Tống Hạc Khanh đút cơm cháy vào miệng, nhấm nháp hai ba cái rồi nuốt xuống, vị cay nồng lập tức xua tan đi mọi mệt mỏi, tinh thần tức khắc phấn chấn hẳn lên, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Hắn đứng dậy đi đến trước giường đặt thi thể, hỏi ngỗ tác: "Thế nào rồi, có phát hiện gì mới không?"
Ngỗ tác chỉ vào tấm da người nói: "Những vết thương trên cơ thể này chắc chắn là tổn thương do bị người ta đấm đá tạo thành, một số vết tụ máu bầm tím thậm chí có thể chỉ ra dấu tay cùng dấu giày của hung thủ, chỉ có điều dấu tay rất nhỏ, dấu giày cũng chỉ dài khoảng sáu tấc hơn, không giống của một người đàn ông trưởng thành."
Tống Hạc Khanh ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy vùng da dưới cổ và chỗ ngực có mấy vết bầm tím nhỏ bằng nắm tay không quá rõ ràng, mà dấu giày thì in ở chỗ bắp chân và trên lưng của bộ da người.
Hắn nhắm mắt lại, dường như trông thấy Tạ Trường Thọ như một con chó sắp chết nằm kêu rên trong con ngõ nhỏ, trong bóng tối, những cú đấm của hung thủ liên tục rơi xuống mặt hắn. Vì hắn giãy giụa cố gắng né tránh, nên đôi khi nắm đấm bị trượt, rơi xuống sai vị trí, đấm vào xương quai xanh và vùng quanh ngực hắn, sau đó có lẽ hung thủ đã thấm mệt, cho nên vết thương mới có mức độ nặng nhẹ khác nhau.
Tạ Trường Thọ nhân lúc hung thủ đang thở lấy hơi, liền xoay người lồm cồm bò ra ngoài, nhưng lại bị hung thủ giẫm lên lưng, sau đó là những cú giẫm và những cú đá mạnh bạo liên tiếp.
Tay nhỏ, chân nhỏ, nhưng sức lực không nhỏ... Tống Hạc Khanh lập tức mở choàng mắt, nhìn thẳng về phía Đường Tiểu Hà.
Đường Tiểu Hà bị cái liếc mắt u ám này của hắn làm cho sởn hết cả tóc gáy, tức giận nói: "Ngươi nhìn cái gì, ta cũng không phải là kẻ giết người."
"Mấy ngày nay ngươi đã tìm được tung tích của A Tế chưa?" Tống Hạc Khanh hỏi.
Đường Tiểu Hà lắc đầu: "Mấy bữa nay ta chỉ lo chạy đông chạy tây ở Đại lý tự, đâu có thời gian đi tìm nó -- chờ chút, không phải ngươi nghi ngờ Tạ Trường Thọ là do A Tế sát hại đó chứ? Sao có thể thế được, Tống Hạc Khanh ngươi bớt nghĩ lung tung đi."
Tống Hạc Khanh có chút khó chịu, khi bọn họ tra tấn, suy luận vụ án kiêng kị nhất là bị người ta nói suy nghĩ lung tung, quả thật lúc đó hắn chỉ muốn lôi thẳng đối phương ra đánh cho một trận.
Hắn cố gắng kiềm chế, không vui nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, dựa vào những dấu tay dấu chân này, cộng thêm mối ân oán gần đây giữa nó với Tạ Trường Thọ, ngoài nó ra thì còn có thể là ai."
Đường Tiểu Hà không phục, sải bước đi lên trước nói: "Có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, Tạ Trường Thọ làm xằng làm bậy khắp nơi như thế, người có thù với hắn đâu chỉ có mình A Tế, dấu tay dấu chân thì có thể chứng minh được cái gì, không phải chỉ là tay nhỏ thôi sao, tay của ta cũng..."
Đường Tiểu Hà vốn định giơ tay ra so sánh với dấu tay trên da người một chút, kết quả còn chưa kịp giơ tay ra thì chân nàng đã mềm nhũn, nếu không phải có Tống Hạc Khanh đỡ lấy nàng, thì có lẽ nàng đã trực tiếp ngồi bệt xuống đất rồi.
"Tay của ngươi cũng làm sao?" Tống Hạc Khanh không nhịn được muốn phì cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Hà trắng bệch, tóm chặt lấy cánh tay của Tống Hạc Khanh để phòng ngừa mình lại ngã xuống, lắc đầu như trống bỏi nói: "Không sao cả không sao cả, mấy người cứ làm việc của mấy người đi, ta không nói gì nữa, cứ coi như ta không tồn tại đi."
Tống Hạc Khanh khẽ hừ một tiếng, phân phó nói: "Vương Tài."
