Cơ thể Dương Văn Trung bị chặt làm đôi, máu phun trào ra như suối, chỉ trong chớp mắt máu tươi đã nhuộm đỏ cả sảnh đường.
Hắn ta vẫn còn thoi thóp chứ chưa hoàn toàn tắt thở, hai phần cơ thể co giật, hai mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Tống Hạc Khanh, môi mấp máy, nhưng không phát ra được tiếng nào, cũng không ai có thể nghe ra được hắn ta đang nói cái gì.
Bên ngoài tụng đường liên tục vang lên những tiếng thét chói tai.
Cảnh tượng này đã làm cho không ít phụ nữ và trẻ em nhát gan sợ hãi bỏ chạy, rất rõ ràng, không ai nghĩ rằng sẽ phát sinh tình huống đột ngột như vậy.
Hơn nữa, không chỉ là đột ngột, mà còn có thể nói là chưa từng có từ cổ chí kim, từ khi Đại Ngụy lập quốc đến nay, đừng nói là Đại lý tự, mà ngay cả Tam pháp ty, cùng với Kinh Triệu phủ và nha môn các nơi, cũng chưa từng có tiền lệ xử án chém ngang hông phạm nhân ngay tại chỗ, hoặc là dùng cẩu đầu đao cả.
Nhưng sợ thì sợ, bên ngoài tụng đường vẫn có không ít người vỗ tay tán dương, thẳng thắn hô lên chết hay lắm, Tống đại nhân là Thanh thiên đại lão gia chuyển thế, cứu bá tánh thoát cảnh nước sôi lửa bỏng.
Vì thế chỉ trong một ngày, danh hiệu "Tống thanh thiên" chém ngang lưng Dương Văn Trung đã truyền đi khắp kinh thành, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều cảm thán ông trời có mắt, Dương Văn Trung làm điều ác thì phải nhận quả báo, Tống thanh thiên là người công chính nghiêm minh.
Chẳng bao lâu, tin tức này đã nhanh chóng truyền vào trong cung.
Tạ Huyền dẫn đầu quần thần quỳ gối chờ Hoàng đế bên ngoài ngự thư phòng suốt một ngày, hợp lực buộc tội Thiếu Khanh Đại lý tự Tống Hạc Khanh khinh thường triều đình, không coi vương pháp ra gì.
Thẳng cho đến khi trời tối, cũng không thấy bóng dáng Hoàng đế đâu.
Thái giám ngự tiền đi ra rồi lại đi vào, miệng liên tục lặp đi lặp lại câu -- "Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, thật sự không rảnh để bận tâm tới chuyện khác, tướng gia thứ lỗi, Bệ hạ bận xong đợt này chắc chắc sẽ triệu kiến ngài ngay."
Sao Tạ Huyền lại không hiểu, ông ta đã sớm nhận ra Hoàng đế cố ý thiên vị Tống Hạc Khanh, cố tình lờ chuyện này đi, trốn tránh không gặp.
Nhưng làm sao Tạ Huyền có thể nuốt trôi cơn tức này được.
Ông ta cứ nghĩ rằng với năng lực của Tống Hạc Khanh, tối đa là nhốt Dương Văn Trung trong ngục để kéo dài thời gian, nào ngờ tên tiểu tử đó thế mà lại to gan lớn mật đến mức đi mượn cẩu đầu đao, còn không biết đã dùng thủ đoạn gì để lừa Dương Văn Trung, khiến hắn ta thừa nhận hành vi phạm tội, thậm chí còn ký tên. Điều rắc rối nhất là hết thảy mọi chuyện đều bị dân chúng chứng kiến, Tống Hạc Khanh trở thành Thanh thiên đại lão gia thay trời hành đạo, triều đình muốn xử trí hắn cũng phải e ngại lòng dân.
Trước mắt, nhược điểm duy nhất mà Tạ Huyền có thể dùng để dồn Tống Hạc Khanh vào chỗ chết chính là việc hắn đã cùng với Ngự sử đài lừa gạt Kinh Triệu phủ, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nói nhỏ thì là Tam pháp ty không phân biệt, đều nhằm mục đích trừng trị gian ác, cho Ngự sử đài hay cho Đại lý tự mượn, kết quả đều như nhau, không có gì khác biệt. Còn nếu nói lớn, thì ba chiếc đầu đao là quyền "Tiền trảm hậu tấu" mà Tiên hoàng ban cho Kinh Triệu phủ, Tống Hạc Khanh mượn đầu đao chính là mượn quyền lực của hoàng gia, mượn đao dưới danh nghĩa Ngự sử đài, tức là cùng với Ngự sử đài phạm tội khi quân, tội khi quân, nặng nhất là bị chém đầu.
