Buổi trưa là thời điểm kinh doanh phát đạt nhất của khách điếm Tu Duyên, nhà bếp phía sau đang nổi lửa nấu nướng, hơi nóng và hương thơm lan tỏa khắp nơi, tiếng xẻng và chảo va chạm phát ra âm thanh giòn giã.
Đường Tiểu Hà vừa mới đổ món thịt dê xào hành ra khỏi nồi vào đĩa, thì nghe thấy bồi bàn ở phía trước hét to một tiếng -- "Một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa trứng chiên hẹ!"
Đường Tiểu Hà lau mồ hôi trên trán, gân giọng lên đáp lại: "Nghe thấy rồi! Thịt dê xào hành xong rồi!"
Nàng thuận tay lấy ba miếng sườn heo trên giá xuống, nhẹ nhàng nhấc dao chém thành từng khúc nhỏ, sau đó cho vào nồi nước trụng sơ qua, động tác lưu loát liền mạch, lúc thu tay lại nàng không quên bỏ vào nồi nửa muôi rượu vàng để khủ mùi tanh.
Khi nước đang sôi, nàng vớt hết bọt đi, cho con dao vừa mới chặt thịt xong vào chậu nước rửa sơ qua rồi đi cắt hẹ.
Mùa xuân nên rau hẹ vừa tươi vừa giòn, không cần phải dùng dao, chỉ cần dùng hai ngón ngắt một đoạn là gãy, nước xanh chảy ra, mùi hương đặc trưng của rau hẹ cũng theo không khí xộc thẳng vào mũi.
Đường Tiểu Hà không nhịn được, quay đầu hắt hơi một cái, đúng lúc nhìn thấy Bạch Cửu Nương đứng ở cửa, đang che miệng nở nụ cười quyến rũ với nàng.
Đường Tiểu Hà cảm thấy kỳ lạ, hít hít mũi hỏi: "Cửu Nương tỷ, tỷ cười cái gì vậy."
Bạch Cửu Nương uốn éo cơ thể như rắn nước đi tới, ánh mắt quyến rũ nhìn bàn tay đang cầm dao của Đường Tiểu Hà, dịu dàng nói: "Tiểu huynh đệ sinh ra trắng nõn mịn màng, không nhìn ra cánh tay thế mà lại rất có lực nha."
Từ lúc nàng bắt đầu chặt xương đã đứng ở đó nhìn rồi.
Đường Tiểu Hà ngây ngô cười hì hì, quay đầu lại tiếp tục cắt hẹ, không tim không phổi nói: "Năm tuổi ta đã theo tổ mẫu học cách dùng muôi, nhìn ta gầy như vậy thôi chứ cả người ta đều rất cứng rắn đó."
Bạch Cửu Nương bưng thịt dê xào hành trên bếp lò lên, nhưng không vội đi mà lại đánh giá "thiếu niên" đang xắt thức ăn từ đầu đến chân mấy lần, cúi người lại gần nói vào tai nàng: "Người đầu bếp chặt ngàn nhát dao kia vội vã về nhà chịu tang, may mà có tiểu huynh đệ giúp đỡ, cậu giúp tỷ tỷ một ân tình lớn như vậy, cậu muốn tỷ tỷ thưởng cho cậu như thế nào?"
Ánh mắt Đường Tiểu Hà chỉ tập trung nhìn rau hẹ dưới dao, lắc đầu chân thành nói: "Nói chuyện thưởng làm gì, tỷ có thể thu nhận ta là ta đã rất cảm kích rồi, làm mấy món ăn thì có gì đâu, dù sao ta tới kinh thành cũng chính là muốn làm đầu bếp."
Nàng tính nhầm ngày chiêu mộ đầu bếp của Thiên Hương lâu, nên đến kinh thành trước nửa tháng, ngày đầu tiên đến kinh thành đã bị giật mất túi tiền, nếu không có bà chủ tốt bụng thu nhận, Đường Tiểu Hà cảm thấy chắc chắn mình sẽ phải ngủ ngoài đường rồi.
Chân mày lá liễu của Bạch Cửu Nương cau lại, dường như có chút không cam lòng, huých nhẹ cùi chỏ vào sau lưng "thiếu niên" nói: "Thiên Hương lâu kia nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất, ngay cả lão Hoàng đế cũng từng ăn cơm ở đó, ngưỡng cửa rất cao, không phải một đứa trẻ như cậu có thể tùy tiện đi vào đâu? Theo ta thấy, không bằng cậu cứ ở lại chỗ ta làm việc cho tốt, ta trả công cho cậu, thấy thế nào?"