Vương Tài vội vàng nuốt miếng cơm cháy trong miệng xuống, tiến lên chắp tay: "Đại nhân."
"Ngươi điểm danh một đội binh mã, rồi đích thân dẫn bọn họ bí mật ẩn nấp ở khắp nơi trong thành, ngay khi phát hiện ra tên tiểu tử A Tế kia thì lập tức bắt người đưa về Đại lý tự."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm ngay."
Trương Bảo tạm thời có thể nghỉ ngơi, đặt bút xuống, nhai cơm cháy để nâng cao tinh thần nói: "Thiếu Khanh đại nhân, thuộc hạ cảm thấy, không thể là do tiểu tử tên A Tế kia làm."
"Với thân hình của quốc cữu gia, chưa nói đến việc tiểu tử kia có thể nhảy lên đánh được vào ngực của hắn ta hay không, chỉ riêng việc lẻn vào Thiên Hương lâu thôi, đối với một tên ăn mày mà nói đó là một chuyện khó như lên trời. Huống chi việc vận chuyển đèn lồng về Thiên Hương lâu đều do những thợ làm đèn có trong danh sách của Công bộ đích thân làm, người ngoài căn bản không thể vào được, một chiếc đèn lồng da người nổi bật như vậy, nếu thật sự là người không có phận sự, làm sao có thể qua mặt được kiểm tra của Công bộ, và làm sao có thể qua được kiểm duyệt của Thiên Hương lâu?"
Nói đến đây, ngỗ tác cũng tham gia vào cuộc thảo luận, bỏ cơm cháy xuống đeo găng tay vào, cẩn thận lật tấm da người ra nói: "Trương lục sự nói cũng có lý. Đại nhân ngài xem, vết đao này cực kỳ mượt, chỉ một nhát đã có thể tách rời phần da với phần thịt ra, thủ pháp cực kỳ tinh vi, chỉ sợ đây không phải là lần đầu gây án, mà trẻ con chắc chắn không thể có bản lĩnh như vậy được. Lão đầu ta làm ở đây cũng hơn mấy chục năm, chưa từng thấy ai có đao pháp có thể sánh bằng vụ án này, có lẽ chỉ những sát thủ lấy tiền giết người trên giang hồ mới có được đao pháp như thế."
"Theo như lời ngài nói, vậy quốc cữu gia là bị người trên giang hồ thay trời hành đạo à?" Trương Bảo không thể tin được nói.
"Thực ra cũng không chắc, dù sao những đao khách kia ngoại trừ hành hiệp trượng nghĩa thì còn nhận tiền giết người nữa, Tạ tiểu quốc cữu gây thù chuốc oán khắp nơi, đá phải khối sắt cũng không có gì kỳ lạ."
"Vậy Thiên Hương lâu và Công bộ thì phải giải thích như thế nào? Lời này của ngài nghe qua cũng không quá thực tế."
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Đường Tiểu Hà nhìn người này xong lại nhìn qua người kia, lùi ra sau lưng Tống Hạc Khanh yếu ớt nói: "Cái đó, mọi người đã nghe qua câu chuyện Bào đinh giải ngưu* chưa?"
*Bào đinh giải ngưu: là một câu chuyện ngụ ngôn của Trang Tử.
Hai người kia lập tức im lặng.
Tống Hạc Khanh rũ mắt nhìn nàng.
Đường Tiểu Hà nghiêm túc nói: "Mặc dù ta không biết đao khách là gì, nhưng loại trình độ rút gân lột da như này, thật ra cũng không khó như trong tưởng tượng của mọi người đâu, tìm một đầu bếp có kỹ năng dùng dao từ mười năm trở lên là có thể làm được, ta cảm thấy chỉ cần cho ta luyện thêm ba hoặc năm năm nữa là cũng có thể làm được như vậy."
Tống Hạc Khanh nhướng mày: "Ồ? Ngươi cho rằng ngươi cũng có thể làm được?"
Phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Hà là gật đầu, sau đó vội vàng xua tay: "Không phải không phải! Ý ta là thủ pháp giết người thế này về bản chất cũng không khác biệt nhiều so với việc giết bò mổ heo, không phải đều là rút gân lột da sao, có đầu bếp nào mà tay không dính máu chứ? Ta đang nói là máu heo!"
Tống Hạc Khanh chỉ cười chứ không nói gì, rũ cặp mắt hồ ly kia nhìn qua nàng.
Ngay lúc Đường Tiểu Hà càng giải thích càng lộn xộn, ngoài cửa có tiểu lại đi tới, chắp tay nói: "Hồi bẩm Thiếu Khanh đại nhân, mấy hạ nhân của Tướng phủ đã khai, nói rằng ngày quốc cữu gia mất tích, sỡ dĩ có những hành động khác thường như vậy là do đã dùng một lượng lớn ngũ thạch tán, sau đó không cẩn thận lại uống thêm rượu lạnh, cho nên mới dẫn đến ngộ độc."
