Trong công phòng, trên bàn bày một cái đĩa đựng bột đằng thảo được cạo từ trong giỏ xuống, bên cạnh bột là một con chuột chết, bên cạnh con chuột chết còn có một chậu nước, bên cạnh chậu nước đặt một cây kim bạc đen.
Tống Hạc Khanh quan sát những thứ này, nghe ngỗ tác đứng bên cạnh nói: "Trước tiên tiểu nhân đã cạo ra một ít phấn bột từ trong giỏ, đút cho con chuột ăn, con chuột chết ngay tức khắc. Sau đó lại đem giỏ ngâm vào chậu nước, dùng kim bạc để thử, kim bạc dần chuyển sang màu đen. Đã pha loãng ra rồi mà độc tính vẫn còn mạnh như thế, nên tiểu nhân khẳng định cái giỏ này đã từng đựng kịch độc tỳ sương."
Tống Hạc Khanh nhìn cái giỏ, không khỏi nheo mắt lại. Đột nhiên, hắn mở mắt ra, lớn tiếng gọi tên Vương Tài, nói: "Có phải lúc trước ngươi nói từng nhặt được một chiếc lá anh đào còn sót lại ở đầu ngõ Thảo Hài không?"
Vương Tài gật đầu nói vâng.
Tống Hạc Khanh: "Lập tức mang lá anh đào đó trình lên đây!"
Chốc lát sau, chiếc lá anh đào đã phơi khô được đưa đến, Tống Hạc Khanh lập tức để ngỗ tác nghiệm độc, ngỗ tác nghiền nát lá rồi hòa vào nước, sau đó dùng kim bạc để thử, kim bạc trở nên đen thui.
Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng hiểu ra, nguyên nhân mứt anh đào có độc, không phải vì chúng bị nhiễm độc trong quá trình chế biến, mà bởi vì anh đào vốn đã nhiễm độc trước rồi.
Độc tố ở ngoài vỏ anh đào, vì vậy giỏ đựng anh đào cũng bị dính phấn độc. Từ Hậu mang anh đào nhặt được về nhà, lúc chế biến thì lười biếng không chịu rửa sạch, tỳ sương gặp nhiệt thì độc tính càng phát tác mạnh hơn, cho nên hôm sau Thôi Mậu mua mứt anh đào, dù chỉ mới ăn hai quả anh đào nhưng đã trúng độc mà chết.
Nếu như Thôi Mậu không nảy ra ý định mua mứt anh đào nếm thử, nếu như phần mứt anh đào đầu tiên vào miệng người khác, thì vụ án này đã hoàn toàn khác.
May mắn là ông ta, may mắn thay là Thôi Mậu.
Lần đầu tiên Tống Hạc Khanh muốn dùng câu "Ông trời có mắt" để hình dung một vụ án mạng.
Nhưng Từ Hậu thật sự vô tội, nếu nói đây là báo ứng vì hắn ta không sạch sẽ, thì quả báo này cũng quá nặng rồi.
Vẫm phải điều tra thêm.
Lúc này Tống Hạc Khanh lại cử ra hai nhóm người, một nhóm dựa theo manh mối từ chiếc giỏ, tập trung điều tra ở ngõ Thảo Hài, nhóm còn lại thì đến các tiệm thuốc lớn ở kinh thành yêu cầu cho xem sổ sách, tổng hợp tất cả những người gần đây đã mua tỳ sương rồi điều tra lần lượt từng người.
Công việc này bận rộn suốt hai ngày.
Sổ sách đã đầy đủ, nhưng để tra xét từng người lại cực kỳ khó khăn, dân số trong kinh thành ít nhất cũng cả trăm vạn người, mỗi ngày đều có hàng ngàn bách tính mua tỳ sương để diệt chuột, muốn tìm ra nghi phạm trong số những người này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Tống Hạc Khanh thử tra hai ngày, suýt chút nữa mù cả mắt, đành phải tìm cách khác.
Cùng lúc đó, sai dịch đến ngõ Thảo Hài điều tra manh mối, nói có cư dân trong hẻm tận mắt nhìn thấy ai là người đã ném anh đào vào, người đó hiện giờ đã bị áp giải đến Đại lý tự.
