Đường Tiểu Hà sững sờ: "Hả?"
Sắc mặt Tống Hạc Khanh càng thêm lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị hơn: "Ta bảo ngươi quỳ xuống."
Đường Tiểu Hà lập tức chuyển từ tủi thân qua khó hiểu rồi tức giận, nén nước mắt quát lại hắn: "Dựa vào cái gì mà bắt ta quỳ."
Tống Hạc Khanh: "Bằng việc ngươi đi gây rắc rối, lấy danh nghĩa của Đại lý tự ở bên ngoài đánh người, lại còn đánh một đứa trẻ mới tám chín tuổi, Đường Tiểu Hà, ngươi muốn ta phải nói sao với ngươi mới được đây, năm nay ngươi chỉ mới ba tuổi sao hả?"
Đường Tiểu Hà càng thấy bất mãn, nức nở nói: "Ta đánh người là sai, nhưng tiểu tử kia đáng bị ăn đòn, có đứa trẻ nhà ai mới tám chín tuổi mà miệng lưỡi toàn những lời thô tục, còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với muội muội mình nữa chứ, nó đáng bị đánh!"
Tống Hạc Khanh bị nàng chọc tức đến nỗi huyệt thái dương giật giật liên hồi, hắn vỗ mạnh kinh đường mộc một cái: "Ta đang nói ngươi đó!"
Cả người Đường Tiểu Hà khẽ run lên, nước mắt lập tức rơi ào ào, nàng che mặt khóc ròng nói: "Được, Tống Hạc Khanh, ngươi thì có bản lĩnh, ngươi khinh thường ta vì ta không có quyền lực, không cao lớn bằng ngươi, người kinh thành các ngươi không có ai tốt lành cả, ta không muốn ở lại kinh thành lăn lộn nữa, ta muốn trở về nhà tìm cha nương của ta."
Suýt nữa thì Tống Hạc Khanh phun ra một búng máu.
Có con trai lớn nhà ai ở bên ngoài mới gặp chút oan ức không nói hai lời đã rơi lệ trước không, lại còn luôn miệng đòi về nhà tìm cha nương nữa chứ.
Này là Đường Tiểu Hà đấy, chứ đổi lại là người khác, hắn đã trợn mắt lên trời rồi.
"Đừng khóc nữa." Hắn hạ giọng, cố gắng mang chút ý trấn an.
Đường Tiểu Hà không thèm để ý đến hắn.
Nàng cứ khóc mãi khiến Tống Hạc Khanh mất kiên nhẫn, hắn lại tên tiếng lần nữa, giọng cao hơn: "Ta nói ngươi đừng khóc nữa!"
Tiếng khóc cuối cùng cũng ngừng lại.
Bởi vì Đường Tiểu Hà ngẩn cả người.
Nàng ngơ ngác nhìn Tống Hạc Khanh, bỗng nhiên nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, nàng há miệng gào lên với hắn: "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì! Triều đình cho ngươi tiền à!"
Gào xong mấy lời đó, Đường Tiểu Hà lại òa ra khóc dữ dội hơn, quay người muốn chạy ra khỏi tụng đường.
Tống Hạc Khanh hoảng hốt, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thấy sợ như vậy, có lẽ là vì sợ không có cơm ăn, cũng có thể vì Đường Tiểu Hà là người đầu tiên bị hắn quát mà còn dám lớn tiếng quát ngược lại hắn, những người khác nào dám như thế.
Loại cảm giác này, thật kỳ lạ, thật vi diệu.
Tống Hạc Khanh đứng dậy, không kiểm soát được chân mình mà đuổi theo, chặn người lại, cố tỏ ra nghiêm túc nói: "Muốn khóc thì ở đây khóc cho đã đi, đừng có chạy lung tung."
Không ngờ Đường Tiểu Hà lại lau nước mắt, như không có việc mà mở to đôi mắt đỏ hoe lên trừng hắn, nói: "Ngươi bảo ta khóc thì ta phải khóc à? Ngươi nghĩ mình là ai chứ!"
Tống Hạc Khanh: "..."
Cái đồ ương ngạnh này.
Hắn nhắm mắt lại thở dài một hơi, rồi mở mắt ra nhìn nàng nói: "Như vầy đi, ta và ngươi mỗi người lùi một bước, ta cam đoan sau này sẽ không quát ngươi nữa, nhưng ngươi cũng phải đảm bảo với ta rằng sẽ ngoan ngoãn, không được ra ngoài gây chuyện nữa."
Đường Tiểu Hà hếch cằm lên quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn, rõ ràng là không đồng ý.