Tống Hạc Khanh nghe xong thì cười lạnh một tiếng nói: "Hay cho một câu không cẩn thận, dùng ngũ thạch tán xong kị nhất là uống rượu lanh, nhẹ thì nổi điên nặng thì mất mạng, chủ tử không hiểu chuyện, chẳng lẽ bọn chúng lại không biết gì? Giữ mấy người này lại, tiếp tục thẩm vấn bọn chúng."
"Vâng."
Tống Hạc Khanh nhắm mắt thở dài một hơi, lúc mở mắt ra giọng nói của hắn hơi âm trầm: "Vốn định trực tiếp đến Thiên Hương lâu, không ngờ Tướng phủ cũng có điểm đáng nghi, đi thôi, đi cùng ta một chuyến."
Đường Tiểu Hà nhìn quanh, thầm nghĩ tên cẩu quan này nói chuyện với ai vậy? Sau đó cổ áo bỗng nhiên bị kéo một cái, nàng nghe thấy Tống Hạc Khanh đang mắng nàng: "Ngơ ra đó làm gì vậy, chính là ngươi đó."
Đường Tiểu hà rên lên: "Giờ này ngay cả chó cũng đã ngủ rồi! Tống Hạc Khanh ngươi không phải người mà!"
Nửa canh giờ sau, trong trạch viện phía Tây nam của Tướng phủ.
Đường Tiểu Hà xem qua đồ đạc bày biện trong phòng, bất chợt nhìn đến ngây người.
Tạ Huyền thật sự là nuông chiều tiểu nhi tử này của ông ta đến cực điểm, chỗ ở không chỉ được lát gạch vàng ngói xanh, mà ngay cả nội thất trong phòng cũng có giá trị liên thành, chỉ cầm chọn đại một món thôi cũng đủ để mua được mấy gian cửa hàng ở kinh thành rồi.
Thế nhưng Tạ Trường Thọ này hiển nhiên không phải là một chủ nhận biết trân trọng đồ đạc, tranh chữ của danh nhân bị hắn ta xé ra chơi đùa, điển tịch nổi tiếng bị hắn kê lót chân bàn, chiếc bình sứ men xanh Nhữ Diêu ngàn vàng khó mua bị hắn dùng làm bô tiểu.
Đường Tiểu Hà bịt mũi, ánh mắt dời từ bình sứ lên trên, lại rơi vào bức tranh câu cá trên sông Hàn Giang trên khăn trải bàn, thầm nghĩ cái này nào phải là đốt đàn nấu hạc (lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn), mà phải là đốt cầm hầm ngỗng to, họ Tạ này cũng thật biết cách phá hoại đồ đạc.
Triệu Quý Đông chống gậy, lê đôi chân khập khiễng, tay cầm giá nến giải thích với hai người: "Đây chính là phòng của tiểu chủ nhân, Tướng gia đã hạ lệnh phong tỏa căn phòng này, phải giữ nguyên như cũ, vốn tưởng rằng từ đây nó sẽ vô cùng vắng vẻ, không ngờ nhanh như vậy đã có khách tới."
Tống Hạc Khanh đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi lên đùi của Triệu Quý Đông, nói: "Triệu quản sự đi đứng không tiện, nếu không ngại thì cứ lui xuống nghỉ ngơi đi, hai chúng ta xem xong sẽ đi."
Triệu Quý Đông cười khổ một tiếng: "Đa tạ ý tốt của Thiếu Khanh đại nhân, xương cốt của những người hầu như chúng tôi cứng lắm, chỉ bị gãy chân thôi mà, không có gì đáng ngại cả. Nhắc tới cũng may, nếu tối nay không có Đại công tử tới ngăn cản Tướng gia, sợ là cái mạng già này của tiểu nhân cũng đi theo tiểu chủ tử luôn rồi, haiz."
Tống Hạc Khanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, tập trung xem xét đồ đạc trong phòng.
Bỗng nhiên, Đường Tiểu Hà túm lấy ống tay áo của Tống Hạc Khanh, run rẩy giơ tay lên, chỉ vào trong phòng, run cầm cập nói: "Đại nhân, ngươi, ngươi nhìn bên kia đi, đó là cái gì vậy?"
Tống Hạc Khanh nhìn theo hướng tay nàng chỉ, cũng vô thức nín thở.
Chỉ thấy một cái bóng màu đen nhỏ treo trước giường, được ngăn cách bởi một tấm màn, tròn tròn đen thui, nhìn không rõ lắm, có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cái bóng đen đó còn đung đưa theo màn chướng.
Giống như một cái đầu người.
Hết chương 19