.... Có một ngày, nàng sẽ biết được là thiếu ta bao nhiêu.... Cả đời này, nàng đừng hòng.....
Những lời kia vẫn còn rù rì bên tai, hắn đứng ở chỗ tối, ngoắc tay, muốn nắm lấy tay nàng đi vào trong bóng tối sâu thẳm của hắn. Nơi đó, sẽ làm nàng bị thương, làm nàng đau lòng, làm nàng khóc, khổ sở... Nơi đó đầy gai góc, đầy máu tươi, bước tiếp nữa, cũng sẽ máu chảy thành sông.
Nhưng mà, không sao cả.
Có hắn ở bên nàng, cùng nhau bị thương, cùng nhau đau đớn, cùng nhau trầm luân...
--------
"Càn rỡ. Cút ngay" Một tiếng quát lớn vang lên ở Ngưng Lộ Cung, ŧıểυ Mỹ vừa mở cửa đã thấy một đám người hùng hùng hùng hổ hổ xông vào, cho nàng một cái tát trời giáng, thiếu chút là đánh sái cổ nàng.
Mặc Ngưng Sơ nghe tiếng ầm ĩ, đem toàn bộ tài liệu phân tích trong tay mình cất đi, xách váy chạy nhanh ra, vẫn không khỏi sửng sốt, nữ nhân cầm đầu vô cùng giận dự, có cả đám cung nữ vây xung quanh.
"Ngưng Phi nương nương lá gan cũng thật là lớn, thấy ai gia cũng không quỳ, ngay cả bệ hạ cũng phải hành lễ nhân nhượng ai gia ba phần, phụ thân của ngươi - Tể tướng đương triều thấy ai gia cũng phải ba quỳ chín lạy. Ngươi chỉ là một giai nhân, ỷ vào bệ hạ ân sủng, có thể lớn lối đến như vậy sao?"
Ninh thái hậu híp mắt, vô cùng lạnh băng.
Vừa dứt lời, mấy mama liền xông lên, chế trụ cánh tay Mặc Ngưng Sơ, đạp đầu gối nàng một cái, bắt nàng quỳ rạp xuống đất.
Mà mấy thái giám lại càng càn rỡ hơn, xông thẳng vào tẩm điện Ngưng Lộ Cung, lấy tháp quý phi ra, đặt phía sau Ninh Thái hậu, cung kinh đỡ bà ngồi xuống.
"Thái hậu nương nương đang hỏi ngươi, tiện nha đầu ngươi quật cường cái gì?" Một mama thân cận bên cạnh Ninh thái hậu ngang ngược bước tới, một tay nắm cằm của Mặc Ngưng Sơ, bắt buộc nàng ngẩng đầu để cho Ninh Thái Hậu nhìn thẳng nàng.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ thấy rõ bộ dáng của Thái hậu, bà ta vẫn còn trẻ tuổi, chăm sóc vô cùng tốt, đồ trang sức thanh nhã, không trẻ tuổi như các Tần phi, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ, như một con phượng hoàng kiêu ngạo lạnh lùng, phượng mâu cụp xuống, cúi đầu cười "Đúng là ŧıểυ cô nương biết điều."
Ninh Thái Hậu liếc mắt nhìn nàng từ trên cao "Bất quá, lại không nghĩ rằng đây là một tiện nhân độc ác, còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn cũng rất lợi hại."
Khóe mắt Mặc Ngưng Sơ cũng thu hồi lại từ trên người ŧıểυ Mỹ cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn bà, bất ti bất kháng "Mặc Ngưng Sơ tham kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế vạn phúc, giá lâm Ngưng Lộ cung của thiếp, cũng không có ai thông báo thiếp chuẩn bị, nếu có chỗ thất lễ, xin Thái hậu nương nương tha lỗi.
"Thông báo?" Ninh thái hậu cười quái lạ "Thông báo trước cho ngươi, để ngươi tranh thủ với bệ hạ đem một ít tội vô danh đặt trên người ai gia, để bệ hạ xử lý ai gia ư?"
Mặc Ngưng Sơ mở to hai mắt, nhếch môi lên, mỉm cười hữu lễ "Thái hậu nương nương, ngài thật là quá nghiêm trọng rồi, Ngưng Sơ tuyệt không có ý bất kính."
Dừng một chút, hất bàn tay của mama kia ra, nói "Ngưng Sơ cũn không phải không thỉnh an bưng trà vời Thái hậu nương nương, cũng không phải cố ý đụng chạm với Quý phi nương nương. Chẳng qua là Ngưng Sơ phạm lỗi, bị bệ hạ giam lỏng, ngài thấy rồi đó, Ngưng Lộ Cung này vắng lạnh như lãnh cung. So với những cung khác, nơi này chỉ có thiếp và nha hoàn mang theo bên người từ Mặc Gia ở đây, mà nàng lại bị câm từ nhỏ. Chỉ là một Ngưng Lộ cung trống trải cô tịch, không có ai làm bạn. Thái hậu nương nương nói thánh sủng, thật sự là chê cười thiếp, mà chuyện nhiễu loạn hậu cung, lại càng không phải là ý của Ngưng Sơ, xin thái hậu nương nương minh giám."
"Vậy ngươi nói xem, ngươi phạm lỗi gì?... Phạm lỗi mà bệ hạ trước mặt văn võ bá quan, muốn phong ngươi làm hoàng hậu ư?" Ninh thái hậu cười chê "Ngưng phi nương nương, ngươi cho rằng ai gia đã lớn tuổi, có thể bị ngươi lừa gạt sao?"
"Ngưng Sơ không dám" Mặc Ngưng Sơ hai mắt mở to vô tội chớp chớp "Thái hậu nương nương, lúc Ngưng Sơ vừa tới hoàng cung đã bị ho lao nặng, làm sao mà bệ hạ có thể ân ái với một người bệnh chứ? Mặc dù sau đó Ngưng Sơ cũng không đến tuyệt lộ, bệnh được chữa khỏi, nếu theo lời của Thái hậu nương nương, Ngưng Sơ trời sinh không tốt, mấy lần đắc tội bệ hạ, trong cơn tức giận, bệ hạ muốn biến thiếp thành đối tượng cho mọi người chi trích, ném thiếp ở Ngưng Lộ Cung này từ từ hành hạ."
Ánh mắt Ninh thái hậu nhìn nàng khẽ lóe lên, nhưng trong thoáng lại biến mất. Yên lặng trong chốc lát, lại lập tức trở nên dữ tợn. Bà híp mắt, bước xuống tháp quý phi, đi tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ, giơ tay tát nàng một cái, trên mặt nàng lập tức hiện lên 5 dấu tay đỏ, nụ cười bà càng dữ tợn hơn "Mặc Ngưng Sơ, ngươi đừng giả vờ ngốc với ai gia."
ŧıểυ Mỹ thấy chủ tử mình bị đánh ở phía xa, muốn xông lên, lại bị mấy mama ngăn lại, đồng loạt đè nàng trên mặt đất.
Mặc Ngưng Sơ lại run lên trong chốc lát, sau đó quay đầu lại cười "Thái hậu nương nương đánh đúng, Ngưng Sơ đã mấy lần đắc tội với quý phi nương nương, đúng là nên dạy dỗ. Nhưng Ngưng Sơ có lòng, kính xin Thái hậu nương nương và Quý phi nương nương đại nhân đại lượng, đừng so đo với Ngưng Sơ."
Ninh Thái hậu híp mắt lại, nhìn nàng gắt gao rất lâu, như thấy quái vật vậy.
Hồi lâu sau, bà lại cười lạnh "Mặc Ngưng Sơ, người thật là nhân vật nham hiểm, ai gia thật đã nhìn lầm ngươi..."
Ninh Thái hầu gần như là cắn răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ "Ngươi có biết, bởi vì ngươi giá họa trúng độc, hôm nay Phong gia bị quét sạch. Mà Nhu Tuyết đáng thương của ta, danh hiệu quý phi bị bãi miễn thì thôi, còn bị biến thành thứ dân, đày tới biên cương, làm tỳ nữ giặt quần áo. Ngươi cho rằng, Mặc gia các ngươi còn có thể kiên trì được nữa sao? Không có Phong gia... kế tiếp, chính là Mặc gia các ngươi."
Trái tim Mặc Ngưng Sơ hung hăng nhảy lên một cái.