Tống Hạc Khanh: " ..."
Tống Hạc Khanh: "Vậy nói xem ngươi muốn thế nào."
Đường Tiểu Hà liếc hắn một cái: "Ngươi phải xin lỗi ta."
Lần này đến lượt Tống Hạc Khanh quay mặt qua chỗ khác: "Không có cửa đâu."
Vừa rồi hắn không hề sai.
Đường Tiểu Hà bĩu môi, ra vẻ thất vọng, chậm chọc nói: "Đường đường là Thiếu khanh Đại lý tự, phạm sai lầm mà không dám nói xin lỗi, làm quan lớn nhưng tính tình lại nhỏ nhen như thế."
Tống Hạc Khanh lập tức tỏ thái độ, nhìn nàng nói: "Nếu như ta thật sự có lỗi, ta chắc chắn sẽ xin lỗi, nhưng ngươi sờ lương tâm của mình một chút coi, ta nói ngươi thành thật một chút, đừng ra ngoài gây chuyện thì ta sai ở chỗ nào?"
"Đương nhiên là có!" Đường Tiểu Hà nghiêm túc nói: "Ngươi sai ở chỗ không phân biệt tốt xấu đã trách cứ ta, nếu như ngươi thấy tình hình lúc đó, có lẽ không chỉ không trách ta, mà còn khen ta nữa đấy."
Tống Hạc Khanh tức quá hóa cười, hỏi lại nàng: "Tình hình lúc đó? Tình hình lúc đó là gì? Là Ngưu Thiên Tứ đánh chửi muội muội nó trước mặt ngươi, phải vậy không?"
Đường Tiểu Hà: "Ngươi biết rồi còn hỏi ta làm gì."
Tống Hạc Khanh nhéo nhéo mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Đường Tiểu Hà, ngươi có từng nghe qua câu 'Quan thanh liêm khó quản việc nhà' chưa?"
Đường Tiểu Hà dường như nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi nhỏ xuống, nhưng vẫn cứng rắn chống chế, nói: "Ta có nghe qua, làm sao?"
"Ta hỏi ngươi, hôm nay nhìn như ngươi thay cô bé kia trút giận, nhưng sau đó thì sao? Ngươi có thể quản cả đời ư, ca của cô bé bị ngươi đánh cho một trận liền cải tà quy chính sao? Không còn đánh cô bé, mắng cô bé nữa sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó không có khả năng, thậm chí vì ngươi can thiệp vào mà hôm nay sau khi về nhà, cô bé đó không tránh khỏi lại bị đánh một trận nữa."
Vẻ mặt Đường Tiểu Hà cứng đờ.
Một lúc sau, nàng nhấc chân muốn chạy ra ngoài.
Tống Hạc Khanh lập tức giữ chặt nàng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi định đi đâu?"
Đường Tiểu Hà nói: "Ta có thể đi đâu chứ, đương nhiên là phải đi cứu cô bé rồi!"
Tống Hạc Khanh thở dài, biết mấy lời mình vừa nói chỉ là đành gảy tai trâu.
Hắn dứt khoát cúi người vác Đường Tiểu Hà lên, bước nhanh ra ngoài.
Đường Tiểu Hà cả kinh, không ngừng giãy giụa: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy!"
Tống Hạc Khanh: "Làm gì à? Ta không quản được ngươi chẳng lẽ cũng không giam ngươi lại được chắc? Hôm nay trước khi trời tối, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong bếp cho ta, làm không đủ tám món ăn và một món canh thì đừng hòng ra ngoài."
Đường Tiểu Hà: "Tám món ăn một món canh? Tống Hạc Khanh ngươi đúng là tên cầm thú! Ngươi muốn ta mệt chết à!"
Tống Hạc Khanh đúng là nghĩ như vậy.
Hắn muốn nàng tiêu hao hết năng lượng để không còn sức ra ngoài gây chuyện nữa.
...
Mặt trời dần ngả về phía tây, trong ngõ Thảo Hài sau phố Bắc Đại.
Là một trong số ít những con hẻm ở kinh thành chưa được triều đình tu sửa, nơi đây cả ngày thiếu ánh sáng mặt trời, nhà cửa ẩm thấp cũ kỹ, vì thế giá đất rất rẻ. Kẻ có tiền thì khinh thường không thèm sống ở đây, họ mua chủ yếu là để cho thuê, mà người thuê cũng không phải là người có tiền bạc dư dả gì, chủ yếu là người từ những nơi khác đến kinh thành kiếm sống, cho nên giá cả cũng không quá cao. Hai phòng một sân, tiền thuê một năm tối đa cũng chỉ một hai lượng bạc, ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành này, đây cũng coi như là một cái giá chưa từng có, phải biết rằng, một tô mì ở Thiên Hương lâu thôi cũng phải từ tám lượng bạc trở lên
Ngưu Loan thị đang ngồi giặt quần áo ở bên bờ kênh, bây giờ chân nàng ta đã không thể đứng vững nổi, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của trượng phu, dựa vào sức của hắn, nhích từng bước một đi về phía nhà mình.
Ngưu Đại Sơn cũng rất mệt mỏi, làm người kéo thuyền là một công việc vô cùng nặng nhọc, còn phải thường xuyên tranh giành công việc với người khác, nếu không cả ngày chỉ kiếm được vài đồng bạc, trừ phí ăn uống sinh hoạt của cả gia đình, muốn để dành được ít tiền còn khó hơn lên trời.
Sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần khiến bước đi của hắn cũng trở nên nặng nề hơn, cùng với thê tử một trước một sau đi trong con hẻm mờ tối, giống như hai con ốc sên đi một quãng đường dài, không biết đâu là điểm cuối.
Cuối cùng họ cũng về đến cửa nhà.
Ngưu Loan thị đẩy hai cánh cửa gỗ cũ kỹ đang khép hờ ra, thấy trong sân không một bóng người, chậm rãi hỏi: "Lạ thật, nương đâu rồi, Đa Đa với Thiên Tứ cũng đi đâu mất rồi."
Ngưu Đại Sơn mệt đến mức không còn sức nữa, vừa vào nhà đã ngồi phịch xuống ghế mây ở cửa, lơ đãng nói: "Ai mà biết, có thể Thiên Tứ lại chạy lung tung đến chỗ nào đó, nương và Đa Đa đi tìm nó, đừng lo lắng, ta mệt lắm rồi, đi rót cho ta chén nước đi."
Ngưu Loan thị cúi người đấm đấm bắp chân tê cứng của mình mấy cái, đỡ eo từ từ đứng thẳng lên, đi về phía nhà bếp tối đen như mực.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, sắc mặt Ngưu lão thái thái xanh mét, cùng với gương mặt sưng vù bầm dập của Ngưu Thiên Tứ và Đa Đa với một bên má đang chảy đầy máu bước vào.
Ngưu Đa Đa cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, trên má vẫn còn đọng mấy vệt nước mắt.
Cô bé ngước lên nhìn cha nương cùng nãi nãi, trong mắt thoáng qua chút sợ hãi, vội vàng lau khô nước mắt, nói: "Chắc cha nương đã đói rồi, con đi nấu cơm ngay đây."
"Còn cơm nước cái quái gì nữa!" Ngưu lão thái thái hét lên một tiếng rồi quơ lấy cây chổi nằm dưới đất quất lên người Đa Đa, mở miệng mắng: "Mày là cái đồ khốn kiếp! Cái đồ đĩ này! Tuổi còn nhỏ mà đã biết đi quyến rũ đàn ông rồi! Còn dám để cho tên gian phu kia đánh ca mày? Như Lai Phật Tổ cho mày cái lá gan đó à! Hôm nay cho dù có là Hoàng đế đến thì tao cũng nhất định phải đánh chết mày! Ông trời đúng là không có mắt mà, cho ta một đứa cháu trai ngoan là được rồi, lại còn cho thêm cái gánh nặng là mày nữa! Sao mày không chết trong bụng nương mày luôn đi!"
Ngưu Loan thị không nghe nổi nữa, cau mày nói: "Cái gì mà quyến rũ đàn ông, cái gì mà gian phu, nương đang nói lung tung cái gì thế, Đa Đa mới có bao lớn chứ."
Ngưu lão thái thái: "Ta nói lung tung? Hôm nay ta còn cùng với tên gian phu của nó ầm ĩ trên công đường kia kìa! Vả lại ngươi nhìn mặt mũi Thiên Tứ coi! Mặt mũi Thiên Tứ bị như vầy là do tên gian phu mặt trắng kia của nó đã đánh đấy!"
Một lát sau, sau khi nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, cả người Ngưu Loan thị tức giận đến mức run lên bần bật, xông lên tát nữ nhi một cái thật mạnh, còn chộp lấy cái chổi liều mạng quất lên người nữ nhi, mắng: "Sao mày có thể đê tiện như vậy hả! Tuổi còn nhỏ như thế mà đã dám làm ra cái chuyện đồi phong bại tục như vậy rồi, nếu sớm biết như thế, lúc đó tao nên nghe lời nãi nãi mày, khi mày vừa ra đời thì dìm chết mày cho xong!"
Lúc đầu Đa Đa còn vừa khóc vừa xin tha, nhưng cuối cùng cô bé biết mình không thể tránh khỏi trận đòn này, nên dứt khoát hét lên: "Đại ca ca đó không phải gian phu! Huynh ấy là người tốt! Huynh ấy đánh ca vì ca đã bắt nạt con, huynh ấy không nhìn nổi nên mới ra tay!"
"Mày nói bậy!" Ngưu Loan thị lại tát nữ nhi một cái nữa, giọng nói thê lương. "Ca mày sao lại bắt nạt mày được chứ! Nó chỉ đùa giỡn với mày thôi, mày lại cùng với người ngoài ức hiếp lại nó! Chưa gả ra ngoài mà mày đã học được cái thói chìa khủy tay ra ngoài rồi, sau này còn ra sao nữa! Để coi hôm nay tao có đánh chết amày không!"
Đa Đa vừa khóc vừa né cây chổi đang vung xuống, rốt cuộc cũng nổi lên can đảm giơ tay cản lại.
Nhưng bàn tay đang nắm chặt của cô bé lại bị Ngưu Loan thị chú ý tới, mắt Ngưu Loạn thị sáng lên, nhìn chằm chằm nắm tay của cô bé, nói: "Được lắm, có phải mày đang giấu tín vật của tên gian phu kia cho mày trong tay không? Mau giao ra đây cho tao!"
Đa Đa liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không phải... Không phải..."
Nhưng Ngưu Loan thị mặc kệ mấy lời đó, vứt cây chổi đi nhào tới bẻ từng ngón tay của nữ nhi ra.
Cuối cùng, bàn tay nắm chặt cả một buổi chiều của Đa Đa cũng bị gỡ ra, những quả anh đào héo rũ rơi đầy trên mặt đất.
Ngưu lão thái thái đang thở hổn hển thì chú ý thấy mấy quả anh đào trên mặt đất, đôi mắt già nua đục ngầu chợt sáng lên, miệng hô to: "Đồ tốt! Cái này là đồ tốt đó!" Bà ta bổ nhào đi nhặt, bất chấp anh đào dính đầy bụi đất, nhặt lên bỏ ngay vào miệng, vẻ mặt say sưa nói: "Thiên Tứ mau tới đây! Có anh đào ăn này!"
Ngưu Thiên Tứ đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ nãi nãi quỳ trên đất nhặt anh đào, vẻ mặt nó đầy khinh thường, quay đầu nhìn ra cửa, đang suy nghĩ xem làm sao để chạy ra ngoài.
Trước cửa nhà, Ngưu Đại Sơn vẫn đang ngồi trên ghế mây, không hề nhúc nhích, hai mắt nhìn lên trời nói: "Đói chết rồi, có ai đi nấu cơm không."
...
Đảo mắt, đã mấy ngày trôi qua, anh đào bước vào mùa cao điểm, giá cả từ bốn mươi đồng một cân giảm xuống còn hai mươi đồng.
Đường Tiểu Hà vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng suốt một thời gian dài, trọng điểm là anh đào mua hết tám mươi đồng kia còn chưa ăn được quả nào, lúc đánh nhau với Ngưu Thiên Tứ không biết đã bị ai lụm mất, tương đương với bỏ tiền mua một cái lá không.
Buổi trưa lúc đi nội nha đưa cơm, Tống Hạc Khanh lại nghĩ rất thoáng, trong lúc phê duyệt sổ con còn không quên an ủi nàng: "Dù sao đi nữa thì cũng đều là cho vào bụng, chúng ta ăn hay người khác ăn cũng chẳng khác nhau mấy."
Đường Tiểu Hà: "Nếu ngươi nói như vậy, ta lấy cơm trưa của ngươi đưa cho Trương lục sự ăn được không? Dù sao ai ăn cũng giống nhau cả."
Tống Hạc Khanh ngừng bút: "Vậy thì không được."
Hắn sợ Đường Tiểu Hà thật sự làm vậy, vội vàng cầm miếng bánh rán giòn đầy nhân thơm ngào ngạt lên, đang định nhấm nháp một miếng ngon lành thì nghe thấy tiểu lại bên ngoài thông báo: "Thiếu Khanh đại nhân, Thôi ngự sử cầu kiến."
Trong đầu Tống Hạc Khanh hiện lên hai sợi râu tôm phất phơ trên trán Thôi Quần Thanh, nuốt nước miếng nói: "Hắn tới làm gì?"
Hết chương 29