Đường Tiểu Hà vẫn lắc đầu, giọng điệu thản nhiên bỗng trở nên có chút nghiêm túc: "E là không được, vào Thiên Hương lâu là mơ ươc từ nhỏ của ta, lúc rời khỏi nhà trong lòng ta đã quyết, nhất định phải trở thành đầu bếp hàng đầu và lấy cho bằng được con dao vàng ngự tứ của Thiên Hương lâu, nếu không ta sẽ không còn mặt mũi mà trở về. Cửu Nương tỷ cứ yên tâm, chờ ta nhận được tiền công ở Thiên Hương lâu, ta nhất định sẽ trả hết tiền thuê nhà mà ta nợ tỷ."
Bạch Cửu Nương còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng đằng trước lại truyền đến tiếng hét thiếu kiên nhẫn của bồi bàn: "Sao còn chưa bưng thịt dê xào hành lên!"
Bạch Cửu Nương quay đầu quát ngược lại: "Tới đây! Đừng có gọi cái giọng như đòi mạng ấy với lão nương!"
Nàng ta quay người bưng thịt dê đi ra ngoài, lúc đi tới cửa không khỏi dừng lại, ngoảnh đầu oán hận lườm Đường Tiểu Hà một cái, nhỏ giọng trách móc một câu: "Nhìn thì trắng trẻo sáng sủa, nhưng cuối cùng lại là một kẻ đầu gỗ ngu ngốc."
Đường Tiểu Hà hoàn toàn không nghe thấy, cắt hẹ xong thì lấy trứng gà ra đánh. Sau khi đánh trứng gà xong, nước trong nồi cũng sôi, nàng vớt sườn đã chần ra rửa sạch lại lần nữa bằng nước ấm, lấy vợt trúc vớt lên để sang bên cạnh cho ráo nước. Tiếp theo cho một ít dầu vào nồi, cho hành gừng hồi hoa tiêu đã chuẩn bị trước vào, lại cho thêm một thìa đường phèn vào đảo cho đến khi có màu hơi vàng thì cho sườn vào xào, đảo đều lên rồi nàng lại cho thêm nửa muỗng xì dầu, hai muỗng dấm gạo, lại đổ thêm nước ấm cho ngập mặt sườn.
Thực ra làm đến đây cũng coi như đã xong, chỉ cần đợi ninh cho chín là được, nhưng Đường Tiểu Hà luôn cảm thấy hình như thiếu thiếu chút gì đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc, nàng chợt nảy ra một ý, vội vàng lấy một nhúm muối rắc vào nồi, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Tổ mẫu từng nói, muốn ngọt thì phải cho thêm chút muối.
Trong lúc chờ sườn chín, Đường Tiểu Hà bắt tay vào làm trứng gà xào hẹ, sau một nén nhang một đĩa trứng gà xào hẹ đã được hoàn thành, xương sườn cũng đã cạn nước.
Đường Tiểu Hà mở nắp nồi ra xem thử, một mùi thơm chua ngọt theo nắp nồi mở ra xông thẳng vào mũi, mới ngửi thôi mà nước miếng đã chảy ròng ròng, con sâu thèm ăn bắt đầu ngọ nguậy. Nàng vội vàng thêm củi cho lửa lớn hơn để mau cạn nước, rắc một nắm vừng trắng vào rồi dùng xẻng đảo qua đảo lại không ngừng.
Sườn heo được phủ một lớp nước súp, trong quá trình xào dần dần trở nên vàng óng bóng loáng, mỗi miếng sườn đều bọc đầy hạt vừng, từng miếng đồng đều.
Trong lòng Đường Tiểu Hà cũng rất vui khi thấy mình đã làm thành công, dùng đũa cẩn thận gắp từng miếng sườn bày ra đĩa, trong lúc bày còn không quên lớn tiếng kêu người vào bưng thức ăn lên.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân, Đường Tiểu Hà hưng phấn nói: "Cửu Nương tỷ, tỷ mau nhìn xem món sườn ta làm thế nào --"
Kết quả vừa quay đầu, đã thấy người tới không phải là Bạch Cửu Nương, mà là bồi bàn tên Mã Đại Tráng.
Mã Đại Tráng người cũng như tên, mắt to mày rậm, cao lớn khỏe mạnh thân hình vạm vỡ, tay chân rất nhanh nhẹn trong việc phục vụ khách khứa, được khách khứa khen ngợi rất nhiều.
Nhưng Đường Tiểu Hà lại thấy hơi sợ hãi đại ca này, nàng luôn có cảm giác hình như hắn có ác ý với mình, lúc nhìn nàng trong mắt hắn như ẩn giấu kim châm, khiến cả người nàng cứ thấy châm chích không được thoải mái.
"Là Mã đại ca à, ta cứ tưởng là Cửu Nương tỷ." Đường Tiểu Hà giả vờ thoải mái chào hỏi.
"Chưởng quỹ đang bận." Giọng Mã Đại Tráng ồm ồm, trong ánh mắt lộ ra ác ý không thèm che giấu, dường như không muốn nhìn thấy Đường Tiểu Hà nữa, bưng đĩa xương sườn lên đi thẳng ra ngoài, chỉ có điều hắn vừa đi thì lại dừng bước, ngước mắt lên nhìn Đường Tiểu Hà lần nữa rồi nói: "Ta nói cho ngươi hay, chưởng quỹ là một quả phụ đang để tang, nếu ngươi không tránh xa nàng ta một chút, coi chừng rước họa vào thân."
Đường Tiểu Hà ngơ ngác, nhất thời không hiểu được ý của đối phương là gì. Mãi cho đến khi người đã đi xa khỏi phòng bếp, rốt cuộc nàng cũng muộn màng phản ứng lại -- Mã Đại Tráng đây là đang nghi ngờ nàng có dan díu với bà chủ phải không?
Suýt nữa Đường Tiểu Hà đã phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đó cũng coi như là một minh chứng, chứng minh nàng đã cải trang thành đàn ông rất thành công, điều này thật đáng mừng.
Màn đêm buông xuống, sau giờ Tý.
Đường Tiểu Hà ở trong nhà bếp vất vả cả một ngày, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, việc đầu tiên nàng làm là xách một thùng nước nóng vào phòng, muốn rửa sạch mùi khói dầu dính trên người.
Đang lúc nàng chuẩn bị cởi quần áo, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa, tiếp đó vang lên giọng nói nũng nịu quyến rũ của Bạch Cửu Nương: "Tiểu huynh đệ, đã ngủ chưa? Tỷ thấy ban ngày cậu không để ý đến việc ăn uống lắm, sợ đến đêm cậu lại đói, nên đặc biệt làm cho cậu tô mì nóng, mau mở cửa để ta bưng vào cho cậu."
Lời còn chưa dứt thì Đường Tiểu Hà đã cảm thấy bụng mình vang lên tiếng ọt ọt, nàng đanh tính ra mở cửa, bỗng nhiên nhớ đến câu nói ban ngày mà Mã Đại Tráng đã nói với nàng, suy nghĩ một chút đành nuốt nước miếng nói: "Cửu Nương tỷ, ta không đói bụng, cám ơn ý tốt của tỷ, cũng muộn quá rồi, tỷ nên về nghỉ ngơi sớm đi."
"Một tô mì ngon, nếu không ăn chẳng phải là rất lãng phí sao? Cậu vẫn nên ăn một chút thì hơn, đây chính là một phần tâm ý của tỷ tỷ ta đấy."
Đường Tiểu Hà che cái bụng đang kêu gào của mình, mạnh miệng nói: "Ta thật sự không đói, hơn nữa đã muộn như vậy, nam nữ chung một phòng khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích, tỷ vẫn nên trở về thì hơn, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ tổn hại đến danh dự của tỷ."
Nói đến nước đó, quả nhiên Đường Tiểu Hà không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, mãi một lúc sau, nàng mới nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng hừ lạnh, cuối cùng là tiếng bước chân rời đi dọc theo cầu thang từ từ biến mất.
Đường Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rốt cuộc cũng có thể yên ổn tắm rửa rồi.
Thiếu nữ độ tuổi thanh xuân đang là thời điểm cơ thể phát triển, khi cởi bỏ lớp vải bố quấn ngực ra, nàng cảm thấy từ đầu tới chân như được thả lỏng, hận không thể ném cái thứ này đi càng xa càng tốt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau khi kỳ cọ sạch sẽ, Đường Tiểu Hà vẫn quấn đoạn vải dài đó quanh ngực thật chặt, đi ngủ cũng không thể cởi ra, sợ không cẩn thận sẽ lộ ra sơ hở.
Nàng thổi đèn rồi chui vào chăn, cố gắng nhắm mắt ru mình ngủ, nhưng lăn qua lăn lại nửa canh giờ vẫn không thể ngủ được.
Mệt thì đúng là rất mệt, buồn ngủ thì cũng thực là buồn ngủ, đói cũng thật sự là rất đói.
Nàng thấy hơi hối hận, cảm thấy vừa rồi mình từ chối có hơi sớm, nên để Cửu Nương bưng chén mì nóng kia vào ăn một bữa ngon lành đã, giờ thì hay rồi, chết vì sĩ diện, khẩu thị tâm phi, giờ cái bụng đói meo.
Lại qua một nén nhang nữa, Đường Tiểu Hà thật sự không chịu nổi nữa, đứng dậy mặc quần áo, mở cửa đi tìm đồ ăn.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng mở ra, Đường Tiểu Hà bước một chân ra ngoài.
Khách điếm Tu Duyên không lớn, khách vào ở cũng không nhiều, giờ này mọi người đều đã ngủ từ lâu, trong đại sảnh tối đen và yên ắng, không có bất kỳ tiếng động nào.
Tiếng bước chân đi xuống cầu thang của Đường Tiểu Hà vang vọng khắp đại sảnh, vô cùng rõ ràng.
Nàng cầm ngọn nến đi ra sau bếp, định lấy thức ăn ban ngày còn dư lại làm để nấu món súp trộn với bánh hấp, vừa ngon miệng lại đỡ đói.
Nhưng khoảnh khắc khi nàng đẩy cửa phòng bếp ra, cảnh tượng trước mắt gần như khiến nàng sợ gần chết, suýt chút nữa nàng đã ném cây nến trong tay đi.
"Cửu Nương tỷ," Đường Tiểu Hà ôm ngực, giọng nói hơi run rẩy, "Đêm hôm khuya khoắt tỷ không ngủ mà còn ở phòng bếp làm gì vậy, sao không đốt đèn lên."
Bạch Cửu Nương ngồi trên ghế đẩu đưa lưng về phía cửa, mặt đối diện cái thớt, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn, không hề nhúc nhích, không giống với tác phong thường ngày chút nào.
Đường Tiểu Hà cho rằng nàng ta đã ngủ quên, đi tới vỗ nhẹ lên vai nàng ta, kết quả là vỗ một cái, Bạch Cửu Nương lại ngã thẳng xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt trợn trừng.
Đường Tiểu Hà kinh ngạc, cúi đầu xuống xem thử, trong nháy mắt tê hết cả da đầu, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.
Chỉ thấy mặt đất lênh láng máu, Bạch Cửu Nương nằm trong vũng máu, trên cổ có một vết thương to như miệng chén, miệng vết thương vẫn còn mới, máu vẫn đang chảy ồ ạt ra ngoài.
"A!"
Đường Tiểu Hà sợ tới mức hét lên một tiếng, ngã thẳng xuống vũng máu, nến cũng theo đó mà rớt xuống, dập tắt ánh sáng cuối cùng trong phòng bếp.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Nàng không đứng dậy nổi, chỉ có thể liều mạng bò ra ngoài, đồng thời hô to, "Cứu mạng! Giết người! Giết người rồi!"
Người đầu tiên xông tới là Mã Đại Tráng, tung một cước đá bay cửa ra nâng Đường Tiểu Hà dậy liền hỏi: "Có chuyện gì! Giết người là sao!"
Đường Tiểu Hà chỉ vào bóng tối đen như mực sau lưng, không dám quay đầu lại, hoảng sợ đến nỗi nói năng lộn xộn: "Cửu... Cửu Nương tỷ, Cửu Nương tỷ bị người ta giết!"
Hai mắt Mã Đại Tráng trừng lớn, lập tức buông Đường Tiểu Hà ra nhào về phía Bạch Cửu Nương, hét lên một tiếng kêu đau đến xé lòng: Chưởng quỹ!"