Mời vào. Chỉ vỏn vẹn hai chữ đã khiến Kiều Tưởng Hy mất hồn, thanh âm đè thấp nhưng không cao lãnh - cứng rắn nhưng không khô khốc. Hệt như lão sư dạy ngữ văn cô say mê thuở nào. Kiều Tưởng Hy mím môi ngăn cái suy nghĩ đang chạy như dòng điện phóng trong đầu cô Ninh Kiệt là anh đúng không?
Cô bất giác muốn trốn chạy nhưng hai chân có cảm giác như triệt để bị chôn chặt dưới đất. Cô muốn thở không thở được, muốn chạy cũng không chạy nổi. Cô không nhúc nhích nổi vì cô muốn gặp hắn..
5 năm rồi, ngày nào cũng đứng ngẩn người dưới tòa nhà Ninh thị nhìn lên, nhưng, cứ nhìn một lần lại đau một lần vì cô không hề thấy hắn.
Ninh Kiệt giống như cơn sóng sủi bọt tăm rồi tan biến hoàn toàn.
Kiều Tưởng Hy đứng sau lưng Henna cơ hồ vẫn chưa thu lại được ba hồn chín phách đã bị Henna đứng trước dùng ngữ điệu thanh đạm thông báo làm cho giật mình.
" Đổng sự trưởng, cô Kiều tới rồi."
Cửa mở, quang cảnh bên trong phòng lãnh đa͙σ đập vào mắt khiến cô choáng váng. Bàn làm việc, bàn giải trí, phòng ngủ cho đến phòng ăn đều hết mực tiện nghi chẳng trách nó có thể bao toàn bộ tầng 22. Lộng lẫy, sa hoa này cũng không khiến cô để mắt quá lâu. Cái Kiều Tưởng Hy quan tâm chính là cái vị đang ngồi ghế xoay ngoảnh lưng về phía cô kia. Ninh Kiệt, Ninh Kiệt là anh phải không?
" Xin chào, tôi họ Kiều.."
Tờ báo hạ xuống đối phương đẩy cán ghế hướng ra trước mặt cô, tim Kiều Tưởng Hy đánh thịch một tiếng. Không phải, cô không hiểu bản thân là đang thở phào hay thất vọng.
Đó là một cậu thanh niên điển trai. Cậu mặc vest kẻ kết hợp với quần jeans tạo nên cái style chẳng giống ai. Thoạt nhìn cậu ta mang vẻ ương ngạnh cố chấp như một chú ngựa non dại háu đá, tiếp xúc thêm một lúc lại càng nhận thấy cá tính cao ngạo rõ ràng trong đáy mắt. Kiều Tưởng Hy thầm đánh giá đích thị là một đứa trẻ bị chiều hư.
Cậu nhìn cô không có lấy nửa tia hảo cảm, tuy nhiên nét mặt và bờ môi đều mang ý cười.
" Tôi họ Ninh tên Viễn "
Ninh Viễn cái tên này nghe xong sao lại cảm thấy người này với Ninh Kiệt có quan hệ họ hàng vậy? Cô chớp mắt nhìn cậu dò xét thiếu chút nữa thì buột miệng hỏi có phải hai người là anh em không. Và tất nhiên vạn sự đều ngưng bởi một chữ nhưng... Kiều Tưởng Hy tự hỏi mình nếu phải thì sao? Cô có giám đối mặt với hắn không?
" Ninh đổng sự trưởng không biết ngài tìm tôi có chuyện gì? "
Ninh Viễn lại cười, ý cười rất nồng đậm cơ hồ là muốn biến tất cả thành trò vui trong mắt cậu ta.
" Hồ sơ của cô Kiều quá xuất sắc, nếu tôi không gặp trước tương lai bỏ lỡ nhân tài không phải sẽ đáng tiếc sao? "
Nhân tài? Ninh Kiều còn ít sao. Đương nhiên đó là những gì cô dừng lại ở mức suy nghĩ người ta có ý coi trọng không phải cô cũng nên biết điều vui vẻ nhận phúc lợi đi?
" Cảm ơn ngài quá khen. Nói tài ngài mới là người tài giỏi, xét bề ngoài trông thấy tuổi chắc kém hơn tôi mà đã ngồi ghế chủ tịch rồi. Đáng bội phục"
Ninh Viễn dựa lưng hẳn ra ghế.
" Chẳng qua nhà tôi có nhiều tiền hơn người khác một chút thôi "
Tự nhận mình ngồi chỗ này là nhờ gia đình mà không hề chớp mắt lấy một cái, cậu nhóc này xem ra mặt cũng không mỏng lắm đâu. Kiều Tưởng Hy cười cười Ninh Viễn tiếp tục nói:
" Nào nào cô Kiều ngồi xuống đi, hợp đồng chuẩn bị sẵn rồi "
Cô gật đầu cảm ơn kéo ghế ra ngồi xuống, bản hợp đồng dài hơn 4 trang giấy đặt ngay ngắn trên bàn. Cô đọc sơ qua cảm thấy rất được chỉ có điều mục cuối có ghi làm công tác tư tưởng, cô không rõ là gì nâng mắt lên .
" Ở mục 7 tôi không rõ là ý gì? "
Công tác tư tưởng? Ninh Viễn cười:
" Chính là giúp tôi làm chuyện đại sự, cô Kiều vừa nhìn đã thấy là người có năng lực có thể sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều "
Cô à một tiếng rồi kí tên vào.
Cô không hề biết phía bên kia màn kính có một nụ cười ma quỷ nở rộ lên.