Nàng từ từ hít một hơi, nói "Thái hậu nương nương, Mặc gia trung thành vì nước, nếu bệ hạ muốn lấy mạng của cả họ Mặc. Mặc gia có thể không cho sao? Thiếp chỉ là một cung phi nho nhỏ, làm sao có thể đến phiên thiếp bình phẩm từ đầu đến chân chứ?" Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn nữ nhân toàn thân lộng lẫy "Về phần nương nương Phong gia, thiếp cũng không có báo cho bệ hạ... những chuyện nàng đã làm gì đề tỳ nữ đưa tới điểm tâm đã hạ độc, làm thế nào để ép buộc cung nữ kia uống thuốc độc, nếu không giết chết thiếp, thì cung nữ đó sẽ chết... chuyện như vậy, thiếp chưa hề nói qua một chữ. Nếu bệ hạ muốn quét sạch Phong gia, đây cũng là lấy một cái cớ mà thôi. Thái hậu nương nương, ngài ở thâm cung hơn mười năm, những chuyện đế vương muốn làm, ngài hẳn phải rõ hơn thiếp chứ."
Ninh thái hậu híp mắt nhìn thẳng nàng, hồi lâu, lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười của bà vang lên trong không gian Ngưng Lộ Cung, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại chuyển thành lạnh lùng ác độc "Ngưng phi... Hay cho một Ngưng phi, ai ai cũng nói, thiên kim của Mặc phủ ngu dốt vô cùng, nhưng hôm nay thấy được, cũng thật không giống kẻ tầm thường, thông minh đến khiến người ta kinh ngạc... càng làm người ta hoảng sợ."
Mặc Ngưng Sơ nhướng mắt, lẳng lặng đón nhận ánh mắt của bà.
Nàng đã đi một nước cờ hiểm, nhưng nhất định sẽ thắng.
"Thái hậu nương nương, hôm nay Phong gia tan hoang, phía sau ngài mất đi một ngọn núi dựa, mà quý phi nương nương duy nhất trong cung bị tiếng xấu, xin thứ cho Ngưng Sơ lớn mật nói thẳng, ở trong tiệc ngắm hoa, ngài chọn lựa mấy tỷ tỷ lần nữa, sợ rằng bệ hạ cũng không để vào mắt."
Mặc Ngưng Sơ hơi mỉm cười, nín cười, nói chậm rãi "Cứ như vậy nữa, vị trí Đế hậu này tràn ngập nguy cơ, hậu cung sẽ hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay ngài, quyền trong tay ngài cũng sẽ càng ngày càng ít, càng ngày càng ít..."
Ninh thái hậu như bị một bạt tai trước mặt mọi người, sắc mặt thoáng cái đã trở nên u ám, ánh mắt nhìn vào Mặc Ngưng Sơ như muốn ném nàng vào một cái hố.
"Cho nên, Ngưng Sơ bằng lòng làm một quân cờ trong tay ngài. Thái hậu nương nương, ngài mới chính là chủ nhân của hậu cung, Ngưng Sơ không dám hy vọng sẽ thay thế vị trí Quý phi nương nương, lại càng không hy vọng xa vời mình có thể làm được hoàng hậu. Thiếp chỉ cầu xin có một cuộc sống an ỗn trong cung... Mà không biết, có cùng kết quả với Quý Phi nương nương..." Mặc Ngưng Sơ run rẩy lông mày, sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn hoàn toàn làm người khác cảm động, đôi mắt to sáng ngời tựa như bị ươn ướt, khiến người khác nhìn không thấy đáy.
"Ngưng phi, ngươi đang diễn trò gì ở đây?" Ninh thái hậu cúi đầu, móng tay bén nhọn xẹt qua làn da trắng của Mặc Ngưng Sơ, đặt tại trên cổ nàng, giọng nói lạnh lẽo "Nếu ngươi muốn giẫm lên đầu người khác để đi, ngươi cũng phải nhìn cho xem... ngươi có bản lĩnh kia hay không."
Lông mi nàng trong gió kẽ run rẩy, có chút bất an, có chút sợ hãi. Dưới sự bức bách của bàn tay to lớn của bà, khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra vẻ nai con bối rối.
Nhưng nàng trong khoảnh khắc đó nói vô cùng rõ ràng "Thái hậu nương nương, ở trong cung này, ngài đã không có sự lựa chọn nào tốt hơn thiếp."
Hơi dừng lại, mím môi nói "Hôm nay, không phải ngài muốn thử xem, rốt cuộc ta có thể đạt tiêu chuẩn hay không... lựa chọn trừ khử hay là lợi dụng... Thái hậu nương nương, Ngưng Sơ là một người tham sống sợ chết, được bệ hạ cưng chiều, nhưng đến cuối cùng chỉ làm cho Ngưng Sơ bị thù hẳn đông đảo. Nếu thật sự có ngày đó, tất nhiên Ngưng Sơ biết hậu quả sẽ như thế nào. Thái hậu nương nương, ngài cao quý dưới một người trên vạn người, Ngưng Sơ làm sao dám đối địch với ngài."
