Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 24: Hung thủ

Trước Sau

break

Đánh thì đánh cãi nhau thì cãi nhau, mặc dù lớn đến từng này rồi nhưng Đường Tiểu Hà chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ một nam tử nào như vậy, nàng liền đỏ bừng cả mặt, vươn tay liên tục đẩy Tống Hạc Khanh ra: "Buông ta ra! Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ đánh ngươi đó!"

"Ngươi nói coi trên người ta có thúi hay không!" Tống Hạc Khanh còn cố chấp hơn cả nàng.

Đường Tiểu Hà: "Không có không có! Vừa rồi ta chỉ nói bừa thôi, được chưa!"

Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng buông nàng ra, miễn cưỡng hừ lạnh một tiếng: "Như thế còn tạm được."

Không chỉ mặt Đường Tiểu Hà đỏ bừng mà cả cổ cũng đỏ ửng cả lên, sau gáy thì nóng ran, nàng cảm thấy như có một bàn tay lớn đang đặt trên đó, khiến cho lỗ chân lông của nàng cũng ngứa ngáy theo.

Nàng dứt khoát quay người đưa lưng về phía Tống Hạc Khanh, giơ tay chỉnh sửa lại những sợi tóc bị rơi ra trong lúc lôi kéo nhau vừa rồi, trái tim đập thình thịch, vừa tức giận vừa cảm thấy một sự bối rối không nói nên lời.

Hiển nhiên lòng dạ Tống Hạc Khanh lại đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ biết bản thân thông qua hành động vừa rồi đã bảo vệ được sự trong sạch của mình, rất lợi hại, rất nam tính.

Không lâu sau.

"Nhưng mà..." Tống Hạc Khanh hít hít mũi ngửi thử, nói: "Nhờ lời ngươi vừa nói, hình như ta cũng ngửi thấy được chút mùi hôi thật, giống với mùi mà ban ngày ta ngửi thấy trên người Vương Tài."

Hắn không sợ chết mà chọc chọc vào vai Đường Tiểu Hà: "Hay là ngươi thử ngửi lại xem?"

"Xéo đi!" Đường Tưởng Hà quay đầu lại, trừng mắt mắng hắn một câu, vẻ mặt giống như một con mèo đang nổi giận.

Tống Hạc Khanh hơi ngẩn ra, đưa tay định xoa đầu nàng: "Nhóc con, tức giận thật rồi."

Đường Tiểu Hà hất tay hắn ra, lườm hắn một cái, nói: "Ta không thèm giận dỗi với ngươi, ngươi đã nói rồi đó, mùi hôi không phải từ trên người ngươi, lúc nãy ta đứng gần ngươi lâu như vậy, ngửi cả buổi  thật sự cũng không ngửi thấy mùi thối gì, thì đã loại trừ ngươi rồi, nhưng mà có thể từ phát ra từ trên người ai, ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi."

Nói đến đây, Đường Tiểu Hà bỗng nhiên co rụt người lại, ôm chặt cánh tay của Tống Hạc Khanh lần nữa, đảo mắt nhìn xung quanh nói: "Chẳng lẽ, còn có thứ gì đó ở đây mà ta không nhìn thấy?"

Tống Hạc Khanh không biết làm sao: "Được rồi, bớt tự hù mình lại đi, không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ tới gõ cửa, mà dù có thật thì sao chứ, ngươi không hại ai thì có gì mà phải sợ."

Đường Tiểu Hà kéo dài giọng như sắp khóc: "Vậy... Làm sao ta biết những lão huynh kia có nói lý lẽ hay không, lỡ như họ không coi trọng quy tắc thì sao, nếu họ thấy ta dễ bắt nạt muốn dọa ta sợ thì sao."

