Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 17: Bánh cuốn thịt

Trước Sau

break

"Cái gì? Không thấy người đâu nữa?"

Trong y quán, Đường Tiểu Hà nghe lão đại phu nói xong thì trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc nhìn vào trong căn phòng phía sau bức rèm.

Lão đại phu thở dài: "Đúng vậy, ngủ dậy thì đã không thấy người đâu nữa, cũng không biết là đi vào đêm hôm qua hay là sáng nay mới đi, dù sao lúc ta đến xem thì trên giường đã trống không rồi."

Đường Tiểu Hà không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành gật đầu nói: "Được rồi, nếu như ngài có tin tức gì của nó, nhất định phải cho người đến báo với ta một tiếng nhé."

"Tất nhiên rồi."

Ra khỏi y quán, Đường Tiểu Hà giơ tay lên đầu che đi ánh mặt trời chói chang, nhìn dòng người qua lại trên đường, chợt nổi giận: "Thằng nhóc này sao lại chạy lung tung vậy chứ, vết thương trên người còn nặng như thế, lỡ bị bọn người Tạ Trường Thọ trả thù thì phải làm sao đây."

Nàng nhìn trời, thấy cũng còn lâu mới đến trưa, không cần vội về nấu cơm nên quyết định đi loanh quanh gần đó tìm A Tế trước.

Lễ hội đèn lồng kéo dài ba ngày đã chính thức bắt đầu, hoa đăng trên phố tràn ngập như thủy triều, dòng người đông đúc, bây giờ mới là ban ngày mà đã phải chen chúc đi lại trên đường rồi.

Đường Tiểu Hà bị dòng người đẩy tới đẩy lui, phải tốn rất nhiều sức lực mới chen được đến bến tàu nơi A Tế làm thuê.

Kinh thành được mệnh danh là Tứ Thủy Quán Đô, khắp nơi đều có kênh rạch sông ngòi, thuyền buôn tấp nập trên sông, cột buồm như rừng neo đậu bên bờ từ sáng đến tối, thứ không thiếu trên bờ nhất chính là những người giành giựt nhau để kéo thuyền mỗi khi có một khi thương thuyền cập bờ, nhóm người như một bầy quạ đen lập tức bu lại với khí thế rất lớn.

Nhưng hôm nay, Đường Tiểu Hà không nhìn thấy cảng tượng hoành tráng trăm người kéo thuyền, mà thay vào đó là một bóng dáng quen thuộc.

Các tiểu lại mặc công phục xanh xám của Đại lý tự cầm trong tay một cái lưới lớn, hình như đang vớt cái gì đó dưới sông, Lục sự Trương Bảo đứng trên bờ, nghe các thuộc hạ thỉnh thoảng báo cáo lại, nhíu mày cúi đầu ghi chép vào sổ.

Đường Tiểu Hà đi tới, tò mò nhìn xung quanh hỏi: "Trương lục sư, các huynh đang làm gì vậy?"

Trương Bảo mở miệng, bỗng nhiên nhớ ra chuyện này phải giữ bí mật, lời đã đến bên miệng liền bị hắn nuốt xuống, thuận miệng bịa đại một lý do: "Đêm qua ở Đại lý tự có trộm lẻn vào, có một món bảo vật của Thiếu Khanh đại nhân đã bị trộm mất, bây giờ chúng ta đang tra xét từng nơi một."

"Ồ, thế à." Đường Tiểu Hà lại nhìn lần nữa sau đó thu ánh mắt lại, "Vậy các huynh cứ từ từ tra xét đi nhé, ta còn có việc, ta đi trước đây.'

Về phần tại sao tìm kiếm bảo vật mà lại phải tìm dưới nước, Đường Tiểu Hà cũng không nghĩ nhiều, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc làm sao tìm được A Tế.

Nàng rời khỏi bến tàu, quay lại tiếp tục đi tìm, cho đến khi tìm đến con đường nơi nàng và A Tế gặp nhau lần đầu, nhưng vẫn không thể tìm thấy được bóng dáng nhỏ gầy đó.

Đường Tiểu Hà hơi chán nản, vì đã gần đến giờ cơm nên nàng phải quay về Đại lý tự chuẩn bị nấu cơm, sau đó sẽ trở lại tìm A Tế.

Và khi nàng vừa quay người lại, khóe mắt bất ngờ nhìn thấy con hẻm nhỏ nơi A Tế từng trốn vào.

Con hẻm vừa tối tăm vừa chật hẹp, chưa từng thấy có người thứ hai dám đi vào, hoàn toàn trái ngược với con đường phồn hoa náo nhiệt đối diện.

Tâm tư của Đường Tiểu Hà khẽ động, sải bước đi qua, đến khi đứng ở đầu ngõ, nàng hơi thò đầu vào trong hẻm thăm dò, gọi: "A Tế? A Tế?"

Không có ai trả lời.

Trong con ngõ nhỏ này vô cùng tối, đứng bên ngoài nhìn vào trong ngay cả bóng người cũng không thể trông thấy được, nó tối đen như mực, còn có hơi lạnh thổi qua đập vào mặt lạnh như băng.

Đường Tiểu Hà đứng đó không nhịn được nổi hết cả da gà, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý định muốn rút lui, nhưng nàng lại lo lắng nếu như A Tế thật sự đang ở bên trong, có khi nào nó bị ngất xỉu rồi nên mới không nghe thấy?

Sau khi đấu tranh một lúc, Đường Tiểu Hà thầm mặc niệm trong lòng một câu "Nãi nãi phù hộ", sau đó dứt khoát nhấc chân kiên quyết đi vào.

Thật sự rất lạnh, cảm giác giống như đi vào hầm băng vậy, nhưng so với khi ở bên ngoài nhìn vào tối đen như mực thì bây giờ thật ra cũng không tối đến mức không thấy được năm ngón tay, ít ra vẫn có thể nương theo chút ánh sáng.

Đường Tiểu Hà vừa đi vừa gọi tên A Tế, chẳng mấy chốc đã đi đến cuối con hẻm -- hóa ra lại là hẻm cụt.

"Haiz, rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy."

Nàng thở dài, quay người định rời đi, nhưng dưới chân lại vấp phải cái gì đó, nàng cúi đầu xem thử thì phát hiện đó là một bộ quần áo.

Nàng nhặt lên, muốn nhìn xem có phải là quần áo của A Tế hay không, nhưng khi cầm trên tay, Đường Tiểu Hà liền chắc chắn đây không phải.

Một là bộ quần áo này chất vải cực kỳ mềm mượt, rõ ràng là lụa đặc chế, hai là trên bộ quần áo này còn có mùi rượu và mùi son phấn nồng nặc, sao có thể là đồ của tên nhóc A Tế đó được.

Nhưng mà, Đường Tiểu Hà lại cảm thấy cái mùi này rất quen.

Trong lòng nàng có nghi ngờ, nhưng cũng không quá để tâm, nàng vứt bộ quần áo đi liền quay về Đại lý tự nấu cơm, để tránh việc đưa cơm trễ lại bị tên cẩu Tống Hạc Khanh kia trừ lương của nàng.

Vì thời tiết hôm nay nắng nóng, Đường Tiểu Hà đặc biệt tránh làm những món chiên xào nhiều dầu mỡ, với món thịt nàng chỉ làm thịt lợn xé chan tương, dùng một miếng bánh tròn mỏng nhỏ cuốn lại, ăn kèm với hành lá, vừa làm món chính vừa có thịt, mới lạ mà không bị ngấy. Ngon miệng nhất là ăn cùng với rau trộn, món trộn làm từ rau mầm xuân với đậu hũ, mùa này rau mầm xuân cực kỳ non, khi trộn với đậu hũ không cần cho quá nhiều gia vị, chỉ cần rắc thêm tí muối và vài giọt dầu mè, món ngon như thế ngay cả thần tiên cũng cầu còn không được.

Đường Tiểu Hà nấu cơm xong, giao nhiệm vụ phát cơm cho tạp dịch, còn mình thì lấy một phần ra cho vào hộp cơm, lau mồ hôi trên trán rồi đi đưa cơm cho Tống cẩu quan.

Tới ngoài thư phòng, Đường Tiểu Hà gõ cửa: "Đại nhân, ta vào nhé?"

"Ừm..." Giọng nói trong phòng có chút mệt mỏi.

Đường Tiểu Hà đẩy cửa đi vào, giật nảy mình khi trông thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của Tống Hạc Khanh, nàng vội vàng chạy vào đặt hộp cơm lên bàn, cố gắng lắc lắc vai hắn nói: "Ngươi mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, sao ta có cảm giác như hồn ngươi sắp lìa khỏi xác thế, ngươi bị sao vậy?"

"Hồn của ta, chưa có bay đi..." Dưới mí mắt Tống Hạc Khanh thâm xì, ánh mắt vô hồn, cổ họng khàn khàn: "Ta chỉ, buồn ngủ thôi."

"Buồn ngủ thì đi ngủ đi."

Tống Hạc Khanh vừa nói chuyện, vừa phê thêm ba quyển sổ con, miệng lẩm bẩm: "Khi còn sống ngủ nhiều làm gì, sau khi chết ngươi sẽ được ngủ mãi mãi."

"Tại sao lão tử vẫn chưa chết."

Đường Tiểu Hà cảm thấy trước mặt mình như có một đám oán khí thật lớn, có thể lật tung cả nóc nhà.

Nàng vội vàng giật lấy cây bút trong tay hắn, cười gượng nói: "Thiếu Khanh đại nhân bình tĩnh lại đi, cơm nước xong xuôi đã rồi hãy chết, có chết cũng phải làm quỷ no, ngươi nói xem có đúng không?"

Tống Hạc Khanh không nói tiếng nào, hai mắt vẫn dán chặt vào quyển sổ con trước mặt.

Đường Tiểu Hà gắp một miếng bánh đã cuộn sẵn thịt giơ ra dưới tầm mắt hắn, hoàn toàn che mất quyển sổ con.

"Đại nhân há miệng."

Tống Hạc Khanh há miệng, miếng bánh cuộn thịt vừa nhét vào miệng, mắt hắn liền sáng lên.

"Cuộn cái gì trong này vậy?" Hắn hỏi.

"Đậu phụ khô, với nước sốt." Đường Tiểu Hà trợn mắt nói dối.

"Ngon thật, lần sau ta muốn ăn món này nữa."

Trong lòng Đường Tiểu Hà rất vui vẻ, thầm nhủ tên cẩu quan này thật đúng là dễ bị lừa.

Không đúng, cũng không phải là dễ bị lừa, nói chính xác hơn là, hình như hắn lười động não, còn về lý do --

Đường Tiểu Hà nhìn đống công văn lúc nào cũng chất cao như núi trên bàn, lần đầu tiên trong đời nàng có chút đồng cảm với hắn.

"Ăn cơm xong phải đi ngủ một giấc thật ngon đó." Đường Tiểu Hà nói, "Trước kia tổ mẫu ta đã từng nói, công việc thì mãi mãi không bao giờ hết, nhưng tuổi thọ con người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."

Tống Hạc Khanh vừa nhai bánh cuốn "Đậu phụ khô", vừa buồn bực nói: "Không ngủ được."

Đường Tiểu Hà: "Đang nghĩ tới bảo vật của ngươi hả?"

Tống Hạc Khanh: "Ta có bảo vật gì?"

Đường Tiểu Hà nghi hoặc: "Trương lục sự nói đó, nói rằng bảo vật của ngươi bị trộm lấy mất, bây giờ Đại lý tự đang cho người đi tìm khắp nơi đấy."

Tống Hạc Khanh "À" một tiếng, cũng lười giải thích với nàng.

Thấy hắn không nói gì, Đường Tiểu Hà cho rằng hắn ngầm thừa nhận thì nghiêm túc nói một đống lời khuyên nhủ, cái gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cái gì mà cuộc sống cũng có lúc này lúc kia, không có duyên phận thì không nên cưỡng cầu, lời tốt lời xấu gì cũng đều nói cả, cuối cùng thậm chí vì để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, nàng còn ra vẻ thần thần bí bí nói: "Đúng rồi đại nhân, để là kể cho ngươi nghe một chuyện rất kỳ lạ."

Tống Hạc Khanh không chớp mắt lấy một cái, miệng mấp máy, không biết linh hồn nhỏ bé đã phiêu lãng đến nơi nào rồi.

Đường Tiểu Hà: "Hôm nay vì đi tìm A Tế, ta đã đi vào một con ngõ nhỏ tối tăm, bên trong vừa tối vừa lạnh muốn thấu xương, nhưng ngươi đoán xem ta đã phát hiện được cái gì ở trong đó?"

"Vậy mà ta lại phát hiện ra bộ quần áo của Tạ Trường Thọ!"

Động tác của Tống Hạc Khanh bỗng nhiên khựng lại.

Đường Tiểu Hà vẫn còn chìm đắm trong nghi hoặc lúc đó, không chú ý tới nét mặt của Tống Hạc Khanh, cau mày thắc mắc: "Ngươi nói xem tại sao quần áo của hắn ta lại xuất hiện trong con ngõ đó vậy? Chẳng lẽ hắn ta say rượu rồi chạy vào trong đó đi tiểu? Nhưng cũng không cần phải cởi áo ra chứ, kỳ lạ, lạ thật đấy..."

Tống Hạc Khanh đột nhiên nắm lấy hai vai nàng, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vô hồn vừa rồi, đôi mắt hồ ly trừng lớn, vì kích động nên nói năng hơi lộn xộn: "Con hẻm nào? Ngươi có chắc đó là quần áo của Tạ Trường Thọ không? Bây giờ ngươi dẫn người tới con hẻm đó nhặt bộ quần áo kia về, không đúng, ta đi với ngươi, đi ngay bây giờ!"

Đường Tiểu Hà bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, nào dám nói không, chỉ ngơ ngác gật đầu.

Trên đường đi, Đường Tiểu Hà quấn lấy Tống Hạc Khanh để hỏi cho rõ, hỏi ra mới biết không phải bảo vật bị mất trộm, mà là quốc cữu mất tích.

Nếu không tìm được Tạ Trường Thọ, hơn một nửa hạ nhân của Tướng phủ đừng mong sống sót, điều đó cũng có nghĩa là Đại lý tự sẽ phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn khác.

Lúc rời đi Tống Hạc Khanh cũng không quên cho người đi mời Triệu Quý Đông, Triệu Quý Đông nhanh chóng chạy tới Đại lý tự, nôn nóng ngồi chờ một lúc, cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng trở về, khoảnh khắc nhìn thấy bộ quần áo đó, nước mắt Triệu Quý Đông liền rơi như mưa, nói đây chắc chắn là quần áo trên người của tiểu chủ nhân.

Tống Hạc Khanh lập tức sai người đi tra xét khắp các con hẻm quanh đó, những kỹ viện gần đó cũng bắt đầu được sàng lọc lại lần hai, ngay cả những nhà dân và quán rượu cũng có tiểu lại đích thân đến cửa điều tra hỏi thăm, tất cả các cổng thành lớn cũng có sai dịch liên tiếp đi tới đi lui tra xét, người ra khỏi thành hay ở trong thành đều nói không nhìn thấy quốc cữu gia.

Liên tiếp hai ngày trôi qua, không tìm thấy Tạ Trường Thọ, sống không thấy người chết không thấy xác.

Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, ngày cuối cùng của lễ hội đèn lồng, cũng là hạn chót để tìm Tạ Trường Thọ.

Màn đêm buông xuống, kinh thành đông nghịt du khách khắp nơi đổ về, ở tửu lâu lớn nhất kinh thành -- Thiên Hương lâu, trên lầu treo một quả đào cực lớn có chiều dài và chiều rộng hơn mười trượng, quả đào mừng thọ được thêu vô cùng tinh xảo, cần 300 tú nương, 200 công tượng, làm việc không ngừng nghỉ suốt nửa năm mới hoàn thành. Trong quả đào này còn đặt hàng ngàn hàng vạn đèn hoa đăng rực rỡ, đối diện với tửu lâu là thành Tuyên Đức của hoàng cung, khi đến giờ Tý, đích thân Thánh nhân sẽ kéo cung, mũi tên lửa như sao băng xuyên qua đêm dài, đâm trúng quả đào mừng thọ.

Đào mừng thọ bị lửa đốt cháy, lại có hàng vạn thiên đăng bay ra từ trong ngọn lửa, thiên đăng bay lên thắp sáng cả bầu trời, vạn dân cùng nhau vui mừng. Đây là thịnh cảnh độc nhất mỗi năm một lần của vương triều Đại Ngụy -- Tiên nhân đốt đèn.

Dưới Thiên Hương lâu, Đường Tiểu Hà chống hông thở hồng hộc, bên tai quá ồn ào, nàng không khỏi nâng cao giọng, lớn tiếng quát: "Tống Hạc Khanh, ngươi có bị bệnh không hả! Ngươi đi ra ngoài tra án mang theo chó đã đành, sao ngươi còn dẫn ta theo làm gì!"

Tay Tống Hạc Khanh cầm bộ quần áo của Tạ Trường Thọ đưa cho Đại Hoàng ngửi mùi, nghe vậy lặng lẽ nói: "Thực ra thì, ta cảm thấy cái mũi của ngươi không khác mũi chó là bao."

"Đồ chết tiệt! Có ai khen người khác như ngươi không!"

Đường Tiểu Hà đã chạy cả ngày, lúc này vừa mệt vừa đói nên tính tình bộc phát, dứt khoát quay người bỏ đi: "Ta không chơi với ngươi nữa! Ngươi muốn làm gì thì làm!"

Dưới tình thế cấp bách, Tống Hạc Khanh trực tiếp nắm lấy tay nàng: "Sao ngươi có thể bỏ đi được, ngươi đã đồng ý làm thay Hà Tiến cơ mà!"

"Ta không làm nữa! Ta đổi ý rồi! Ta phải quay về nấu cơm!"

"Ngươi bình tĩnh lại chút đi, ta có thể tăng lương cho ngươi."

"Đây không phải vấn đề có tiền hay không có tiền!"

"Vậy ta..."

Tống Hạc Khanh nhìn về phía tửu lâu xa hoa kia, ánh mắt trầm xuống nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ để cho ngươi vào Thiên Hương lâu."

Đường Tiểu Hà lập tức im lặng, quay mặt lại, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nói: "Ngươi nói thật không?"

Tống Hạc Khanh nghiêm túc nhìn nàng, gật đầu: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy -- aaa!"

Hai người nắm tay nhau chạy như điên trong đám đông, Đường Tiểu Hà thẹn quá hóa giận: "Ngươi muốn nói chuyện thì cứ nói! Sao phải cắm đầu chạy làm gì!"

Tống Hạc Khanh cũng tức giận: "Không phải ta chạy! Là con chó này chạy!"

Hắn dắt chó, con chó lôi hắn đi, hắn lại kéo theo Đường Tiểu Hà, một chó hai người liều mạng chạy như điên, cảnh tượng hơi mất kiểm soát, chạy đến chỗ nào chỗ đó người ngã ngựa đổ.

Đường Tiểu Hà: "Sao nó lại chạy như thế! Ngươi không thể bắt nó dừng lại được ư!"

Tống Hạc Khanh: "Ta còn không thể khiến ngươi nghe lời! Thì ta có bản lĩnh gì mà bắt nó nghe lời được!"

"Vậy rốt cuộc là nó bị sao thế!"

"Ai mà biết, có khả năng là nó đánh hơi được mùi của Tạ Trường Thọ cũng nên?"

Một nén nhang sau, hai người thở hồng hộc dừng lại trước một sạp hàng bán gà nướng.

Đại Hoàng lè lưỡi ngoe nguẩy đuôi, nhìn nhìn gà nướng, lại quay qua nhìn Tống Hạc Khanh một cái.

Đường Tiểu Hà: "..."

Đường Tiểu Hà: "Ý của nó là, Tạ Trường Thọ biến thành gà nướng?"

Tống Hạc Khanh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm nói: "Đi thôi, quay về Đại lý tự, hầm thịt con chó này trước."

Hắn bước đi nhưng không bước được bước nào, quay đầu lại thì thấy Đường Tiểu Hà đang nắm ống tay áo của hắn, biểu cảm trên mặt không khác gì Đại Hoàng, nếu sau lưng có cái đuôi, e rằng giờ phút này cũng đang phe phẩy.

Tống Hạc Khanh ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi cam chịu số phận, nâng tay móc tiền mua gà.

Một lát sau, Đường Tiểu Hà cầm hai cái chân gà nướng đi trên đường, trái một miếng phải một miếng, đồng thời không quên ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đưa chân gà tới bên miệng Tống Hạc Khanh: "Nếm thử một miếng không?"

Mặt Tống Hạc Khanh đầy ghét bỏ: "Ta không ăn thịt."

Đường Tiểu Hà thu tay lại, thầm nghĩ ngươi đã ăn không ít rồi đó.

Lúc này, chợt nghe thấy trên hoàng thành vang lên ba tiếng chuông, một mũi tên lửa phá không theo gió mà đến, bắn vào giữa quả đào mừng thọ cực lớn treo trên lầu Thiên Hương lâu.

Đào mừng thọ bị đốt cháy, rách ra một vết hở lớn, hàng vạn ngọn thiên đăng bay lên trời, bầu trời đêm sáng rực như ban ngày. Cùng lúc đó, vạn dân sôi trào, nam nữ già trẻ cùng nhau hô vang -- "Tiên nhân đốt đèn! Khắp nơi cùng chúc mừng! Cầu trời phù hộ cho Đại Ngụy! Ngô hàng sống lâu trăm tuổi!"

Tiếng hô vang tới tận mây xanh, có thể rung chuyển cả núi non biển cả. Đường Tiểu Hà bị khung cảnh này làm cho rung động, không biết là nên ngắm đèn, hay là nên nhìn người.

Nàng dứt khoát nhìn về phía Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh đang nhắm mắt cầu phúc, khi mở mắt ra thấy tiểu đầu bếp cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tức giận nói: "Nhìn ta làm gì."

Đường Tiểu Hà: "Thiếu Khanh đại nhân, ngươi đẹp trai như vậy mà không cho người ta nhìn à?"

Tống Hạc Khanh hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác, lỗ tai nóng lên, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: "Mồm mép thật là trơn tru, không bằng ngươi suy nghĩ giúp ta một chút xem tạ Trường Thọ có thể xuất hiện ở đâu đi, hết hôm nay là phụ thân hắn sẽ trở về phủ, nếu vẫn không tìm thấy hắn, đến lúc đó Đại lý tự cũng đừng mong được rảnh rỗi, tất cả mọi người đều lo lắng phá án, ngươi nghĩ bản thân có thể yên ổn ở trong bếp nấu cơm ư? Ta cho ngươi hay, đến lúc đó ngươi đừng có khóc."

Hắn lẩm bẩm rất nhiều, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì phát hiện Đường Tiểu Hà đang đưa lưng về phía hắn cầm xương gà chọc chó.

"Đường Tiểu Hà, rốt cuộc nãy giờ ngươi có nghe ta nói không vậy!"

Hai người lại nhao nhao lên cãi nhau, chính sự bị ném lên chín tầng mây.

Biển đèn trên trời tựa như núi, biển người dưới mặt đất thì như thủy triều, soi sáng hàng vạn gia đình.

Trên đường phố đông đúc, các tiểu thư khuê các kết bạn đi chung với nhau, dựa ánh đèn để che giấu, khẽ liếc nhìn tình lang. Một ông lão tóc trắng dựng quầy bán kẹo đường, những đồ chơi được nặn bằng kẹo đường giống y như thật, thu hút một đám trẻ con, tiếng cười đùa giòn giã không dứt. Những trượng phu đi giữa đám đông, cho con trẻ cưỡi trên cổ, nắm tay thê tử, hai phu thê khi thì ngắm đèn, thỉnh thoảng lại trêu đùa con trẻ, mỉm cười nhìn nhau.

Bỗng nhiên, đứa trẻ ngồi trên cổ phụ thân chỉ lên trời rồi hỏi: "Mẫu thân, cái đèn kia là đèn gì vậy ạ?"

Phụ nhân ngẩng đầu lên nhìn, vốn định trả lời, không ngờ lại nhíu mày, vỗ vỗ cha của đứa trẻ nói: "Chàng nhìn cái đèn kia xem, nó trụi lủi, nhìn không đẹp chút nào, hình như còn có tay và chân, là đèn lồng hình bò? Hay là đèn lồng hình dê?"

"Không đúng, đèn lồng bò hay đèn lồng dê thì phải nằm ngang, cái kia lại thẳng đứng, có hơi... giống người."

Bên kia, Tống Hạc Khanh và Đường Tiểu Hà đang cãi nhau rất sôi nổi thì chợt nghe thấy đám đông dấy lên một trận ồn ào, tiếng khóc tiếng la cùng vang lên, các phụ nhân ôm lấy con mình bỏ chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch, miệng không ngừng niệm A di đà phật.

Có một số người lớn gan chỉ lên trời la to: "Đó là người! Người bị mất đầu!"

Hết chương 17

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc