Mới chỉ buổi chiều mà bên ngoài đã tối tăm mù mịt, mưa rơi liên tục xuống mái nhà, cả trong và ngoài nhà đều ẩm ướt và lạnh lẽo.
Đường Tiểu Hà nhóm lửa bếp, muốn xua tan ẩm ướt trong phòng bếp, đồng thời nướng vài củ cải.
Khi củ cải chín, sẽ tỏa ra mùi thơm nồng đậm, lớp vỏ bên ngoài bị nướng cháy có vị khét đặc trưng, nàng cẩn thận lột lớp vỏ nóng ra, bên trong là phần thịt củ cải vàng óng mềm mềm dẻo dẻo, nhân lúc còn nóng mà cắn một miếng, thịt củ cải không còn vị đắng tanh ban đầu nữa, mà chỉ còn lại hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, như cắn một miếng bánh vừa mới ra lò, thơm mềm ngọt ngào.
Cái này không thể thay cơm, chỉ để ăn chơi, để nàng và Đa Đa A Tế giết thời gian.
Ngày mưa ẩm ướt, cơ thể cần phải được bồi bổ, trong phòng bếp còn một miếng thịt bò sống, Đường Tiểu Hà vốn định dùng nó làm thịt bò kho tương, bây giờ nhìn thời tiết này, cảm thấy hay là làm súp thịt bò củ cải cho mọi người uống.
Đang lúc nàng chuẩn bị phân công công việc cho buổi chiều, thì Hà Tiến che dù vội vàng chạy tới, thở hồng hộc, thấy Đường Tiểu Hà liền hỏi: "Tiểu đầu bếp, các ngươi có nhìn thấy Thiếu Khanh đại nhân không?"
Đường Tiểu Hà cảm thấy ngoài ý muốn: "Tống Hạc Khanh? Sao ta có thể gặp hắn được, chẳng phải vừa về hắn đã chạy vào nội nha rồi sao."
Nói xong câu này, Đường Tiểu Hà chú ý tới nét mặt của Hà Tiến, không khỏi hạ thấp giọng: "Không thấy Tống Hạc Khanh đâu?"
Hà Tiến than thở: "Nửa canh giờ trước đã không thấy đâu nữa, mà cũng chẳng ai biết rốt cuộc ngài ấy đã đi đâu, đã tìm khắp Đại lý tự rồi mà vẫn không thấy, người ra bên ngoài tìm kiếm thì chưa trở về báo cáo, ta chỉ đành đến đây thử vận may."
Đường Tiểu Hà hơi lo lắng, bỏ củ cải nướng xuống và nói: "Một người lớn sống sờ sờ ra đó, sao lại nói không thấy là không thấy? Được rồi, ta sẽ ra ngoài tìm với các huynh một lát rồi trở về nấu cơm cũng không muộn."
Hà Tiến đương nhiên đồng ý, vì hiện giờ không có gì quan trọng hơn việc tìm được Thiếu Khanh đại nhân.
Ngoài trời mưa rơi rất lớn, không có dấu hiệu nhỏ đi, Đường Tiểu Hà bung dù, cùng với rất nhiều thư lại chia nhau ra tìm kiếm bóng dáng Tống Hạc Khanh ở khu vực xung quanh Đại lý tự. Cũng may là trời mưa nên vắng người, trên đường cũng không có nhiều người đi lại, nếu không khi nghe thấy cả đám mặc công phục đi đến đâu lại hô "Thiếu Khanh đại nhân" đến đó, chắc chắn sẽ cho rằng Đại lý tự đã xảy ra chuyện lớn.
Cứ như vậy, đến tận khi trời tối vẫn không có chút manh mối nào của Tống Hạc Khanh.
Trong khi đó, bên ngoài Đông Hoa môn, một chiếc xe ngựa sang trọng đang từ từ di chuyển, tiến về phía Tướng phủ.
Ba nén nhang sau, cơn mưa như trút nước cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng lại, những giọt mưa dày đặc dần chuyển thành những hạt mưa thưa thớt, rơi xuống mái hiên, phát ra âm thanh giòn giã.
Tạ Huyền bước xuống xe ngựa, cùng nhiều tùy tùng vây quanh đi về phía cửa lớn, quản gia Triệu Quý Đông đứng ở cửa nghênh đón, khom người nói: "Chủ tử, từ lúc xế chiều vị này đã đứng ở cửa đợi ngài, mời hắn vào hắn cũng không vào, nhìn khá kỳ lạ, không biết là có chuyện gì."
Tạ Huyền quay đầu sang nhìn, đúng lúc nhìn thấy Tống Hạc Khanh đang đi về phía ông ta.