Tống Hạc Khanh thầm nghĩ vậy ngươi cũng suy nghĩ nhiều rồi, ngươi nhìn lại mình một chút xem, có chỗ nào dễ bị bắt nạt không. Nhưng giờ hắn cũng phát hiện ra, Đường Tiểu Hà chính là một con lừa ương bướng, càng làm trái ý nàng, thì nàng lại càng hăng máu, chi bằng thuận theo nàng thì hơn.

"Yên tâm đi, có ta ở đây rồi." Hắn phá lệ nắm ngược lại cổ tay nàng, nhẹ giọng nói, "Ai dám hù dọa ngươi, ta sẽ hù ngược lại kẻ đó."

Đường Tiểu Hà cảm thấy cổ tay ấm lên, theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Tống Hạc Khanh lại mang đến cho nàng một sự an tâm, ngay cả việc da thịt liền kề cũng trở thành sự an ủi giúp nàng bình tĩnh lại.

Quên đi vậy, quan tâm những thứ này làm gì, nàng thầm nghĩ, dù sao bây giờ nàng cũng là nam tử, nam nam không có thụ thụ bất thân, dựa gần chút thôi mà, cũng không phải muốn mạng của nàng.

Khi tâm trạng ổn định lại, suy nghĩ của Đường Tiểu Hà cũng bắt đầu mạch lạc hơn, nàng chắc chắn vừa rồi có ngửi thấy mùi thối, mặc dù không phải từ người Tống Hạc Khanh phát ra, nhưng có thì là có, hơn nữa Tống Hạc Khanh cũng ngửi thấy, chắc chắn không sai được.

Lại có một trận gió thổi qua, mang theo một mùi thối rất nhẹ, Đường Tiểu Hà xác định phương hướng xong, liền kéo Tống Hạc Khanh chạy về phía đó: "Ta biết ở đâu rồi! Chính là bên kia!"

Hai người chạy thẳng tới một căn phòng nhỏ tối tăm ở cuối tầng thượng.

Căn phòng này trông có vẻ đã lâu không được tu sửa, cánh cửa chỉ còn lại nửa tấm, nửa tấm trên đã không cánh mà bay, chỉ cần cúi người vào một chút là có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Tống Hạc Khanh kéo Đường Tiểu Hà ra sau, một mình giơ nến thò đầu vào trong thăm dò, phát hiện thực ra đây chỉ là một căn phòng chứa đồ linh tinh, nhìn qua một lượt cũng không có gì đặc biệt.

Còn về mùi hôi, có lẽ do căn phòng này quanh năm thiếu ánh mặt trời, hơi ẩm ướt nên sinh ra mùi ẩm mốc, gió thổi qua mang theo chút mùi đó ra ngoài mà thôi.

Tống Hạc Khanh cảm thấy không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này nữa.

Nhưng khi hắn chuẩn bị rụt người lại, khóe mắt bỗng liếc thấy một dấu vết trên mặt đất -- một cặp dấu chân.

Da dầu Tống Hạc Khanh tê rần, lập tức bước qua cửa, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu dấu chân đó.

Đường Tiểu Hà thấy thế, bất chấp nỗi sợ, cũng bước theo vào trong không gian nhỏ hẹp này, dưới ánh sáng của ngọn nến, nàng nhìn thấy hai dấu chân đen thui, rõ ràng là mang theo tro bụi từ bên ngoài vào, về phần những thứ khác, ngoài những dấu chân một sâu một nông ra, nàng không nhìn ra được gì khác cả.

Tống Hạc Khanh dùng tay đo kích thước dấu chân, nói: "Chiều dài khoảng tám tấc, vóc người cao tầm bảy thước đến bảy thước sáu, chân trước dùng lực rất mạnh, có thể là người lớn tuổi hoặc sức khỏe không tốt, dấu chân một nông một sâu, đi đứng không tiện, có thể là chân bị thọt, đợt chút..."

Tống Hạc Khanh nhíu mày, lẩm bẩm: "Bảy thước, lớn tuổi, đi đứng không tiện..."