Đôi mắt u tối của Ninh Thái Hậu vẫn chăm chú nhìn nàng như cũ.
Dường như tuyệt đối không tin tưởng chuyện vớ vẫn của nàng, rồi lại dao động, tự hỏi mình nhiều lần.
Hồi lâu, một lần nữa bà lại cúi đầu nở nụ cười, u ám dữ tợn hơn trước.
"Ngưng phi... Ngươi cũng cho là ta thật sự sẽ tin tưởng lời của ngươi ư?" Ninh thái hậu kẻ đáng thương dưới kia, ngón tay vừa mới nhẹ nhàng ve vuốt vừa rồi lại tát lên nửa khuôn mặt của nàng, bàn tay lạnh như băng, giống như muốn đem loại hắc ám lạnh băng kia thẩm thấu vào xương nàng.
Lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, cũng ngẩng đầu, an tĩnh chịu đựng sự cay nghiệt của Ninh thái hậu, ánh mắt sắc bén như dao.
---------------------------
Lúc Nạp Lan Lân hồi triều, lập tức có ảnh về báo lại chuyện Mặc Ngưng Sơ bị "mời" đến Càn Ninh Cung của Thái hậu.
Hắn lập tức nhíu mày, hôm nay vừa xử lý Phong gia, mẫu hậu nương nương cũng không đợi kịp ư? Chẳng lẽ bà không biết, quả đào ngu xuẩn này là người của hắn, nếu lộn xộn, sẽ có hậu quả như thế nào ư?
Có Thu Nguyệt đi theo, chắc Mặc Ngưng Sơ cũng không bị nguy hiểm như lần trước.
Thế nhưng đã lâu cũng không thấy nàng trở về, trong lòng hắn càng lo lắng, bỏ lại tất cả chính vụ, chạy như bay đến Càn Ninh Cung, đẩy mạnh cửa cung lạnh như băng, hung dữ đá đám nô tài đang khúm núm ấp úng. Lúc cửa đại môn bị đẩy ra, hắn lại sửng sốt nhìn cảnh trong tẩm điện....
Quả đào ngu xuẩn thích gây họa hoàn toàn không tổn hao gì, ngồi trước bàn trang điểm gỗ lê hoa, mang vẻ mặt tươi cười nói gì đó với Ninh thái hậu đang đứng phía sau.
Dường như hai người bọn họ chưa từng có chuyện mẫu hậu nương nương giận dữ mắng mỏ Mặc Ngưng Sơ, thậm chí cũng không có chuyện chửi ầm lên Mặc Ngưng Sơ là hồng nhan họa thủy ở tiệc ngắm hoa.
Thậm chí, ngay lúc này mẫu hậu nương nương không nói cười tùy tiện cũng đang thân mật chải tóc cho quả đào. Sau khi hắn xông vào, dường như mới vừa chải xong một phần, mái tóc mai của Mặc Ngưng Sơ đã cài xong trâm bươm bướm xinh đẹp, mà trên tay Thái hậu, cũng đang cầm một cây trâm phụng hoàng muốn đổi lại cho nàng.
Trong không khí kỳ quái yên lặng như vậy, hai người bọn họ hết sức ăn ý quay đầu lại nhìn hắn, nở một nụ cười... Nạp Lan Lân vội vã nhìn lướt qua vẻ mặt "đại gia khuê tú" tiêu chuẩn trên gương mặt Mặc Ngưng Sơ, cánh môi nàng cũng cong cớn nhiều hơn.
Sao quả đào này lại có thể lộ ra bộ dáng ôn tồn lễ độ tới vậy chứ?
Sao một con khỉ hoang thích chạy tới chạy lui như nàng, lại có thể biết điều ngồi trong cái cung lạnh như băng, để cho lão thái bà kia chải đầu cho nàng vậy?
"Hoàng nhi." Ninh thái hậu mở miệng trước, mặt bà nhân hậu vuốt tóc Mặc Ngưng Sơ, nắm tay nàng đứng lên. Sau đó từ từ đi đến trước mặt Nạp Lan Lân, giao cô gái thoạt nhìn "hết sức thẹn thùng" vào tay hắn, nhẹ nhàng cười nói "Mới mời ái phi của con đến gặp một chút, con đã vội chạy tới rồi. Chẳng lẽ con còn sợ lão thái thái ta ức hiếp nàng hay sao?"