Tóc tai Tống Hạc Khanh rối bời, trên người chỉ mặc mỗi bộ trung y, quần áo không chỉnh tề, khác với hình ảnh thường ngày một trời một vực.
Trái ngược với vẻ ngoài nhếch nhác, đôi mắt của hắn lại rất sáng, cho dù dưới ánh đèn mờ ảo trong đêm tối, cũng đủ để người ta cảm nhận được sự trấn tĩnh và linh khí của hắn, tỏa ra sức sống dồi dào.
Tạ Huyền cười một tiếng, trên gương mặt già nua xuất hiện thêm mấy nếp nhăn, cất giọng hỏi: "Tống Tả khanh chờ lão hủ lâu như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng muốn báo cho lão phu hay sao?"
Tống Hạc Khanh đi thẳng đến trước mặt ông ta, sống lưng thẳng tắp, cũng không hành lễ, nhìn chằm chằm vào ông ta không chớp mắt, đột nhiên nói: "Người phía sau Dương Văn Trung, chính là ông đúng không?"
"Là ông đã thay hắn thu xếp cho huyện lệnh huyện Tưởng Viễn và quận trưởng quận Thanh Thủy, thậm chí toàn bộ triều đình, có đúng không?"
Nét mặt Tạ Huyền cứng lại, cười gượng một tiếng nói: "Bổn tướng không hiểu Tống đại nhân đang nói gì, cái gì Dương Văn Trung, cái gì huyện Tưởng Viễn, chẳng phải đây là vụ án mà sáng nay Tống đại nhân đã nhắc đến trên triều sao, sao lại đổ lên đầu bản tướng rồi?"
Tống Hạc Khanh vẫn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tạ Huyền, giọng điệu bình thản: "Trong lòng Tướng gia biết rõ, cần gì phải hỏi lại Tống mỗ, hôm nay Tống mỗ đến đây, chính là muốn thông báo cho Tướng gia -- mạng sống của Dương Văn Trung, ta nhất định không bỏ qua."
"Không chỉ một mình Dương Văn Trung, chỉ cần ai vi phạm pháp luật, gây hại đến mạng người, đe dọa đến giang sơn xã tắc Đại Ngụy, Tống mỗ đều sẽ chấp hành theo lẽ công bằng, tuyệt đối không nhân nhượng."
Tạ Huyền và Tống Hạc Khanh nhìn nhau, trong mắt dần dần xuất hiện những tia máu, nhưng khóe miệng lại bật ra một nụ cười, ông ta đưa tay vỗ vỗ vai Tống Hạc Khanh nói: "Tốt, thật tốt, chính vì có người như Tống đại nhân đây, Đại Ngụy ta mới có thể quốc thái dân an, khiến cho bốn bể thuần phục."
Nói đến đây, Tạ Huyền đổi giọng, hạ thấp âm lượng: "Kể từ khi Tiền lão hồi hương chịu tang, vị trí Đại lý tự Khanh cũng đã bỏ trống một thời gian khá dài rồi nhỉ? Vụ án của Dương Văn Trung, Tống đại nhân hãy cân nhắc kỹ, đến lúc xử lý xong, những vất vả của ngươi chắc hẳn sẽ được bên Lại bộ để vào trong mắt."
Tống Hạc Khanh: "Tống mỗ nào có vất vả gì, ở vị trí của mình, thực hiện chức trách, trừ hại cho dân, đó là điều mà ta phải làm."
Tạ Huyền lại vỗ vai hắn, giọng điệu như có phần tiếc nuối: "Ta nói Tống đại nhân này, thật ra ta thực lòng rất thưởng thức ngươi."
"Tuổi trẻ, thông minh, có sự quyết đoán, giống như ta lúc còn trẻ vậy. Quan trọng nhất là, trong vụ án của Thọ nhi, ta nợ ngươi một ân tình, mãi vẫn chưa có cơ hội trả, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Nhưng mà, người trẻ tuổi như vậy cũng có chỗ không tốt, đó là không biết trời cao đất dày, dễ dàng đi lạc, đi vào con đường hẹp."
Tống Hạc Khanh nghe ông ta nói, mặt không đổi sắc, rũ mắt liếc Tạ Huyền một cái, bỗng nhiên nói: "Ba mươi năm trước, đại hạn hán ở Dương Châu, khoản lương thực và tiền cứu trợ thiên tai kia, phải chăng cũng bị ngài nuốt riêng rồi?"
Biểu cảm của Tạ Huyền khựng lại, từ từ rút tay ra khỏi vai Tống Hạc Khanh, cười nói: "Tống đại nhân đang nói gì vậy, lão phu nghe không hiểu, ta đã lớn tuổi rồi, phải trở về nghỉ ngơi. Nói đến đây thôi, mời Tống đại nhân cứ tự nhiên."