Hai mắt hắn chợt sáng lên, cúi người nhìn kỹ dấu chân lại lần nữa, đứng dậy nắm lấy tay Đường Tiểu Hà chạy ra ngoài: "Ta biết rồi!"

Đường Tiểu Hà chưa kịp hiểu gì, chỉ mơ màng hỏi: "Ngươi biết cái gì?"

Tống Hạc Khanh không trả lời nàng, dẫn nàng chạy xuống ba tầng cầu thang, yêu cấu danh sách những người ra vào tửu lầu từ chưởng quỹ, kéo Đường Tiểu Hà vẫn còn đang thở hổn hển chưa kịp lấy lại hơi, chạy ra khỏi Thiên Hương lâu, rồi lên ngựa chạy thẳng về Đại lý tự.

Khi trở về Đại lý tự đã là canh hai, các thư lại ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng trực đi ra, định về phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy vị Thiếu Khanh đại nhân đã thức trắng mấy đêm liền vẫn tràn đầy năng lượng đang chạy như điên về phía họ, hô lên: "Thăng đường! Dẫn Uông Sĩ Lâm lên!"

Các tiểu lại thở dài một hơi, biết đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Sau nửa nén hương, trong công đường đèn đuốc sáng trưng, bức tượng thần Hải Trãi* sau bàn xử án vẫn khí thể nghiêm minh, như thể sẵn sàng nhảy ra khỏi bức tranh, thể hiện sự uy phong trấn áp bọn đạo chích.

*Hi Trãi: là mt con thú thn thoi trong truyn thuyết Trung Quc, biết phân bit phi trái, thy ngưi đánh nhau, nó dùng sng húc k gian.

Tống Hạc Khanh đã thay sang công phục màu đỏ, đầu đội mũ ô sa, vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, nghiêm giọng nói: "Uông Sĩ Lâm, bổn quan hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết chết quốc cữu Tạ Trường Thọ, rút gân lột da, làm thành đèn lồng hay không!"

Lời này vừa thốt ra, người thấy hoảng sợ căn bản không phải Uông Sĩ Lâm, bởi vì ông ta vốn không nghe được, nhưng bị hoảng sợ lại là đám người Vương Tài, Trương Bảo.

Việc bị Đại lý tự bắt giam tạm thời chỉ là để điều tra, không có nghĩa là đã kết án, chưa nói đến bọn Trương Vương và mấy người khác, ngay cả Bao Công còn sống, cũng khó có thể liên tưởng một ông lão tai điếc chân què thành một tên tội phạm giết người tàn bạo. Huống hồ ban ngày bọn họ đã lục soát ở ngõ Nê Bồ Tát lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được cái gì.

"Đại nhân, chuyện này..." Trương Bảo không thể tin nổi.

Tống Hạc Khanh cau mày khoát khoát tay ra hiệu cho hắn nhanh chóng đi chuyển lời.

Trương Bảo đành phải đi đến trước mặt Uông Sĩ Lâm, hét vào lỗ tai ông ta: "Thiếu Khanh đại nhân hỏi ngươi! Có phải ngươi đã giết quốc cữu gia rồi rút gân lột da, sau đó làm thành đèn lồng hay không!"

Ban đầu Uông Sĩ Lâm chỉ đứng đơ ra như một khúc gỗ, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì, cho đến khi đầu óc kịp phản ứng, mới kêu lên một tiếng, quỳ xuống khóc lóc nói: "Đại nhân minh giám! Lão già này lấy đâu ra bản lĩnh đi giết quốc cữu gia chứ! Nhìn thấy hắn ta trốn còn không kịp nữa!"

Tống Hạc Khanh nói: "Ngươi không cần gấp, để bổn quan nói rõ ràng một chút rốt cuộc đêm đó đã xảy ra những gì."

