Ninh Kiệt giữ hai tay cô, đầu hơi cúi bao lấy đôi môi anh đào. Mùi rượu xen lẫn mùi bạc hà xộc thẳng vào miệng cô, bất giác khiến cô cũng muốn say.
Hắn hôn chậm rãi như đang thưởng thức một miếng thạch dâu nhỏ ngọt ngào. Sự chậm rãi đó làm cho hơi thở của cô dần bị rút cạn, Kiều Tưởng Hy muốn đẩy hắn ra nhưng eo đã bị ôm lấy không có cách nào thoát được. Cô than nhỏ một tiếng:
" Chủ tịch..."
Hắn siết cô càng chặt giọng như ra lệnh:
" Gọi là Kiệt ca "
Cô mím môi nhìn hắn cô sẽ không gọi ừ không gọi.
Nét mặt bướng bỉnh này lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy, con ngươi màu nâu tây hơi cong lên tia hào hứng. Cô không gọi? Hắn chính là bắt cô phải gọi hơn nữa còn gọi trong hoan ái.
So với 5 năm trước, Kiều Tưởng Hy đã trưởng thành tới xinh đẹp. Chỗ cần căng sẽ căng chỗ cần nhỏ sẽ nhỏ.. Trên cơ thể lúc nào cũng như có một cỗ phong tình che lấp thế nào cũng không được.
Ninh Kiệt kéo áo cô ra, chúi đầu vào trước ngực cô, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ vừa hôn hai đầu nhũ hoa.
“A…” cả người cô run rẩy vì hành động của hắn, “Chủ tịch không cần đâu!… Anh đừng làm vậy.."
Ninh Kiệt vờ như không nghe thấy giữ chặt cô, bàn tay còn lại xoa lên đôi bầu ngực mềm mại, kế đó thì dùng cả hai tay mà bóp chặt lấy nó rồi vuốt ve không ngừng.
Cơ thể của cô mẫn cảm. Bị hắn dịu dàng hôn môi như vậy vốn đã không chống đỡ được, thân dưới dần dần ẩm ướt, cô nhịn không nổi mà nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy có gì đó đang đâm thẳng vào hoa huy*t của mình.
Ngón tay hắn thon dài thám hiểm tới làm cô chỉ kịp rên lên:
“Không... Không cần như vậy… Đừng… làm nữa.”
Kiều Tưởng Hy từ lâu đã không hoan ái cùng người khác, đột nhiên bị Ninh Kiệt xâm nhập không khỏi run lên bần bật. Mẫn cảm vô cùng. Ninh Kiệt vừa rút tay ra khỏi thân dưới của cô, vừa cọ sát bên hoa huy*t của cô khiến lý trí cô triệt để sụp đổ. Không bao lâu sau, cô thật sự lên đỉnh.