Tạ Huyền bước đi, đưa lưng về phía Tống Hạc Khanh đi vào Tướng phủ, bước chân vững chãi như thường ngày.
Tống Hạc Khanh bỗng nhiên nâng cao giọng, lớn tiếng nói theo bóng lưng của ông ta: "Là vì thiếu vàng bạc châu báu ư! Thiếu lương thực ư! Rõ ràng không dùng được, rõ ràng không cần, sao lại cứ đi tranh giành bát cơm cứu mạng của hàng ngàn hàng vạn bá tánh! Tạ thừa tướng, ngài sinh ra trong gia đình quý tộc, cả nhà đều tôn quý, cả đời đứng trên địa vị cực cao, nhưng ngài có từng nghĩ qua, trên đời này cũng sẽ có phụ mẫu nhìn con cái chết đói trong lòng mình, phu thê ân ái nhưng phải âm dương chia lìa. Tạ thừa tướng, Dương Văn Trung là người, là tôn tử của ân sư ngài, vậy thì những người dân bị hắn ta áp bức, chẳng lẽ họ không có phụ mẫu nuôi dưỡng hay sao!"
Tạ Huyền dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tống Hạc Khanh, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, giống như những chiếc răng nanh của rắn độc.
Ông ta không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu, tiếp tục đi trên con đường của mình.
...
Gần giờ Tý, trên đường không một bóng người, ngoại trừ tên ăn mày cuộn người nằm ngủ ở góc đường ra, vẫn không tìm thấy dấu hiệu của sự sống nào khác.
Đường Tiểu Hà mệt mỏi đến mức không đứng thẳng người lên nổi, nhưng vẫn không nản lòng, dẫn theo Đa Đa và A Tế đi khắp nơi trên đường tìm người ăn xin để hỏi thăm -- "Cao khoảng này, cao hơn ta một cái đầu rưỡi, dáng vẻ trắng trẻo đẹp trai, đôi mắt như hồ ly, lúc ra ngoài chỉ mặc một bộ đồ trắng, đi trên phố chắc chắn rất nổi bật..."
Khi Đường Tiểu Hà đang nỗ lực huơ tay múa chân để diễn tả, thì A Tế kéo kéo tay áo nàng, chỉ vào con đường phía trước nói: "Ca ca, huynh nhìn kìa."
Đường Tiểu Hà nhìn về phía đó, chỉ thấy trong ánh đèn mờ ảo ở ngã tư đường, một bóng dáng gầy gò quen thuộc đang chậm rãi đi tới, như một linh hồn phiêu bạt trong đêm tối.
Đường Tiểu Hà lập tức đứng thẳng người dậy, chạy về phía người nọ, nói: "Tống Hạc Khanh, ngươi chết ở đâu vậy hả! Ngươi có biết bọn ta tìm ngươi bao lâu rồi không? Ngươi có biết ta rất lo lắng cho ngươi không!"
Tống Hạc Khanh bước đi như người mộng du, vẻ mặt đờ đẫn, mãi cho đến khi Đường Tiểu Hà chặn trước mặt hắn, hắn mới dừng bước, cuối cùng giống như linh hồn đã quay trở lại, ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, rồi chậm rãi chớp mắt một cái.
Đường Tiểu Hà định mắng chết hắn, nhưng khi thấy dáng vẻ đó của hắn, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng, không nhịn được mà giơ tay lên, quơ quơ trước mặt hắn: "Ngươi làm sao vậy? Bị cái gì kích thích vậy?"
Bỗng nhiên, cổ tay của nàng bị nắm chặt, có một lực mạnh kéo nàng về phía trước, chờ đến khi nàng kịp phản ứng, thì trên vai bỗng có một cái gì đó mềm mại đè lên -- hắn đã ghé mặt lên vai nàng.
"Mệt, rất mệt." Tống Hạc Khanh nói, giọng khàn khàn, rất nhỏ.
Đường Tiểu Hà vẫn còn ngơ ngác, tim đập thình thịch, không nghe rõ hắn nói gì, đành phải nhẹ giọng hỏi lại: "Ngươi nói gì? Vừa rồi ta nghe không rõ."
Nhưng Tống Hạc Khanh không lên tiếng nữa.
Đường Tiểu Hà rút cổ tay ra khỏi tay hắn, nhưng lại không nỡ đẩy hắn ra, dừng lại một chút rồi nói: "Tống Hạc Khanh, nếu ngươi mệt thì về ngủ đi, đây là giữa đường lớn đó."
Tống Hạc Khanh vẫn không có phản ứng gì.
Đường Tiểu Hà rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trên vai mình nói: "Tống Hạc Khanh? Tống Hạc Khanh? Ngươi làm sao vậy?"