"Hội đèn lồng sắp đến, Vũ Lâm quân bị điều đi tuần tra các cửa thành, từ khi ngươi bị Tạ Trường Thọ cướp mất đèn lồng, mỗi lần đến đêm khuya mới dám về nhà, nghe người trong Công bộ nói, cho dù ở nhà, ngươi vẫn bận rộn chế tạo đèn lồng, cho nên thường xuyên sắp xếp đèn lồng chưa làm xong lên xe kéo đẩy về nhà sau giờ làm, hôm sau lại kéo đèn lồng đã làm xong đến Công bộ."

"Con đường ngắn nhất từ Công bộ đến Sùng Minh môn chính là đi qua phố Ngự, muốn đi qua phố Ngự chắc chắn phải đi qua Trường Hoan lâu, và nếu đã đi qua Trường Hoan lâu thì cần phải đi qua con hẻm nhỏ nơi đã phát hiện ra bộ quần áo của Tạ Trường Thọ."

"Vì trước đó Tạ Trường Thọ đã bị người ta đánh cho một trận, nên hắn đã không còn sức để phản kháng nữa, mặc dù ngươi đã già yếu, nhưng không có nghĩa là ngươi không thể lôi được Tạ Trường Thọ lên xe kéo, hoặc là --"

Tống Hạc Khanh khẽ híp đôi mắt hồ ly: "Ngươi có thể lừa hắn, nói rằng sẽ đưa hắn đi tìm đại phu, nhưng thực tế là đưa hắn về nhà mình, rút máu rồi lột da hắn."

Trương Bảo thuật lại những lời này bằng cách hét to vào tai Uông Sĩ Lâm một lần, cả người Uông Sĩ Lâm run như cầy sấy, khóc lóc kêu oan thảm thiết.

Trán Tống Hạc Khanh nổi đầy gân xanh, quát: "Cởi giày của ông ta ra cho ta!"

Các nha dịch lập tức nghe theo, tiến lên nhanh chóng cởi đôi giày vải bẩn thỉu của ông ta ra, trình lên trước mặt Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh mặt không đổi sắc, cẩn thận kiểm tra đế giày một lần, đầu ngón tay cọ cọ xuống chút bụi đen dưới đế giày, mở danh sách ghi tên những người ra vào Thiên Hương lâu ra, nói: "Ngươi nói ngươi bị oan, nhưng sau khi xảy ra án mạng ở Thiên Hương lâu, ngươi lại quay lại tầng thượng, nhưng trên sổ không ghi chép lại tên của ngươi, chứng tỏ là ngươi đã lén lút đi vào, cũng không có người thứ hai biết được. Ngươi quay lại đó một chuyến, là để làm gì? Là lo lắng rằng mình đã lưu lại chứng cứ không nên lưu lại, hay là nghĩ rằng mình làm mọi việc rất hoàn hảo, cho dù quay lại để nhớ lại cảm xúc khi gây án, cũng sẽ không sợ bị người ta phát hiện."

Uông Sĩ Lâm kêu khóc ầm ĩ, vẫn cứ nói mình bị oan, mở miệng nói không rõ lời để tự thanh minh cho mình, rằng chỉ vì ông ta nghĩ đến những tấm lụa Khởi La bị cháy kia, xem có thể nhặt lại chút ít mang về nhà bán lấy tiền hay không, bời vì Đại lý tự đã cử người phong tỏa Thiên Hương lâu, lại sợ quản sự của Thiên Hương lâu không cho, cho nên ông ta mới lén lút đi vào, ông ta hứa từ nay về sau sẽ không dám nữa.

Tống Hạc Khanh nghe vậy thì cười khẩy một cái, ngón tay thon dài chống bên thái dương, nghiêng đầu hỏi: "Vậy ngươi nhặt những miếng lụa Khởi la kia rồi để ở đâu? Sao bổn quan lại không nhìn thấy."

Uông Sĩ Lâm rên rên rỉ rỉ, đáp lại gì đó nhưng không ai hiểu cả.