Tống Hạc Khanh rất kích động, lập tức thăng đường thẩm vấn, kết quả khi người được dẫn lên, hắn mới phát hiện ra rằng đó là một lão thái thái đã gần đất xa trời.
Lão thái thái khoảng chừng tám mươi tuổi, tay chống gậy, sắc mặt vàng như nến, khi bước vào công đường liền quỳ xuống, hai chân run lẩy bẩy, bên cạnh còn có tôn tử đặc biệt đi theo để đỡ bà lão.
Tống Hạc Khanh nhìn một màn này, không khỏi ném một ánh mắt kinh ngạc về phía Trương Bảo.
Trương Bảo lại gật đầu, mời hắn tiếp tục thẩm vấn.
Tống Hạc Khanh kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, không dám dùng kinh đường mộc, chỉ lấy tay vỗ lên bàn lên xử án một cái, nghiêm giọng nói: "Dưới công đường là người phương nào."
Lão thái thái rùng mình một cái, run rẩy nói: "Nhà chồng lão phụ họ Hoàng."
Tống Hạc Khanh nói: "Được, Hoàng lão bà, bổn quan hỏi bà, ba ngày trước, bà có ném một giỏ anh đào vào đầu ngõ Thảo Hài phải không?"
Sắc mặt Hoàng lão thái thái chuyển từ vàng sang trắng, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, qua một lúc lâu mới phát ra tiếng nói còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu: "Là..."
"Anh đào bổ, sao bà không giữ lại ăn mà lại ném đi?"
Hoàng lão thái thái không lên tiếng, chỉ run rẩy không ngừng.
Tống Hạc Khanh hơi tức giận, không khỏi nâng cao giọng: "Ta đang hỏi bà đó!"
Lần này thì hay rồi, mắt Hoàng lão thái thái trợn ngược lên, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Tôn tử đứng phía sau kịp thời đỡ lấy bà cụ, nói với Tống Hạc Khanh: "Đại nhân bớt giận, nãi nãi ta mới khỏi bệnh, thân thể chưa khỏe hẳn, thêm vào đó nãi nãi rất nhát gan, lại là lần đầu lên công đường, khó tránh khỏi việc không chịu nổi. Đại nhân muốn biết gì, có thể hỏi ta trước, ta không trả lời đươc thì hãy để nãi nãi ta nói."
Tống Hạc Khanh gật đầu đồng ý, nói với chàng trai đó: "Vậy thì ngươi nói đi, vì sao nãi nãi ngươi lại vứt giỏ anh đào kia đi."
Chàng trai nói: "Cũng không phải là cố tình ném đi, mà chủ yếu là sau khi ăn xong cả nhà đều bị nôn mửa, tiêu chảy, nãi nãi ta cũng vậy, uống mấy bát nước đậu xanh mới đỡ được. Vì thế nãi nãi cảm thấy anh đào chưa chín, ăn vào người còn đau ốm nên đã đem đi vứt."
Tống Hạc Khanh nghe xong khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ nào chỉ xui xẻo, cả nhà các ngươi mạng cũng lớn lắm.
Hắn thấy lúc nói chuyện, vẻ mặt chàng trai rất bình thản, ánh mắt sáng rõ, không né tránh cũng không giả vờ bình tĩnh, không giống như đang nói dối, hắn liền hỏi tiếp: "Vậy anh đào này từ đâu mà có?"
"Đi mua."
"Của quầy hàng nào?"
Chàng trai nói không được, xoay qua hỏi lão thái thái: "Nãi nãi, anh đào kia người mua của ai?"
Không ngờ nghe hỏi thế lão thái thái càng cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng thì thầm: "Quên, quên rồi..."
Tống Hạc Khanh nhìn dáng vẻ chột dạ của bà lão, giơ tay vỗ mạnh lên bàn án, lạnh giọng trách cứ: "Ăn ngay nói thật!"
Hai đầu gối Hoàng lão thái thái mềm nhũn, ném cây gậy chống đi quỳ sụp xuống đất, kêu khóc nói: "Đại nhân tha mạng! Anh đào đó thực sự không phải ta mua, mà là ta lấy được."
Tống Hạc Khanh: "Lấy của ai?"