Tạ Huyền rất muốn làm lớn chuyện này, muốn dồn Tống Hạc Khanh vào chỗ chết.
Nhưng bất luận là lớn hay nhỏ, chẳng qua cũng chỉ là một câu của vị ngồi trên ghế rồng kia.
Nửa canh giờ nữa lại trôi qua, trước sau vẫn không được triệu kiến, cuối cùng Tạ Huyền không thể kiên nhẫn nổi nữa, sai người đến Khôn Ninh cung mời Hoàng hậu.
Lúc người đi truyền lời trở về, chỉ mang theo một câu -- "Hoàng hậu nương nương nói, hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính."
Suýt chút nữa Tạ Huyền đã hộc máu tại chỗ, tức giận đến mức hai mắt tối sầm.
Tạ Trường Võ vội vàng đỡ lấy ông ta, sau khi đỡ ông ta đứng lên thì lo lắng nói: "Phụ thân, đại tỷ nói cũng không sai, tỷ ấy thân là Hoàng hậu trung cung, quả thực không thể dẫn đầu đứng ra phá vỡ quy củ được."
"Quỷ củ cái quỷ gì!"
Tạ Huyền nhất thời không nhịn được, cách cánh cửa ngự thư phòng quát ra câu ấy, nhưng ngay sau đó ông ta đã hạ giọng, khóe mắt như muốn nứt ra: "Nó là nữ nhi của ta, Hoàng thượng là con rể của ta, ta là quốc trượng của Đại Ngụy! Dám nói quy củ với ta? Ta chính là quy củ mới đúng!"
Tạ Trường Võ chỉ lo phụ họa, phụ họa xong còn nói: "Phụ thân, người đã chờ ở đây cả một ngày rồi, ý tứ của Hoàng thượng mọi người đều hiểu cả, cần gì phải khổ cực chờ ở đây làm gì nữa, hơn nữa sức khỏe người cũng không chịu nổi, chi bằng về nhà nghỉ ngơi thì hơn."
Giọng nói của Tạ Huyền đầy âm ngoan: "Ta còn chưa già đến mức không chịu nổi!"
Tạ Trường Võ lại vội vàng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, thân thể của phụ thân vẫn khỏe mạnh, là nhi tử vô dụng, nhi tử mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, cầu phụ thân cho phép."
Có bậc thang này, Tạ Huyền mới lạnh lùng hừ một tiếng đồng ý lùi bước, chỉ có điều, trước khi rời đi, ông ta vẫn không cam lòng mà nhìn về phía cánh cửa ngự thư phòng, ánh mắt dần trở nên sắc bén, thầm nghĩ: "Tống Hạc Khanh, tiểu tử ngươi chờ đó cho ta, chuyện này vẫn chưa xong đâu."
...
Sau khi Dương Văn Trung chết, Tống Hạc Khanh không có giây phúc nào được rảnh rỗi, trước tiên, hắn tới Ngự sử đài cùng với Thôi Quần Thanh để giải thích và xin lỗi Trung thừa đại nhân, sau đó cùng Thôi Quần Thanh mang cẩu đầu đao đã được rửa sạch đến Kinh Triệu phủ để xin lỗi Phủ doãn Kinh Triệu phủ, cả ngày hôm đó hắn không làm gì khác, chỉ lo đi xin lỗi.
Sau khi xong, hắn vội vàng quay về Đại lý tự một chuyến, thay bộ công phục sang triều phục, vào cung thỉnh tội với Hoàng đế, cầu mong Hoàng đế có thể xử nhẹ tay.
Chờ hắn từ trong cung trở về, đã là đêm khuya giờ Tý canh ba, chó canh cửa cũng đã ngủ mất rồi.
Đường Tiểu Hà ngồi bên ngoài cửa đông của Đại lý tự, vốn đang ngủ gà ngủ gật đập muỗi gãi ngứa, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, thấy hắn đã trở về, nàng lập tức đứng lên đón: "Cuối cùng ngươi cũng về rồi, Bệ hạ có làm khó ngươi không?"
Tống Hạc Khanh vừa xuống xe ngựa, thấy vẻ mặt ngái ngủ của Đường Tiểu Hà đang bước về phía mình, hắn thoáng qua chút ngạc nhiên.
Hắn không ngờ rằng đã khuya như thế mà vẫn còn có người đang đợi mình.
"Không có." Hắn lắc đầu nói, "Bệ hạ có lòng khoan dung, không chấp nhặt với ta, chỉ nói lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, nếu như còn có lần sau, sẽ xử trí theo đúng quy định."
Chân tướng sự thật nào có đơn giản như những gì hắn nói, chỉ có điều hắn không muốn nói tỉ mỉ những tình tiết cực kỳ nguy hiểm cho Đường Tiểu Hà biết.
Nghe vậy, Đường Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thế thì tốt, ta cứ nghĩ đầu ngươi phải dọn nhà rồi, làm ta sợ đến mức không dám ngủ."
Tống Hạc Khanh khẽ cười một tiếng, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, giọng nói của hắn đã mềm mại hơn nhiều, thậm chí còn mang theo chút hài hước: "Không dám ngủ, sợ ta mất mạng như vậy à?"
Đường Tiểu Hà: "Nói nhảm, ngươi nghĩ rằng trên đời này có được một vị quan tốt dễ lắm sao, thiếu đi một vị quan tốt, thì lại nhiều thêm một vị quan xấu, có nhiều quan xấu thì không biết sẽ có bao nhiêu người gặp phải tai ương..."
Cái miệng nhỏ của nàng thao thao bất tuyệt cả buổi, ngẩng đầu lên thì thấy Tống Hạc Khanh đang mỉm cười nhìn mình, mặt nàng bất giác nóng lên, quay đầu nói: "Được rồi, không thèm nói với ngươi nữa, ta buồn ngủ chết mất, ta phải về ngủ đây."
Nàng vừa nhắc đến cái này, Tống Hạc Khanh bỗng cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cũng ngáp một cái, nhấc chân đi theo sau nàng.
Đi qua nhị đường, Tống Hạc Khanh thấy Đường Tiểu Hà quẹo về phía nhà ăn bèn hỏi: "Ngươi đi đâu vậy, không phải buồn ngủ rồi ư?"
Đường Tiểu Hà giơ cánh tay ra cho hắn xem, oán giận nói: "Ngứa chết ta rồi, mấy con muỗi ở Đại lý tự các ngươi đúng là hiếp người quá đáng, ta mới đứng ở cửa chờ ngươi một lát thôi mà hai cánh tay đã bị muỗi đốt đến nỗi nổi đầy vết đỏ, ta phải đến nhà ăn tìm chút bạc hà để xoa lên, nếu không đêm nay đừng mong ngủ được."
Ma xui quỷ quỷ khiến thế nào mà Tống Hạc Khanh lại nhấc chân lên đi về phía nàng, nói: "Ta đi với ngươi."
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Đường Tiểu Hà, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên nói: "Cả ngày nay ta chưa ăn gì, đói quá."
Đường Tiểu Hà bật cười, tiếng cười trong màn đêm thật trong trẻo êm tai, nàng nói với hắn: "Thật hiếm thấy, ngươi cũng có lúc kêu đói à, đi theo ta, ta xem xem còn gì có thể làm cho ngươi ăn không."
Tống Hạc Khanh gật đầu đuổi theo nàng.
Không lâu sau, trong phòng bếp sáng lên ánh nến.
Đường Tiểu Hà tìm một vòng, phát hiện cơm tối còn dư lại chút canh thịt bò, ban đầu nàng định để lại ngày mai làm canh bánh cho Đa Đa A Tế ăn sáng, nhưng giờ xem ra, chỉ có thể vào bụng Tống Hạc Khanh thôi.
Nàng hâm nóng lại canh thịt bò, sau đó cho vào một ít bún khô, định nấu cho Tống Hạc Khanh một bát bún bò.
Trong thời gian chờ nấu bún, Đường Tiểu Hà ngồi ở chỗ thông gió, lấy lá bạc hà chà xát lên những nốt đỏ trên cánh tay, vừa chà vừa nói: "Hồi nhỏ, ta và mấy đứa trẻ hay lên núi hái trái cây ăn, thường xuyên bị muỗi trên núi đốt đến mức cả người đầy nốt đỏ, lúc về nhà nãi nãi thường lấy lá bạc hà tươi chà xát lên những chỗ ngứa, chà xong thì không còn ngứa nữa, sau này cũng thành thói quen, cứ bị muỗi đốt là ta lại lấy bạc hà chà, chà xong là tốt ngay, trên người còn có cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu."
