Đường Tiểu Hà nhìn kỹ lại, nam tử trước mặt khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, khoác chiếc áo ngoài màu trắng ngà, sắc mặt cũng trắng bệch y như màu áo, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen láy sâu thẳm, thêm hai quầng thâm nhạt dưới mắt, khiến cho ngươi ta nhìn vào trông không giống người sống, mà giống như quỷ nam vừa chui ra khỏi mộ, còn là loại oán khí đầy mình.
Lẽ ra Đường Tiểu Hà nên sợ hãi mới phải, nhưng khi chú ý tới hai quầng thâm dưới mắt của "quỷ nam" này, nàng ném cái chày cán bột đi, ánh mắt sáng rực lên nói: "Là huynh à!"
Cây chày cán bột rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, một lần nữa Tống Hạc Khanh lại bị nàng dọa sợ đến hoa mắt chóng mặt, giơ tay che ngực, còn suýt chút ngã lăn tại chỗ. Mãi đến khi hắn ngước mắt lên nhìn rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Tại sao lại là ngươi."
Thấy hắn sắp ngã, Đường Tiểu Hà vội vàng đỡ lấy hắn: "Sao không thể là ta, ta là đầu bếp, không ở phòng bếp thì ở đâu được chứ, ngược lại là huynh đó, nửa đêm nửa hôm không ngủ mò đến đây làm gì vậy, làm ta sợ hết hồn."
Tống Hạc Khanh thầm nghĩ rốt cuộc là ai dọa ai chứ, tay vẫn vuốt ngực, chưa hết kinh hãi nói: "Ta đến tìm người, thấy nhà ăn còn sáng đèn nên tưởng hắn đến đây ăn khuya."
Đường Tiểu Hà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Ta ở đây suốt đêm, không thấy ai đến cả, có lẽ huynh đi nhầm chỗ rồi."
Tống Hạc Khanh trải qua một phen kinh hoảng vừa rồi, suy nghĩ ban đầu đã sớm bay đi đâu mất, nhíu mày không vui nói: "Vậy ta không tìm nữa, quay lại tính sổ với hắn sau."
Đường Tiểu Hà thấy hắn muốn đi, vội vàng nắm chặt cánh tay hắn: "Huynh chớ đi vội, chờ một chút."
Tống Hạc Khanh dừng bước, quay đầu liếc tiểu đầu bếp một cái, không biết trong hồ lô của đối phương bán cái gì.
Đường Tiểu Hà kéo Tống Hạc Khanh vào phòng bếp, ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó lấy một cái bình thuốc nhỏ từ trong ngăn tủ ra, rút nút bình ra rồi đổ thứ gì đó vào lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay quẹt một chút xong giơ tay muốn bôi lên mắt của Tống Hạc Khanh.
Tống Hạc Khanh theo bản năng ngửa người ra sau, nhìn chằm chằm vào vệt hồng hồng trên đầu ngón tay Đường Tiểu Hà, cảnh giác hỏi: "Đây là cái gì."
Đường Tiểu Hà cẩn thận bôi lên vết thương cho hắn, nhẹ nhàng nói: "Dầu hoa hồng, là ta tự làm, rất có hiệu quả với vết thương bị bầm tím ứ máu. Hai ngày qua ta đã muốn đưa cho huynh, nhưng mãi vẫn không tìm thấy huynh, còn nữa, rốt cuộc là huynh đang trực ở đâu thế, đến giờ cơm cũng không thấy huynh tới."
Lúc này Tống Hạc Khanh mới phản ứng lại, hình như hắn chưa từng tiết lộ thân phận của mình cho tên đầu bếp ngốc này.
Chuyện này nên mở miệng sao đây, nói rằng ta là lão đại đứng đầu của ngươi? Là Thiếu Khanh đại nhân của ngươi? Hay là đại lão gia của ngươi?
Không được, quá tự luyến rồi.
"Ta là..." Tống Hạc Khanh nhắm mắt suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra được gì, mở mắt ra định nói dối cho qua chuyện, nhưng lại đối diện trực tiếp với đôi mắt của Đường Tiểu Hà.
Hắn hơi ngẩn ra.
Tiểu đầu bếp này có gương mặt trắng trẻo nõn nã, nhìn gần như vậy mà không hề thấy lỗ chân lông, giống như một miếng đậu hũ mềm mại. Đôi mắt hạnh to tròn, đen trắng rõ ràng, lòng trắng mắt không có tơ máu, trong veo thuần khiết hiếm thấy.
Trong Đại lý tự này không phải người đang làm việc thì cũng là đang ngồi tù, Tống Hạc Khanh đã thấy qua biết bao đôi mắt hoặc sung huyết hoặc đục ngầu, bất chợt đối diện với đôi mắt này, hắn có chút luyến tiếc không muốn dời mắt.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng tiểu đầu bếp này quả thật khá đẹp trai.
"Đường Tiểu Hà." Bỗng dưng, Tống Hạc Khanh gọi tên nàng, giọng nói trầm thấp.
Gọi xong, bỗng nhiên có giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn.
Đường Tiểu Hà giật mình, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Sao huynh lại khóc? Ta mạnh tay quá làm huynh đau à?"
Tống Hạc Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, giơ tay run rẩy chỉ vào mắt mình: "Cái dầu hoa hồng này của ngươi -- là làm từ ớt à?"
"Không phải."
"Vậy sao bôi lên mắt lại cay như vậy! Cay chết ta rồi!"
Tống Hạc Khanh đứng dậy lao nhanh như chớp tới bên chum nước, điên cuồng vốc nước rửa mắt, miệng rên không ngừng: "Cay quá! Cay quá đi!"
Đường Tiểu Hà choáng váng, nhìn cảnh tượng này lầm bẩm: "Cay..."
Nàng quay qua nhìn hũ ớt chưa giã hết trên thớt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Xin lỗi huynh! Ta nhớ ra rồi, vữa nãy ta mới giã ớt mà quên chưa rửa tay!"
"Ngươi hại chết ta rồi!" Tống Hạc Khanh gào thét.
Đường Tiểu Hà vội vàng đi lên xem xét tình trạng của hắn, vừa đưa khăn tay vừa thổi mắt, giày vò một hồi cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng yên ổn hơn, nhưng hai con mắt lại sưng phù như hai quả hạch đào, tầm nhìn từ một khoảng lớn biến thành một khe nhỏ.
Tống Hạc Khanh vừa tức giận vừa xấu hổ, gắng mở to đôi con mắt sưng húp gào lên với Đường Tiểu Hà: "Ngươi nói xem hơn nửa đêm ngươi giã ớt làm cái gì! Ngươi không giã ớt thì ta có biến thành như vầy không! Ngươi có thù oán gì với ta à, lần nào gặp ngươi cũng xui xẻo hết sức!"
Đường Tiểu Hà vừa áy náy vừa tủi thân, nắm góc áo ngập ngừng nói: "Còn không phải là vì cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia..."
Tống Hạc Khanh dựng lỗ tai lên, khí thế lập tức tan biến, kinh ngạc nói: "Có quan hệ gì với Tống Hạc Khanh, không đúng, vì sao ngươi lại gọi hắn là cẩu quan?"
Hắn không dám nhận mình là Bao Công chuyển thế hay Địch Công nhập hồn, nhưng kể từ khi nhậm chức cho tới nay hắn vẫn luôn cẩn thận siêng năng làm tốt công việc trong phận sự của mình, hai chữ "cẩu quan" này đội lên đầu hắn, e rằng có phần trái với lẽ thường.
Đường Tiểu Hà càng thêm tủi thân, cụp đôi mắt to tròn xuống, rưng rưng muốn khóc: "Nếu như không phải do hắn ăn cay giỏi như thế, sao ta phải thức đêm làm ớt bột chứ."
Mặt già của Tống Hạc Khanh đỏ lên, tằng hắng một tiếng rồi khẽ nói: "Nói vậy cũng đúng, nhưng cũng không đến mức gọi hắn là cẩu quan chứ."
Cái ngưỡng cửa dành cho cẩu quan này quá mức thấp kém.
Đường Tiểu Hà ngước mắt lên, hai mắt đỏ hoe nói: "Sao lại không đến mức! Nếu không phải do hắn ta xử án hồ đồ, ta cũng đâu đến mức bị giam giữ trong Đại lý tự lâu như vậy, đến lúc được thả ra thì ta đã bỏ lỡ thời gian thi tuyển đầu bếp của Thiên Hương lâu. Huynh có biết ta phải đi biết bao xa mới tới được kinh thành không? Hơn hai nghìn dặm đó! Đi mòn hết cả mấy đôi giày, kết quả thì thế nào, chỉ vì hắn, chỉ vì hắn mà tất cả vất vả của ta đều trở thành công cốc!"
Tống Hạc Khanh bị chấn động trước sự đau khổ hiện lên trong mắt Đường Tiểu Hà, cúi đầu im lặng một hồi lâu, vẻ mặt phức tạp.
Sau một lúc lâu sau, hắn mới hơi dè dặt ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng dò hỏi: "Có lẽ, Tống đại nhân không cố ý đâu?"
"Bất kể là có cố ý hay không, kết quả cũng đã như vậy rồi." Đường Tiểu Hà lạnh lùng nói, giơ tay lau nước mắt trên mặt, "Dù sao ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn, trong mắt ta, hắn chính là cẩu quan, là tên cẩu quan đệ nhất thiên hạ."
Tống Hạc Khanh không còn lời nào để nói, chỉ đành gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, cẩu quan cẩu quan."
Hắn cũng không biết mình bị chạm dây thần kinh nào nữa, có lẽ do cảm thấy áy náy, định giơ tay lên lau nước mắt cho tiểu đầu bếp này. Nhưng khi vừa vươn tay ra, Tống Hạc Khanh bỗng nghe thấy tiếng gió mạnh thổi vào từ cửa sổ, lập tức hạ tay xuống, bàn tay vốn dĩ định dừng trên mặt Đường Tiểu Hà thì lại đặt lên vai nàng, đẩy mạnh nàng một cái.
Đường Tiểu Hà bị đẩy ngã nhào xuống đất, lực mạnh đến nỗi cái mông dập xuống đất đau ê ẩm, đau đến mức suýt khóc. Nàng cảm thấy khó hiểu, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh, ngước mắt lên nhìn kỹ, chỉ thấy trong bếp bỗng nhiên xuất hiện thêm một người mặc đồ đen, tay cầm trường đao, lưỡi đao chém về phía người có đôi mắt sưng húp, lực đạo vô cùng hung hãn.
Tống Hạc Khanh né được mấy đao, thuận thế nhặt chày cán bột dưới chân lên chặn lại một đao, hô to: "Còn ngây ra đó làm gì! Mau đi gọi người tới đây!"
Rốt cuộc Đường Tiểu Hà cũng hoàn hồn, vội vàng đứng lên chạy ra khỏi phòng bếp, hét to hết sức: "Có ai không! Có thích khách! Người đâu mau tới đây!"
Phòng bếp ở trong nhị đường, hầu hết hộ vệ đều tập trung ở nhất đường, nghe thấy tiếng kêu cũng phải mất một thời gian mới chạy tới, trong nháy mắt không thể bay tới kịp.
Đường Tiểu Hà vừa chạy vừa hét cho đến khi kiệt sức, mới dừng lại chống hông thở dốc.
Đang thở không ra hơi, nàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Không ổn, sao ta có thể vứt bỏ huynh ấy ở đó một mình được chứ, huynh ấy gầy như thế, trông dáng vẻ đó dường như không biết đánh nhau, lỡ bị chém làm đôi thì sao? Không được, ta đã hại huynh ấy thảm lắm rồi, không thể bỏ mặc huynh ấy mà chạy trốn một mình được."
Đường Tiểu Hà cắn răng quyết định quay người chạy trở về.
Trong phòng bếp, hai bóng người đã đánh nhau từ gian trong ra tới gian ngoài.
Đường Tiểu Hà khom lưng chui vào gian trong, tay lần mò từ dao thớt đến củ cải trắng, cuối cùng chợt nảy ra một ý, ôm cái cối đầy bột ớt vào lòng, rồi lặng lẽ chạy ra gian ngoài.
Trong nhà ăn đã hỗn loạn đến mức không thể nhìn nổi, bàn ăn bị chặt nát bấy, không phân biệt được đâu là chân bàn, đâu là chân ghế nữa.
Đường Tiểu Hà chạy thẳng tới gần chỗ có tiếng đánh nhau, tìm một cái bàn còn nguyên vẹn lặng lẽ bò lên, sau đó xác định đúng phương hướng, giơ cao cái cối lên hét to: "Đại ca mắt thâm! Cúi người xuống!"
Vì tầm nhìn bị ảnh hưởng nên Tống Hạc Khanh không thể trực tiếp kết liễu mạng chó của đối phương, trong lòng vốn đang bực tức, nghe thấy động tĩnh phía sau, không khỏi trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ ai là đại ca mắt thâm của ngươi chứ, thằng nhóc thối này quay lại làm gì cho thêm loạn vậy.
Nhưng hắn vẫn cúi người xuống.
Trong chớp mắt, Đường Tiểu Hà ném mạnh cái cối trong tay đi, ớt bột bên trong bay tỏa khắp nơi, rơi lên người gã mặc đồ đen, rơi trúng hai mắt lộ ra ngoài của gã.
Người mặc đồ đen kêu lên đau đớn, tưởng rằng mình đã dính phải phấn độc gì đó, liền thu đao lại quay người bỏ chạy ra khỏi nhà ăn.
Tống Hạc Khanh đang định đuổi theo, nhưng bị Đường Tiểu Hà cản lại: "Được rồi đừng đuổi theo nữa, huynh lo cho mắt mình trước đi! Tên kia hung ác như thế, cứ giao cho những người khác đi bắt thì hơn."
Tống Hạc Khanh ném cây chày cán bột trong tay đi, dụi dụi mắt, vì sặc ớt bột nên hắt hơi liên tục, nói: "Đúng vậy, thật sự rất nguy hiểm, suýt chút nữa là ngươi phải gánh tội thay rồi."
Đường Tiểu Hà: "Gánh tội gì cơ?"
Tống Hạc Khanh: "Ngươi nói xem, nếu như ta chết ở đây, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là ngươi, ai bảo tiểu đầu bếp ngươi -- hắt xì!"
Đường Tiểu Hà như được tiêm máu gà, xắn tay áo phóng ra cửa, nhe răng trợn mắt mắng: "Chó chết! Ta sẽ giết chết ngươi!"
Tống Hạc Khanh nhanh chóng đuổi theo, chộp lấy cánh tay nàng lên tiếng an ủi: "Bớt giận bớt giận, ta vẫn chưa chết có được không, dù sao tên kia cũng sẽ có người khác vây bắt, ngươi đừng đuổi theo nữa."
"Ta mặc kệ, kẻ nào dám vu oan cho ta, ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó!"
Hai người một trước một sau đi ra cửa nhà ăn thì đụng phải Hà Tiến đang dẫn đầu đám hộ vệ chạy tới cứu người.
Không biết Hà Tiến đã xảy ra chuyện gì, bộ công phục trên người đều bị lột sạch, toàn thân chỉ còn lại mỗi chiếc quần cộc, hai tay che chắn trước ngực, run rẩy không ngừng.
Hắn ta ngước mắt lên nhìn, bỗng nhiên nước mắt tuôn như mưa, ngửa mặt lên trời gào lên như chết cha chết mẹ: "Thiếu Khanh đại nhân! Thật may là ngài không sao, tiểu nhân lo lắng cho ngài muốn chết!"
Đường Tiểu Hà nhíu mày: "Thiếu Khanh đại nhân nào chứ, huynh mở to mắt ra nhìn cho rõ xem ta là ai có được không."
Lúc này, người đứng sau lưng nàng bỗng ho khan một tiếng.
Đường Tiểu Hà sửng sốt, như thể đã nhận ra điều gì đó.