Hoàng lão thái thái run lẩy bẩy: "Của, lấy của Ngưu lão bà cũng ở trong hẻm Thảo Hài, cháu trai bà ấy mua cho bà ấy ít anh đào, bà ấy xách đi khoe khoang khắp nơi, không muốn chia cho chúng tôi một nửa để nếm thử. Ta nhất thời tức giận nên nhân lúc bà ấy đang khoe khoang nói chuyện với người khác, ta đã lấy cái giỏ không của mình đổi lấy giỏ anh đào của bà ấy rồi nhanh chóng đi về nhà, không để bà ấy phát hiện ra."
Tống Hạc Khanh nhíu chặt mày, không thể tin nổi: "Ngưu lão thái thái?"
Sao lại có thể liên quan tới gia đình đó nữa?
Hoàng lão thái thái liên tục gật đầu, nước mắt rơi đầy mặt, cho rằng mình bị bắt vì chuyện này, không ngừng khẩn cầu: "Ta không dám nữa, đại nhân! Sau này ta sẽ không bao giờ lấy đồ của người khác nữa, xin ngài tha cho ta! Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, ta không thể ngồi trong đại lao được!"
Lúc này Tống Hạc Khanh hoàn toàn không có tâm trí để xử lý chuyện này, trực tiếp bãi đường, để hai bà cháu họ về nhà chờ thông truyền.
Đợi họ lui ra rồi, hắn ngồi lại trên đại đường do dự một lúc, bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, nhân lúc chưa tới giờ cơm, vẫn còn đang rảnh rỗi nên Đường Tiểu Hà vội vàng chưng trứng gà cho Đa Đa và A Tế ăn.
Món trứng gà chưng của nàng vừa mềm vừa non mịn, sau khi lấy ra khỏi nồi còn rưới lên một thìa nước tương nhỏ, rồi nhỏ thêm chút dầu mè, nếu ai thích ăn hành thì có thể rắc thêm chút hành lá, khi ăn dùng muỗng đập nhẹ lên bề mặt trứng một cái, trứng chưng cũng rung lắc theo, vừa ngon vừa thú vị.
Trên bàn cơm, Đường Tiểu Hà nhìn hai đứa trẻ ăn như hổ đói, không khỏi mỉm cười; "Ăn ngon không?"
Đa Đa A Tế gật đầu như giã tỏi, không ngừng múc trứng cho vào miệng ăn liên tục.
Đường Tiểu Hà nhẹ nhàng nói: "Ăn từ từ thôi, ăn ngon thì sau này huynh có thể thường xuyên làm cho hai đứa ăn, dù sao một bát cũng chỉ tốn một quả trứng, không làm Đại lý tự nghèo được đâu --"
Vừa dứt lời, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, cánh cửa bị mở ra, Thiếu Khanh Đại lý tự thở hồng hộc đi vào.
Tống Hạc Khanh đang mặc công phục, vẻ mặt gấp gáp, cứ như đang vội vã đến cửa đòi nợ, ánh mắt nhìn về phía Đường Tiểu Hà sáng rực lên.
Đường Tiểu Hà ngỡ ngàng, đứng dậy chắn trước người Đa Đa và A Tế, khẩn trương nói: "Cái kia, không phải chưa tới giờ cơm sao, ta rảnh rỗi không có việc gì làm, hai quả trứng gà này cũng chẳng đáng là bao, cứ trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của ta --"
Kết quả Tống Hạc Khanh lại đi thẳng đến trước mặt nàng, hơi thở gấp, chỉ vào Đa Đa sau lưng nàng nói: "Ta muốn hỏi cô bé chút chuyện."
Đường Tiểu Hà lại ngẩn ra, không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng vẫn nhích sang một bên.
Tống Hạc Khanh hỏi Đa Đa: "Có phải gần đây ca của muội hay mang không ít anh đào về nhà không?"
Đa Đa rất sợ hắn, không dám múc trứng gà ăn nữa, cũng không dám ngồi, chỉ đặt muỗng xuống rồi rụt rè nói: "Vâng."
"Nói là mua cho nãi nãi muội?"
"Vâng."
Đa Đa dừng một chút rồi lại bổ sung: "Ca ca nói huynh ấy biết nãi nãi thích ăn anh đào, cho nên đặc biệt mua cho nãi nãi ăn, muội và phụ mẫu cũng không được ăn, chỉ để cho nãi nãi ăn, cho nên nãi nãi rất vui."
"Nãi nãi của muội đã ăn chưa?"
"Lúc đầu nãi nãi thấy tiếc nên vẫn chưa ăn, đến khi muốn ăn thì anh đào đã bị trộm mất rồi."
Chỉ có điều, những trái anh đào đó cũng là do Ngưu Thiên Tứ đi ăn trộm, cho nên chuyện mất anh đào Ngưu lão thái thái cũng không dám la làng lên, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tống Hạc Khanh nghe xong liền cười lạnh một tiếng, không ngờ sự thật lại cách mình gần đến thế, và cũng thật kinh hãi thế tục.
Hắn bước nhanh ra khỏi nhà ăn, định mở miệng gọi Hà Tiến, nhưng nghĩ lại thì giờ Hà Tiến vẫn còn đang nằm trên giường nửa sống nửa chết, không thể trông cậy vào được, hắn nhìn quanh một vòng, cuối cùng xoay người lại chỉ vào Đường Tiểu Hà: "Ngươi, lại đây."
Đường Tiểu Hà cảm thấy hắn thật khó hiểu, lúc này càng thêm bối rối, không tình nguyện bước tới trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy?"
Tống Hạc Khanh muốn nói, nhưng lại sợ lộ bí mật, dù sao thì hắn cũng không biết được Ngưu Đa Đa có thể chạy về nhà báo tin hay không.
Hắn suy nghĩ một chút, kéo Đường Tiểu Hà lại gần, cúi đầu thì thầm vào tai nàng, nói muốn giao một nhiệm vụ nhỏ cho nàng.
Trong nhà bếp, Đa Đa nhìn hai người ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "A Tế ca mau nhìn kìa, Thiếu Khanh đại nhân đang hôn đại ca ca."
Suýt nữa thì A Tế phun hết trứng trong miệng ra, vội vàng mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn xong thì thở phào một hơi nói: "Muội nhìn lầm rồi, chẳng qua hắn chỉ đang nói chuyện với ca ca thôi, nam tử sao có thể hôn nam tử được chứ, huống hồ còn đang là ban ngày."
"Ồ, vậy buổi tối thì có thể sao?"
"Cũng không thể! Ca ca nhất định là trong sạch!"
Ngoài kia, Đường Tiều Hà nghe Tống Hạc Khanh nói xong, lập tức ngẩng đầu lên, mặt mày hoảng hốt nói: "Sao có thể như vậy được! Tống Hạc Khanh, ngươi đừng có nghĩ người ta xấu xa như thế!"
Tống Hạc Khanh buông nàng ra, nhíu mày nói: "Là ta muốn nghĩ xấu cho người khác sao? Chứng cứ rành rành ra đó, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, xem có thể nghe ngóng được gì không, nếu đúng như thế, vụ án này có thể kết thúc được rồi."
Vẻ mặt Đường Tiểu Hà vẫn còn ngỡ ngàng, có vẻ như không phải đang nói chuyện với hắn mà giống như khiếp sợ đến mức tự nói một mình, cúi đầu lẩm bẩm: "Quá vô lý, thực sự chưa từng nghe thấy, sao có thể có chuyện như vậy được."
Tống Hạc Khanh vỗ đầu nàng một cái, nói một cách thấm thía: "Thay vì ở đây nghi ngờ, không bằng thay ta đi điều tra cho rõ ràng, xem rốt cuộc là ngươi nghĩ người ta quá đơn giản, hay là ta nghĩ xấu cho người ta."
Đường Tiểu Hà nhìn hắn đầy phức tạp, quyết định làm theo những gì hắn nói.
Tống Hạc Khanh giao phó nhiệm vụ xong liền quay về nội nha bận rộn làm việc.
Trên đường đi, không biết vì sao, hắn lại vô thức đưa tay lên, đặt đầu ngón tay lên môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vừa rồi Đường Tiểu Hà ngẩng đầu quá nhanh, hình như môi hắn đã chạm nhẹ vào vành tai nàng.
Lại... Còn rất mềm.
Dưới chân vấp phải một cục đá, Tống Hạc Khanh lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu tát vào mặt mình một cái.
Hết chương 37