*Vụ án: Tiên nhân đốt đèn*
"Bà ơi, giỏ măng này của bà có bán không."
Trời vừa hửng sáng, Đường Tiểu Hà đứng trước sạp hàng ngáp một cái, hai mắt híp lại, bờ vai lảo đa lảo đảo, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.
Măng vào mùa xuân là ngon nhất, dùng để nấu cháo cũng rất thích hợp, hầm thịt lại càng tuyệt hơn, Đường Tiểu Hà dự định mua nhiều một chút, vừa nấu cháo cho tên họ Tống đồng thời bổ sung món mới cho nhà ăn, dù sao măng mùa xuân cũng chỉ có tháng này là ngon nhất, hết mùa là coi như không được ăn nữa.
Bá bán rau đếm lại số măng trong giỏ, tổng cộng là tám mươi văn tiền.
Cái giá này quả thực quá mắc, nhưng Đường Tiểu Hà thấy măng thực sự rất tươi, cũng không mặc cả, trực tiếp móc túi tiền ra nói: "Mấy cây măng trong giỏ này con sẽ lấy hết, đợi chút nữa sẽ có người của Đại lý tự tới lấy."
Đường Tiểu Hà ngẩng mặt lên trả tiền: "Sau này nếu bà có măng ngon như vậy nữa thì không cần phải bán bên đường, cứ đưa thẳng tới Đại lý Tự -- "
Ngay khi đang đưa tiền, Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy trước mặt như có một cơn gió nhẹ lướt qua, lại cúi đầu xuống nhìn thì túi tiền trong tay đã biến mất, khiến nàng trợn mắt há hốc mồm.
"Tiền của ta đâu!"
Đường Tiểu Hà gào lên một tiếng, quay người nhìn xung quanh thì thấy một bóng người bé nhỏ gầy gò đang dốc sức chạy như điên, trong tay đang nắm túi tiền của nàng.
Chết tiệt, dưới chân thiên tử mà dám cướp tiền ngoài đường, có còn vương pháp nữa hay không.
"Đồ khốn nạn!" Đường Tiểu Hà đứng lên đuổi theo, biểu cảm cũng bị gió sớm mai thổi tới vặn vẹo, nhe răng mở miệng chửi rủa: "Ngươi có gan thì đứng lại cho ta! Ta đánh chết ngươi!"
Đối phương nghe vậy thì càng chạy nhanh hơn.
Đường Tiểu Hà điên cuồng đuổi theo cả một đoạn đường, khi nhìn thấy tên khốn nạn phía trước muốn trốn vào con hẻm nhỏ, không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, mà nhặt lấy một cây mía của sạp rau bên cạnh, vung tay ném mạnh tới.
Cây mía xoáy vài vòng trong không trung, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Bang", đập ngay vào đầu tên tiểu tặc, tên tiểu tặc lập tức dừng lại, ngã thẳng tắp về phía trước.
Cuối cùng Đường Tiểu Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán thả chậm bước chân, nghênh ngang đi đến nói: "Chạy à, ngươi chạy nữa đi, móc túi thì ta thấy nhiều rồi, nhưng cướp tiền bên đường thì lần đầu ta gặp đấy, ngươi có biết nếu bị bắt là sẽ bị Đại lý tự cắt mũi hay không hả?"
Nàng đi tới nhặt túi tiền lên, định lật tiểu tặc này lại đập cho một trận tơi bời, nhưng khi nhìn rõ diện mạo của đối phương, nàng bất chợt ngây người.
Khi đuổi theo nàng đã cảm thấy vóc dáng người này thật nhỏ, bây giờ nhìn thấy mặt, gương mặt này chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi thôi.
Đường Tiểu Hà nhíu mày, không vui nói: "Tuổi còn nhỏ không lo đi học, cha mẹ ngươi dạy ngươi thế nào vậy?"
Một cây mía kia đập quá mạnh, biểu cảm của đứa trẻ kia vẫn còn đờ đẫn, thẫn thờ lẩm bẩm: "Cha mẹ chết rồi, không có cha mẹ."
Trong lòng Đường Tiểu Hà chấn động, lại cẩn thận đánh giá đứa trẻ này một lượt, thấy quần áo trên người nó rách rưới, gầy như que củi, lập tức hiểu ra, trong lòng tự nhủ thì ra là một đứa trẻ ăn mày, cũng thật đáng thương.
Nàng suy nghĩ một chút, lấy trong túi tiền ra một đồng xu lớn, đưa cho nó nói: "Nghe cho kỹ, ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi, không muốn tranh cãi với ngươi, tiền này coi như ta mời ngươi một tô mì, sau này không được làm chuyện xấu nữa, nếu không sẽ có ngày ngươi phải ngồi xổm trong đại lao đấy."
Đứa trẻ không nhận tiền, vẻ mặt vẫn thẫn thờ, chỉ có điều đôi mắt vẫn cụp xuống chuyển sang nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, nhưng không hề có chút gợn sóng nào, tĩnh lặng như chết.
Đường Tiểu Hà thấy nó không lấy, dứt khoát nhét tiền vào tay nó, nghiêm túc nói: "Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có tay có chân, đầu óc bình thường, thì ở đâu cũng sẽ không bị chết đói, huống chi đây là kinh thành, trong khe gạch còn có thể móc ra vàng, tiền phải tự mình kiếm ra, tuy ít, nhưng có thể yên tâm tiêu xài, có hiểu không?"
Đứa trẻ không gật cũng không lắc, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đường Tiểu Hà.
Đường Tiểu Hà khoát khoát tay: "Được rồi, đừng ngồi ngốc ở đây nữa, chạy mau đi, bằng không đến lúc quan gia tới thì ta cũng không cứu được ngươi đâu."
Rốt cuộc đứa trẻ cũng có phản ứng, lập tức bò dậy, dáng người lưu loát đi vào con ngõ nhỏ tối đen bên cạnh, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đường Tiểu Hà đứng dậy thở dài một hơi, xoay người muốn quay về Đại lý tự, lại bị tia nắng ban mai làm cho chói mắt.
Đợi nàng dụi xong mở mắt ra lần nữa, liền nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây người.
Chỉ thấy cả con đưởng sáng rực lên, trên những cây du lớn bên đường treo đầy các loại đèn lồng tinh xảo, trên đèn lồng còn cột dây lụa đỏ, liếc mắt nhìn lại, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Những kỹ viện lớn hai bên đường đã mở cửa đón khách, các mỹ nữ mặc áo lụa mỏng búi tóc kiểu phi thiên, mỗi người đều trông như tiên nữ hạ phàm, họ cười đùa trêu chọc trách mắng trên Chu Lâu các, vung ống tay áo cùng ân khách chơi trò trốn tìm --
"Bên này bên này, quốc cữu gia mau lại đây, nô ở bên này."
"Ha ha quốc cữu gia đừng chỉ cố bắt mỗi nàng ta, nô ở ngay bên cạnh ngài đây."
Tên béo mập bịt mắt bằng dải lụa hồng dường như hết sức nôn nóng vì bị trêu đùa, trực tiếp móc từ trong ống tay áo ra một xấp tiền để dụ dỗ, lập tức đảo khách thành chủ, vung tay bắt được một mỹ nhân.
"Ai da quốc cữu gia chơi xấu quá, tay ngài đặt ở đâu thế, nô không chơi với ngài nữa."
Đường Tiểu Hà nghe giọng nói mềm mại dịu dàng bên tai, ngửi mùi son phấn phiêu đãng trong không khí, quay đầu nhìn lại phương hướng đứa trẻ ăn mày biến mất, chỉ cảm thấy như một giấc mộng.
Tâm trạng nàng bỗng nhiên suy sụp một cách khó tả, bước chân chậm chạp trở lại Đại lý tự, lúc nấu cơm cũng không có tinh thần.
Hà Tiến lẻn vào sau bếp, thấy Đường Tiểu Hà giơ dao bổ măng ra làm đôi, động tác khéo léo lột vỏ để lộ ra phần măng trắng như tuyết bên trong, không khỏi cảm thán: "Tiểu đầu bếp không chỉ giỏi nấu cơm, mua thức ăn cũng giỏi không kém, măng tươi ngon như vậy, bình thường khó mua được lắm, thật sự đúng với câu châm ngôn, người thông minh làm gì cũng linh hoạt, ta thấy dù ngươi không làm đầu bếp, mà làm những việc khác cũng có thể thành công."
Đường Tiểu Hà không nhịn được nữa liền liếc mắt qua, lạnh nhạt nói: "Huynh thôi đi, không có chuyện không đến tam bảo điện, nói đi, Thiếu Khanh đại nhân lại muốn ăn món gì."
Hà Tiến bị nàng vạch trần, trong nháy mắt mặt như đưa đám: "Tiểu đầu bếp, giang hồ cấp cứu a tiểu đầu bếp, không có liên quan gì đến Thiếu Khanh đại nhân, mà liên quan đến ta."
Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Hà thấy cái đức hạnh này của Hà Tiến, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: "Huynh làm sao?"
Hà Tiến: "Là như vầy, không phải sắp đến Long thần của Thánh thượng sao, theo như thông lệ, trong kinh sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng ba ngày liền, năm ngoái ta đã hứa với tiểu Thúy sẽ bồi nàng đi ngắm đèn, nhưng ở Đại lý tự chúng ta vốn không có thời gian hưu mộc, cho nên ta... Ta chỉ muốn nhờ tiểu đầu bếp, trong ba ngày này có thể thay ca làm chút chuyện cho ta được không, để ta bồi tiểu thê tử chưa qua cửa của ta đi chơi được không."
Đường Tiểu Hà chợt cắm phập con dao làm bếp lên thớt, quay người không kiên nhẫn nói: "Huynh có lầm không, ta chỉ là một đầu bếp nấu cơm, huynh lại nhờ ta thay ca đi làm thư lại cận thân thay huynh? Sao huynh không tìm người khác đi?"
Hà Tiến ngượng ngùng nói: "Người khác cũng bận, vả lại, ta cũng thấy ngại."
Đường Tiểu Hà kinh ngạc: "Vậy huynh đối xử với ta như vậy mà không thấy ngại à?"
"Hắc hắc ai bảo hai chúng ta thân quen với nhau như vậy làm chi."
Đường Tiểu Hà nhổ con dao lên - cắt măng tươi thành từng lát, nói: "Không giúp, thích tìm ai thì tìm đi, nhìn thấy cái gương mặt đó của đại nhân nhà huynh là ta đã thấy tức giận rồi."
Hà Tiến lập tức cảm thấy tủi thân, ôm lấy cánh tay Đường Tiểu Hà lay lay năn nỉ: "Đều nói thà phá mười ngọn tháp còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân, mắt thấy nửa cuối năm nay là ta đã có thể cưới tiểu Thúy về nhà rồi, tiểu đầu bếp ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ, ta không bồi nàng đi ngắm đèn chắc chắn nàng sẽ giận, nàng giận thì nàng sẽ không chịu gả cho ta, nàng không chịu gả cho ta thì ta sẽ không sống được, không sống được không sống được."
Đường Tiểu Hà bực bội: "Huynh buông ta ra! Huynh còn như vậy nữa ta sẽ lấy dao chém chết huynh!"
Hà Tiến: "Không có được tiểu Thúy thì ta sống còn ý nghĩa gì, ngươi chém chết ta đi!"
Đường Tiểu Hà tức giận đến nghiến răng, xém chút nữa làm thịt Hà Tiến thật.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài thư phòng trong nha môn vang lên hai tiếng gõ cửa.
Tống Hạc Khanh đang bận phê sổ con, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra một chút, Đường Tiểu Hà bước vào với vẻ mặt đầy khó chịu.
Tống Hạc Khanh ngước mắt lên nhìn thấy là nàng, không khỏi cười nói: "Ồ, sao lại là ngươi, bây giờ nhà ăn mở rộng thêm dịch vụ đưa cơm tới tận cửa luôn à?"
Đường Tiểu Hà ngoài cười nhưng trong không cười mà còn hừ một tiếng, đi qua đặt hộp cơm lên thư án, giọng nói lạnh như băng: "Thuộc hạ tốt của ngươi đã chạy đi ngắm đèn với tức phụ của huynh ấy rồi, trong ba ngày tới ta sẽ tự đưa cơm cho ngươi, ăn nhanh đi, ăn xong ta còn phải dọn dẹp mang về."
Tống Hạc Khanh nhìn chén cháo măng nấm hương đặt trước mặt mình, thầm nghĩ tối qua hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ tiểu đầu bếp này lại thật sự để tâm.
Hơn nữa, nói thật là nhìn bề ngoài của chén cháo này đã thực sự kích thích sự thèm ăn của hắn.
Hắn cầm muỗng lên, múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Nấm hương mềm mềm tan ngay đầu lưỡi, miếng măng non giòn, hạt gạo được nấu đến nhừ, mùi thơm của gạo trắng tỏa ra hòa quyện làm một với hương vị thơm ngon của nấm và măng, trong cháo không có nhiều gia vị, chỉ nửa thìa muối đã đủ để khơi lên tất cả mùi vị, khi ăn vào, môi răng ngập tràn hương thơm.
Lục phủ ngũ tạng trống rỗng cả một đêm của Tống Hạc Khanh lập tức cả thấy ấm áp dễ chịu, tâm tình tích tụ cả đêm theo đó cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu, muốn khen tiểu đầu bếp đôi câu, kết quả khi nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của đối phương, hắn không khỏi cười nói: "Người biết rõ thì hiểu là ngươi đến đưa cơm cho ta, người không biết thì sẽ cho rằng ngươi đến để tra khảo ta đấy, ngươi ghét gặp ta đến vậy cơ à?"
Đường Tiểu Hà "Hả?" một tiếng, hiển nhiên vừa rồi nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, sau khi phản ứng lại nàng mới nhận ra Tống Hạc Khanh đang nói cái gì, gãi đầu một cái ảo não nói: "Cũng không hẳn là vì ngươi, sáng sớm nay ta mới bị giật mất túi tiền, có thể vui được mới lạ."
Tống Hạc Khanh nhướng mày, dùng thìa khuấy cháo nói: "Còn có chuyện này sao? Phái người đuổi theo chưa."
Đường Tiểu Hà lắc đầu: "Đâu cần làm phiền người khác, ta cũng chỉ cần một gậy đã đánh ngã được tiểu tặc kia, rồi lấy lại túi tiền."
Hai mắt Tống Hạc Khanh sáng lên, nhìn Đường Tiểu Hà, giọng điệu cũng mang theo chút chân thành khâm phục nói: "Ngươi lợi hại thế."
Đường Tiểu Hà không chịu nổi nhất là được người khác khen, được khen một cái là phổng mũi ngay, liền chống nạnh hất cằm nói: "Đương nhiên, ta là ai chứ, nếu không có chút tài năng, sao ta có thể ngàn dặm xa xôi mà nguyên vẹn chạy tới kinh thành được chứ? Chỉ do ta quá thật thà và trung thành thôi, chứ nếu không ta đã sớm đoạt núi làm sơn trại đại vương rồi."
"Không thể làm chuyện phạm pháp náo loạn kỷ cương được."
Quan viên đứng đầu cơ quan tư pháp tối cao của Đại Ngụy - người nắm quyền duy nhất hiện nay của Đại lý tự - một trong ba đầu sỏ của Tam pháp tư đại nhân Tống Hạc Khanh, đang yên lặng húp cháo nói.
Đường Tiểu Hà lập tức hoảng sợ, vội vàng cười trừ: "Ta chỉ nói chơi thôi, ta nhát gan lắm không dám làm thế đâu, lại nói bản thân ta là đầu bếp, có thể làm ra món ngon là tốt rồi, sao có thể làm những chuyện bừa bãi đó chứ."
Tống Hạc Khanh gật đầu, rất vừa lòng với giác ngộ này của nàng, cũng rất hài lòng với chén cháo nàng nấu.
Hắn lại múc thêm một muỗng chuẩn bị đưa vào miệng, chợt nhớ tới gì đó liền hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi mới nói ngươi đã đánh gục được tiểu tặc kia, bây giờ người ở đâu, đã bắt vào ngục chưa?"
Dựa theo luật pháp Đại Ngụy, nhẹ thì là tai họa lao ngục, nặng thì chịu đau khổ da thịt, dù sao cũng đừng mơ thoát khỏi.
"Không có," Đường Tiểu Hà nhanh miệng nói: "Ta thả nó đi rồi."
Thả đi rồi.
Ba chữ như sấm sét giữa trời quang, thiếu chút nữa Tống Hạc Khanh đã phun hết cháo trong miệng ra.