Suốt cả đoạn đường Tống Hạc Khanh không có bất kỳ động tĩnh gì, Đường Tiểu Hà đi theo sau hắn, dường như có thể cảm nhận được ngay cả từng sợi tóc của hắn cũng đang kéo căng không dễ chọc vào, không thể đụng, đụng vào một cái liền bùng nổ.
Cho đến khi ra khỏi nha môn Vệ sở, Tống Hạc Khanh bất thình lình xoay người, đá một cước vào con sư tử bằng đá phía trước cửa, một cước này không làm con sư tử đá hề hấn gì, còn lão nhân gia hắn suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.
"Không phải chứ, sao khi không ngươi lại ngược đãi bản thân khi tâm trạng không tốt thế này." Đường Tiểu Hà đỡ hắn.
Tống Hạc Khanh ôm ngực thở hổn hển: "Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, cái tên Tạ Trường Võ này rõ ràng là có vấn đề, nhưng lại không thể động vào hắn, tức chết ta rồi."
Đường Tiểu Hà bất đắc dĩ nói: "Tống Hạc Khanh, ta phát hiện đôi khi ngươi cũng cứng đầu lắm, cho dù Tạ Trường Võ thực sự giết Tạ Trường Thọ, thì hắn ta cũng là nhi tử của Tạ thừa tướng, Tạ tướng đã mất đi một đứa con rồi, sao ông ta có thể để mình mất thêm đứa thứ hai nữa chứ?"
"Vậy còn để ta điều tra cái rắm!" Tống Hạc Khanh tức đến nổ đom đóm mắt, "Trực tiếp kết án luôn đi!"
"Kết án cũng phải có hung thủ đã."
"Ra phố tùy tiện bắt đại một người là được."
"Hừ, ngươi đúng là cẩu quan."
Hai người ngươi một câu ta một câu cãi nhau ỏm tỏi, bỗng khóe mắt Tống Hạc Khanh vô tình lướt về phía đường phố, đột nhiên dừng lại, chỉ vào một bóng dáng trong đám đông nói: "Đường Tiểu Hà, ngươi nhìn chỗ kia xem, người kia có giống tên tiểu tử mà chúng ta muốn tìm không?"
Đường Tiểu Hà nhìn theo hướng tay hắn chỉ, mắt liền sáng lên, lớn tiếng hô: "A Tế!"
Đứa trẻ ăn mặc rách rưới trong đám đông quay đầu lại, ánh mắt của nó dường như cũng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy thế trận bên cạnh nàng, nó không nói gì mà lập tức quay người bỏ chạy.
"A Tế, ngươi đừng chạy! Ta có việc muốn tìm ngươi!" Đường Tiểu Hà nhanh chóng đuổi theo nó.
Tống Hạc Khanh cũng rống lên với thuộc hạ: "Đều đứng ngây ra đó làm gì vậy! Cùng đuổi theo mau lên!"
Các quan binh của Đại lý tự đồng loạt ra trận, Tống Hạc Khanh cũng không rảnh rỗi, tay ôm ngực, bất chấp nguy hiểm có thể bị đột tử để đuổi theo.
Con phố vốn đã nhộn nhịp lại càng thêm hỗn loạn, A Tế chạy trên đường bất chấp hậu quả, đụng đổ không biết bao nhiêu quầy hàng, hoa quả đồ uống vương vãi đầy mặt đất, nơi nào nó chạy qua đều vang lên tiếng mắng chửi.
Đường Tiểu Hà vừa đuổi theo vừa xin lỗi thay cho nó, rõ ràng đã rất cố gắng để không đụng vào người khác, nhưng do không để ý dưới chân, nàng đạp trúng một miếng vỏ dưa, ngã nhào vào gian hàng bán đậu phụ bên cạnh.
Kèm theo một tiếng rầm rầm vang lên, Đường Tiểu Hà đè bẹp lép cả một khối đậu phụ lớn, bản thân cũng vì khủy tay bị đập xuống đất mà đau đến nhe răng trợn mắt.
Nàng ngẩng đầu định xin lỗi chủ quầy, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của chủ quầy thì bỗng nổi lên vẻ hoa si, há miệng không kìm được mà bật ra tiếng địa phương: "Tỷ tỷ... Nhĩ thật xinh đẹp."
Tống Hạc Khanh tức muốn nổ phổi: "Tiểu tử ngươi đang bận cái gì vậy hả?"
Đường Tiểu Hà như mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, bị sắc đẹp câu mất hồn phách giờ mới trở lại bình thường, vội vàng đứng lên tiếp tục đuổi theo A Tế, nhưng trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười ngây ngô với cô nương xinh đẹp bán đậu hũ: "Tỷ tỷ, chờ ta quay lại đền tiền cho tỷ nhé."
Tống Hạc Khanh: "Đường Tiểu Hà, ngươi có thôi đi không!"
Đại lý tự chia làm bốn đường, cuối cùng sau một nén nhang, đã bao vây A Tế như con khỉ ở trong một con hẻm nhỏ.
Tống Hạc Khanh cảm thấy xương cốt cả người như muốn rã rời, cảm giác như đã lâu không chạy nhiều như vậy, sức lực gần như cạn kiệt.
Hắn vịn tường nghỉ ngơi một lát, ngẩng mặt thâm trầm cười nói: "Chạy đi, tiếp tục chạy đi, không phải giỏi lắm sao, ngươi đợi đó, lát nữa sẽ đánh cho ngươi --"
Chữ "Gãy" còn chưa kịp phát ra, trước mặt Tống Hạc Khanh đã lướt qua một quyền, may mà hắn né kịp, chứ nếu lãnh một quyền này thì mặt mày hắn cũng coi như xong.
Hắn nhíu chặt mày, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt nói: "Ngươi biết võ?"
Nếu như nói trước đó hắn chỉ nghi ngờ A Tế có năm phần, thì bây giờ chính là chín phần.
Chả trách bị thương nặng như vậy mà không tổn thương đến xương cốt, thì ra là một người luyện võ.
A Tế không lên tiếng, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, bàn tay vung quyền chĩa thẳng vào cổ Tống Hạc Khanh, Tống Hạc Khanh nghiêng người né tránh, đồng thời nhấc chân, quét qua bắp chân của A Tế.
A Tế bị đau khụy xuống đất, vừa muốn phản đòn, đã bị Tống Hạc Khanh siết chặt cổ.
Tống Hạc Khanh hoàn toàn vứt bỏ vẻ ngoài tùy ý không nghiêm túc trước mặt Đường Tiểu Hà, giờ đây đôi mắt hồ ly híp lại, khí thế tăng cao, giọng nói lạnh lùng đến gần như ác độc -- "Ra tay tàn nhẫn như vậy, thực sự nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?"
A Tế không đứng dậy nổi, nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường như cũ, không chút khuất phục.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.
"A!"
Ở đầu ngõ, Đường Tiểu Hà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa hét lên vừa suýt ngất xỉu vì tức giận, xông lên dùng sức cố gắng bẻ ngón tay của Tống Hạc Khanh ra, nói: "Ngươi làm gì vậy hả! Ngươi lớn tuổi như vậy mà lại đi siết cổ một đứa bé, ngươi có còn là người không, hả!"
Tống Hạc Khanh bỗng dưng bị ăn mắng té tát, tức đến đến mức nói cũng lắp bắp: "Ta, cái này, ngươi, là nó ra tay trước! Mọi người đều nhìn thấy, không tin ngươi hỏi thử đi!"
Đường Tiểu Hà: "Toàn bộ Đại lý tự đều là người của ngươi, ta hỏi được gì chứ!"
Tống Hạc Khanh đã thẩm tra nhiều vụ án oan, nhưng lần đầu tiên cảm thấy mình chịu sự oan uổng thiên cổ lớn đến như vậy, trong lòng cảm thấy uất nghẹn vô cùng, tức giận đến mức giật tay ra nói: "Vậy ngươi tự hỏi nó đi! Có phải nó ra tay với ta trước không!"
Cuối cùng A Tế cũng đã thoát khỏi tay Tống Hạc Khanh, đứng lên nhưng không vội báo thù, mà trốn ra sau lưng Đường Tiểu Hà, cả người run rẩy sợ hãi.
Đường Tiểu Hà: "Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem ngươi đã dọa thằng nhỏ sợ thành cái dạng gì rồi, còn dám nói nó ra tay với ngươi? Tống Hạc Khanh ngươi nói dối mà không thấy ngượng miệng hả!"
Tống Hạc Khanh không có cách nào biện giải cho mình, dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ: "Ta đây ra tay với nó đó thì sao! Ngươi có rõ thân phận bây giờ của nó là gì không? Bây giờ nó là nghi phạm, còn động thủ, ta chưa tra tấn nó là đã tốt lắm rồi."
Đường Tiểu Hà trợn trừng mắt, mặt mũi đầy vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tống Hạc Khanh, hít sâu một hơi nói: "Ngươi còn muốn tra tấn nó nữa?"
Tống Hạc Khanh: "..."
Tống Hạc Khanh: "Ngươi có thể nghe hết câu không."
Đường Tiểu Hà nhìn Tống Hạc Khanh với ánh mắt hai phần đau lòng ba phần thất vọng năm phần phẫn nộ, quay người đi nói với A Tế: "A Tế, ngươi đừng sợ, ngươi nói cho ta biết, cái chết của Tạ Trường Thọ có liên quan đến ngươi không, những vết thương trên người hắn không phải do ngươi gây ra đúng không? Dũng cảm nói ra đi, nói ra ngươi sẽ được trong sạch, những người khác không thể làm gì được ngươi nữa."
Tống Hạc Khanh - "Những người khác" - khẽ hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác chẳng muốn nhìn nàng.
Trong ngõ nhỏ vắng lặng, yên tĩnh đến lạ thường.
Con ngươi A Tế vẫn đen kịt như vực thẳm, cứ như vậy lặng lẽ nhìn vào mắt Đường Tiểu Hà, sau đó từ từ gật đầu.
Đường Tiểu Hà lập tức sững sờ, vội hỏi: "Ngươi gật đầu như vậy là có ý gì?"
A Tế nói với giọng rất bình tĩnh, không chút cảm xúc, từng chữ rõ ràng: "Vết thương trên người Tạ Trường Thọ, là do ta đánh hắn."
Đường Tiểu Hà chết lặng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Hạc Khanh túm vai kéo về phía sau.
Tống Hạc Khanh gắt gao nhìn chằm chằm đứa trẻ kỳ quái trước mặt, không hề thể hiện chút cảm xúc nào, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, bắt nó lại cho ta."
...
Buổi trưa, trong Công bộ.
Trương Bảo ngửi mùi thức ăn bay ra từ nhà ăn của Công bộ, bắt đầu nhịn không được mà suy nghĩ xem hôm nay Đường Tiểu Hà làm món ngon gì, con sâu thèm ăn vừa trỗi dậy, không khỏi nuốt nước miếng một cái, thúc giục nói: "Thế nào, Tôn huynh, có thể nhìn ra được cái đèn lồng này là do người thợ đèn nào làm ra không?"
Chủ sự Công bộ, Tôn Hưng vuốt râu, nhíu chặt mày, lại cẩn thận quan sát chiếc đèn lồng hình hoa và chim trong tay Trương Bảo lần nữa, nói: "Nhìn mức độ tinh xảo này, có vẻ như là do lão Uông làm, ông ta làm việc rất tỉ mỉ, ngoài ông ta ra, e rằng không có ai có thể khảm những sợi vàng sợi bạc trên đó tinh xảo đến thế."
"Được, vậy ta sẽ đi hỏi thăm một chút, làm phiền Tôn huynh rồi."
Trương Bảo xách đèn lồng từ biệt Tôn Hưng, lên đường đến xưởng làm đèn ở khu vực hẻo lánh nhất của Công bộ.
Vừa bước vào cửa lớn xưởng làm đèn, Trương Bảo đã ngửi thấy mùi thơm của món ăn xộc vào mũi, trông thấy vài tên thợ thủ công bưng cơm canh mới nấu xong, đang ngồi quây quần dưới mái hiên ăn cơm.
Trương Bảo sờ sờ cái bụng đang kêu ọt ọt của mình, thầm nghĩ phải mau tìm được người, nhanh chóng quay về Đại lý tự ăn cơm.
Đám thợ thủ công đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, từ cả thành đều biết chuyện đèn lồng da người, cho tới lão bà nhà mình muốn sinh con, không hết đề tài để nói.
Trương Bảo hơi do dự, tiến lên hơi chắp tay, ôn hòa hỏi: "Xin lỗi đã làm phiền chư vị, xin hỏi Uông lão tiên sinh đang ở đâu?"
Mấy người này thấy hắn mặc công phục Đại lý tự, đương nhiên nói chuyện cũng khách sáo hơn, còn đặc biệt đứng lên chỉ chỗ cho hắn."
Trương Bảo lại chắp tay lần nữa: "Đa tạ."
Hắn quay người, nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau vẫn tiếp tục --
"Ôi, vụ án quái quỷ này, đi đâu cũng không được, công việc thì vẫn phải làm, nương tử của ta sinh con mà ta lại không thể nào ở bên cạnh được."
"Nói với chủ sự là được, đâu có ai ngăn cản ngươi về nhà ôm con."
"Công việc thì làm thế nào bây giờ?"
"Nhờ lão Uông làm cho, ông ta chỉ có một mình, cả ngày rảnh rỗi chẳng có việc gì làm."
Trương Bảo nghe mấy câu đó, nhưng không để ý nhiều, tiếp tục bước đi.
Trong xưởng, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào những chiếc đèn lồng chất đầy một nửa căn phòng, đèn lồng có nhiều hình dạng khác nhau, từ đèn hình hoa và chim, đèn tháp, đến đèn hình động vật như dê bò, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta hoa cả mắt, giống như đang lạc vào tiên cảnh.
Trương Bảo không khỏi xem đến ngây người, mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy ở cuối "Tiên cảnh", nơi ánh mặt trời không chiếu tới, có bóng dáng một vị tóc hoa râm lưng còng, đưa lưng ra ngoài, đang tập trung quấn đèn lồng trong tay.
Chủ nhân của bóng lưng đó đang cầm một con dao hai lưỡi lớn mũi nhọn chừng bàn tay, đâm vào một đoạn trúc dài, mũi dao cắt một đường hết sức lưu loát, dễ dàng tách được một thanh trúc.
Gọt trúc như gọt bùn.
Hết chương 22