Những ngày tiếp theo của khóa học hè Kiều Tưởng Hy không đến. Gánh hài kiêm lớp trưởng đại nhân nghỉ,lớp học cũng trở nên yên ắng đi nhiều.
Trống vang...
Báo hiệu kết thúc tiết học, giờ giải lao bắt đầu. Bà bảy bà tám túm tụm bán dưa lê buôn dưa chuột:
" Các bà nghĩ là tại sao Hy Hy nghỉ học? "
Một đồng học cho hay:
" Ôi dào, chắc đại nhân ngượng vì bị phạt đứng trước lớp đây mà. "
Cả bọn gật gù,ai cũng đồng ý với ý kiến đó. Duy chỉ có Ninh Kiệt ngồi trên bàn giáo viên tay chuẩn bị bài, tai lắng nghe tám chuyện không khỏi cảm thấy buồn cười. Xấu hổ vì bị phạt? Da mặt Kiều Tưởng Hy không mỏng đến thế. Nhưng mà lý do cô vắng mặt liền ba ngày hắn thực sự không biết.
Ninh Kiệt lấy điện thoại từ túi quần lưỡng lự hồi lâu rồi cũng quyết định bấm máy gọi. Hắn áp lên tai và nhạc chờ vang lên.
" YOU ARE MY SUNSHINE...
YOU ARE MY SUNSHINE... "
Bản nhạc quen thuộc đến nỗi hắn đơ vài dây.
13 năm trước, có một cô nhóc lúc nào cũng đi theo lẽo đẽo một cậu nhóc hơn cô 5 tuổi. Cô nhóc gọi cậu là anh Kiệt
13 năm trước, có một cô nhóc vui buồn gì cũng chạy đến tìm anh Kiệt.
13 năm trước,cô nhóc vừa khóc vừa gào sẽ đợi anh Kiệt về.
Vậy mà...
13 năm sau, con lợn đó chẳng nhớ gì nữa sất.
Đầu dây bên kia mở máy, Ninh Kiệt chưa kịp mừng đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết.
" Cứu tôi với.. "
" Chú.. Chú đừng lại đây.. Ư.. Ư. "
Tim Ninh Kiệt co giật, Tưởng Hy đang gặp nguy hiểm. Hắn không nghĩ được gì nữa lao ra khỏi lớp chạy thẳng đến nhà cô. Cả quãng đường, hắn chỉ nghĩ đến cô đang tuyệt vọng cầu cứu, hắn thề hắn sẽ giết chết tên đó nếu gã dám ăn thịt ŧıểυ đào thê của hắn.
Kết quả Ninh Kiệt mồ hôi mồ kê nhễ còn cô thì nằm trên giường cười ngất.
" Hahaha không ngờ không ngờ haha thầy.. Ngây thơ thế haha"
Hắn nhận ra nãy giờ mình chính là đã bị cô trêu chọc. Tưởng Hy cười ha hả:
" mùng 1/4 vui v... Ưm.. "
Cô chưa kịp nói xong câu, Ninh Kiệt tức giận lao đến hôn cô ngấu nghiến:
" Nếu em đã muốn bị hiếp như vậy thì để tôi thực hiện giúp em.. "
Tưởng Hy trợn mắt vội vã đẩy hắn ra nói cô đùa nhưng không kịp....