Nàng đưa tay sờ lên mặt hắn một cái, hoảng hốt nói: "Ôi trời, sao mặt ngươi lại nóng thế này, không đúng, sao cả người ngươi lại ướt hết thế? Tống Hạc Khanh, không phải ngươi dầm mưa cả đêm đó chứ? Đa Đa! A Tế! Mau lại đây giúp một tay đi!"
Nửa canh giờ sau, trong Đại lý tự.
Một đám người vây quay đứng chờ bên ngoài phòng ngủ, đại phu từ trong phòng đi ra, nhìn sắc mặt lo lắng của mọi người, nói: "Thiếu Khanh đại nhân không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là dầm mưa quá lâu, hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, nhiễm chút phong hàn mà thôi, chờ sau khi ngài ấy tỉnh lại thì cho uống hai thang thuốc, tĩnh dưỡng cho tốt là được, đừng lao lực quá mức, với thể trạng của Thiếu khanh đại nhân, chỉ cần mấy ngày là có thể khỏi hẳn."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm trở lại.
Hà Tiến nói: "Lăn qua lăn lại từ sáng đến giờ, mọi người chắc chắn cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, đại nhân ở đây có ta chăm sóc rồi, yên tâm đi."
Hà Tiến vừa nói xong, thì thân thể cũng hơi loạng choạng.
Đường Tiểu Hà vội vàng đỡ lấy hắn ta, nói: "Được rồi, hôm nay huynh cũng mệt lắm rồi, mau đi ngủ đi, không phải chỉ là chăm sóc người khác thôi sai, không phải ta không biết làm, để ta lo cho, ta vẫn còn sức."
Hà Tiến nhíu mày: "Như vậy sao được, tiểu đầu bếp à, ban ngày ngươi đã nấu cơm lại còn giúp tìm người, sao đêm nay có thể để ngươi lại chăm sóc đại nhân được."
Đường Tiểu Hà thở dài: "Khách sáo làm gì, cứ như vậy đi, cứ coi như ta có khả năng gánh vác nhiều việc, ai bảo ta là Đường Tiểu Hà thân cường thể kiện chứ, ra khỏi phòng bếp cũng có thể vào được phòng ngủ."
Hà Tiến bị nàng chọc cười, đất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Tiễn mọi người đi, Đường Tiểu Hà đi vào phòng ngủ, làm theo lời đại phu dặn, đặt khăn ướt lên trán Tống Hạc Khanh.
Mặc dù cả người Tống Hạc Khanh nóng ran, nhưng miệng lại kêu lạnh, giữa ngày hè oi bức, rõ ràng đã đắp hai chiếc chăn mà vẫn không ngừng kêu lạnh.
Đường Tiểu Hà đành phải đóng hết cửa sổ lại, không để lọt chút gió nào, lúc này mới đỡ hơn một chút.
Vì vậy không còn lạnh nữa, chẳng bao lâu sau, Tống Hạc Khanh lại kêu nóng, không chỉ vô thức kéo quần áo ra, mà hai chiếc chăn cũng bị hắn đá rớt xuống đất.
Đường Tiểu Hà thấy hắn ra nhiều mồ hôi, biết hắn sẽ nhanh khỏe lại, liền vội vàng nhặt hai chiếc chăn lên và ném lên người hắn, hùng hùng hổ hổ nói: "Ngoan ngoãn một chút đi! Ngươi ra mồ hôi như vậy là tốt rồi, lúc này mà lại bị nhiễm lạnh nữa thì không hay đâu, chịu khó một chút, cố gắng chút nữa là qua rồi."
Nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô nương, sức lực không thể so với nam tử trẻ khỏe, huống chi nam tử trẻ khỏe này còn đang say giấc mộng không biết nặng nhẹ.
Đường Tiểu Hà bị Tống Hạc Khanh đẩy đạp tới mức chăn rơi xuống đất mấy lần.
Cuối cùng cũng khiến nàng tức giận, nàng không thể chịu được nữa, trực tiếp nhảy đè lên chăn, hung dữ nói với gương mặt đó: "Không được đá chăn nữa! Tiểu tử ngươi yên tĩnh chút cho ta!"
Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng yên tĩnh lại.
Ngay lúc Đường Tiểu Hà định thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay dưới chăn đột nhiên ôm chặt lấy eo nàng, cách tấm chăn ôm chặt nàng vào lòng. Cùng lúc đó, hơi thở nóng rực cũng dần dần đến gần nàng, từ đỉnh đầu xuống tới cổ, rồi từng chút từng chút phả lên làn da sau tai nàng.
Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nói: "Nương... Nương, con rất nhớ người."
Hết chương 42