Tống Hạc Khanh chẳng muốn nghe thêm nữa, nhắm mắt nói: "Ở Thiên Hương lâu xảy ra vụ án mạng như vậy, ngay cả chưởng quỹ cũng không dám ở lại lâu bên trong, ngươi nói ngươi quay lại để nhặt mấy miếng lụa Khởi la, nếu đã không tin quỷ thần, vì sao trên cổ còn phải đeo bùa hộ mệnh."

Ánh mắt Tống Hạc Khanh sắc bén, khóa chặt vào chiếc bùa hộ mệnh màu gỉ sét treo trên cổ của Uông Sĩ Lâm.

Nha dịch hiểu ý, tiến lên định giật chiếc bùa hộ mệnh kia xuống trình lên cho Tống Hạc Khanh.

Nhưng Uông Sĩ Lâm lại như biến thành một người khác, mới vừa rồi còn là một người nhút nhát mà giờ lại trở nên dữ tợn, như một con chó điên giữ chặt bùa hộ mệnh trên ngực, dáng vẻ như cho dù có chết cũng không buông ra.

Ánh nến chập chờn trong công đường làm Tống Hạc Khanh thấy đau mắt, chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng hao hết, liền vỗ án nổi giận nói: "Cái bùa chứa mạng của người à! Ngươi càng không muốn giao ra, bổn quan lại càng muốn xem!"

Nha dịch vừa muốn tiến lên đoạt lấy thì Uông Sĩ Lâm liền dập đầu hô lên: "Đại nhân! Đại nhân! Ta có nhân chứng! Tiểu nhân có nhân chứng, có thể chứng minh ta không có giết người!"

Tống Hạc Khanh nén lửa giận xuống: "Nói, nhân chứng là ai."

Uông Sĩ Lâm nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, thở hổn hển nói: "Nhân chứng là, nhân chứng là thống lĩnh của Vũ Lâm Quân, Đại công tử của Tướng phủ, Tạ Trường Võ!"

Tống Hạc Khanh liền nhíu chặt mày, khó tin hỏi: "Tạ Trường Võ?"

Uông Sĩ Lâm: "Đúng vậy! Chính là ngài ấy! Vào cái đêm quốc cữu gia bị giết hại tiểu nhân đang trên đường về nhà, lúc vừa đến Sùng Minh môn thì gặp Tạ thống lĩnh đang dẫn quân đi tuần tra ban đêm, nếu như ta thật sự dùng xe kéo đưa tiểu quốc cữu về nhà, thì chắc chắn Tạ thống lĩnh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy, cho nên ngài ấy có thể chứng minh sự trong sạch của ta!"

Trương Bảo thấy thế, liền chắp tay nói: "Đại nhân, hay là chờ đến sáng mai rồi phái người..."

Tống Hạc Khanh: "Không cần chờ đến sáng, bây giờ liền phái người đi tìm Tạ Trường Võ, hỏi hắn một chút xem có phải đêm hôm đó hắn đã gặp Uông Sĩ Lâm ở Sùng Minh môn hay không."

"Vâng, thuộc hạ đi xử lý ngay."

Công đường vẫn giải tán, án nến cũng không tắt.

Trái tim Tống Hạc Khanh dường như cũng đông lại thành ngọn nến, bất an lay động, lắc lư lảo đảo.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ngọn nến, ánh mắt dần trở nên sắc bén, những người đang có mặt ở đây, không ai có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, chỉ biết vị này còn trẻ đã trèo lên được chức Thiếu Khanh đại nhân, thì bất luận là tâm tư hay thủ đoạn, đều vượt xa khả năng của người bình thường.

Hơn nửa canh giờ sau, người được phái ra ngoài cuối cùng cũng đã trở về, hành lễ với Tống Hạc Khanh rồi nói: "Hồi bẩm Thiếu Khanh đại nhân, Tạ thống lĩnh nói, ngày tiểu quốc cữu bị sát hai, ngài ấy thực sự đã gặp Uông công tượng* ở Sùng Minh môn ạ."

*Th th công, công nhân th công m ngh.

Hết chương 24

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc