọn họ muốn cái gì đây? Ngôi vị hoàng đế? Hay là tính mạng của hắn?
Nạp Lan Lân đột nhiên cười lên một tiếng, ý vị sâu xa: "Cửu đệ có lòng như vậy, vậy tất cả phó thác cho đệ, trẫm lập tức phong đệ làm Khâm sai, ban thưởng đệ mười vạn cấm quân, Mặc Liên Thành lập tức triệu hồi từ tiền tuyến, phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, tùy đệ điều động."
Nạp Lan Ngôn được như ý, thở phào nhẹ nhõm: "Tạ bệ hạ!"
Y rốt cuộc lui ra, một phần ngón tay bị chạm phải được y nắm chặt, giống như là đang run, nhưng bóng lưng kia lại càng giống bộ dáng ngạo nghễ đắc thắng —— lúc trước đó, y vẫn ẩn nhẫn tránh né. Thì hôm nay, rốt cuộc y muốn bắt đầu chiếm đoạt! !
Khóe môi Nạp Lan Lân cười lạnh, chậm rãi mở bức họa ra.
Giống như thấy được mình từ trong gương, tướng mạo có bảy tám phần tương tự với hắn lúc thiếu niên, thậm chí, khóe mắt của người kia, cũng có một nốt ruồi lệ. . . . .
Là hắn sao. . . . .
Nạp Lan Vĩnh Lộc?
Nạp Lan Lân hơi nghiêng về phía sau ghế, hắn nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng.
Ở Cẩm Trúc cư, nam nhân gọi là Cẩm Trúc kia đưa cho hắn xem một cái gì đó, thật ra thì chỉ có mấy chữ viết vội:
“Xuyên Hạ năm mười hai, Hoàng Thành đột nhiên hạ xuống mây lành, năm sắc rực rỡ, bệ hạ có thêm hậu duệ, là Quý Phi sinh hạ một đứa con, gương mặt biến hóa khôn lường, ở khóe mắt có một nốt ruồi lệ, mọi người đều bàn là Tiên Nhân chi tướng, bệ hạ mừng rỡ, ban tên cho tên Vĩnh Lộc -- chuyện lạ ít thấy, sách sử ghi lại.”
Nhưng hắn lục tìm mọi sách sử trong kho lưu trữ, cũng không trông thấy một phần thiếu sót này.
Mà lúc phái người đi tìm lại, Cẩm Trúc cư cũng đã hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.