Tống Hạc Khanh nghe nàng lải nhải, ánh mắt lười biếng bất chợt rơi vào hai cánh tay của nàng.
Trắng muốt, mềm mại như đậu hũ, cảm giác như chỉ cần véo nhẹ một cái là có thể chảy nước.
Đường Tiểu Hà hồn nhiên không biết Tống Hạc Khanh đang nghĩ gì, vừa chà xong cánh tay thì nghe thấy tiếng ùng ục trong nồi, nàng liền đứng dậy chạy tới lấy muôi khuấy bún, nói với Tống Hạc Khanh: "Sắp ăn được rồi, bún gạo này chỉ cần chần qua là chín, nếu nấu lâu sẽ nhũn."
Nàng vừa cầm muôi khuấy bún vừa không nhịn được mà gãi gãi sau cổ, đồng thời nói: "Ôi, mấy con muỗi này thật là đáng ghét, ngay cả sau cổ cũng cắn được, qua lớp cổ áo dày như vậy sao nó có thể xuyên qua được nhỉ."
Tống Hạc Khanh thấy nàng gãi quá, bèn đứng lên đi tới, nói: "Đưa bạc hà cho ta, ta chà cho ngươi."
Đường Tiểu Hà cũng quẳng cái quy ước "Cách xa ba thước" lên chín tầng mây rồi, thuận tay đưa lá bạc hà cho hắn.
Tống Hạc Khanh cầm lấy lá bạc hà vẫn còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay của Đường Tiểu Hà, đưa tay kéo cổ áo phía sau của nàng ra một chút, để lộ ra một mảng da thịt trắng hồng, trên đó không chỉ có mấy vết muỗi đốt mà còn có mấy vết cào rất nổi bật, da nàng mỏng, nhìn qua có chút đáng sợ.
Tống Hạc Khanh hít sâu một hơi, cầm bạc hà nhẹ nhàng chà xát: "Đường Tiểu Hà, ngươi xuống tay với bản thân mạnh vậy à."
Đường Tiểu Hà nếm thử nước canh, cảm thấy chưa đủ mặn, bèn cho thêm chút muối, nói: "Không mạnh tay thì không hết ngứa."
Nàng không chịu đứng yên, khi thì cúi đầu nếm canh khi thì ngẩng đầu tìm bát, không chút bận tậm đến người đang đứng sau lưng, khiến cho quá trìnhTống Hạc Khanh chà xát cho nàng luôn không đúng chỗ.
Cuối cùng hắn thấy hơi bực mình, dứt khoát giơ cánh tay còn lại lên, nắm lấy cổ nàng nói: "Đừng có cử động."
Đường Tiểu Hà chỉ chăm chăm vào việc vớt bún, không để ý đến bàn tay đang đặt trên cổ mình, chỉ lo hỏi hắn: "Ăn hoa hẹ không? Có cho ớt và giấm vào không?"
"Tùy ngươi." Tống Hạc Khanh đáp.
Mắt hắn nhìn thẳng, có vẻ như hoàn toàn tập trung vào việc xoa lá bạc hà cho Đường Tiểu Hà, nhưng sự chú ý của hắn lại không ngừng bị dồn sang nơi khác --
Cái cổ thật mảnh mai, cảm giác như chỉ cần vặn nhẹ một cái là có thể gãy.
Bởi vì tuổi còn nhỏ nên không thấy hầu kết sao.
Thật mềm, sao nam nhân lại có làn da mịn màng như vậy nhỉ, chỉ cần cắn nhẹ thôi là sẽ để lại dấu vết?
Thơm quá, thật muốn ăn.
Hắn đang nghĩ tới món bún.
Không lâu sau, bún được vớt ra.
Tống Hạc Khanh ngồi xuống bàn, cầm đũa gắp vài sợi bún, đôi mắt hồ ly liếc xéo qua, đánh giá xung quanh, mãi vẫn chưa đưa vào miệng.
Chẳng biết vì sao, cảm giác thèm ăn không còn mãnh liệt như lúc nãy nữa.
Hết chương 46