Tiểu Thực Vật Dựa Vào Tiết Lộ Tiếng Lòng Để Nghịch Thiên Cải Mệnh Rồi

Chương 3

Trước Sau

break

Tin Tống Dần có khả năng bị tai nạn thành người thực vật ngay lập tức làm náo loạn cả nhà họ Tống.

Hôm qua không thấy mặt, hôm nay vừa về nhà thăm người thân, cô Hai đã trực tiếp rút điện thoại ra bấm máy tính, liên tục ấn các phím: "Sao có thể đưa cái thằng bé nói lắp về nhà chăm sóc chứ, các người có biết chăm sóc một người thực vật tốn kém đến mức nào không?"

"Đầu tiên là chi phí nhân công chưa tính, thiết bị hỗ trợ hô hấp, ống thông dạ dày! Thiết bị lật người, di chuyển người, máy theo dõi, thiết bị điều chỉnh nhiệt độ! Tã bỉm, đồ dùng chăm sóc, còn có thiết bị hỗ trợ ngôn ngữ và giao tiếp, những thứ này cộng lại cũng phải mấy trăm ngàn, thêm những thứ lặt vặt khác, e rằng không dưới một triệu!"

Cô ta vừa tính toán, tiếng máy tính kêu lên the thé, giống như tiếng ruồi nhặng đáng ghét vo ve trên đầu, nghe mà da đầu tê rần.

Mợ Cả kịp thời nhắc nhở một câu: "Em Hai à, anh cả cũng là có ý tốt thôi, dù sao nhà mình cũng là danh gia vọng tộc, toàn người có mặt mũi cả, nhỡ bị phóng viên nào đó cố tình đưa tin, nói chúng ta mặc kệ cái thằng đòi nợ sống chết."

"Không phải tôi nói, anh cả đã liên tục năm năm được bầu là doanh nhân ưu tú của thành phố rồi, em nói sao có thể lấy danh dự nhà họ Tống ra đánh cược được?"

Mợ Năm thường ngày ở nhà ăn hạt dưa với mợ Cả, đã xây dựng được đội quân hóng hớt vững chắc, thời khắc quan trọng chắc chắn phải giúp đỡ chị dâu mình.

"Tôi tính rồi, cái đứa con riêng đó ở bệnh viện tốn kém hơn nhiều, thà cứ để nó ở nhà còn hơn."

Nói xong, lộ ra một nụ cười âm hiểm: "Biết đâu ngày nào đó nó lại theo bố mẹ đoản mệnh của nó đi luôn thì sao?"

Lời cô ta nói rất có lý, được cả nhà nhất trí tán thành.

Tống Dần rất nhanh được đưa từ bệnh viện về nhà, tiếp tục sắp xếp ở trong cái phòng chứa đồ trước đây cậu ở.

May mắn là Tống Dần tuy rằng thành người thực vật, nhưng lại rất khác với những người thực vật thông thường, ngoại trừ việc luôn duy trì trạng thái hôn mê, cần người giúp cậu thay tã và lật người, những thứ khác đều giống như người bình thường, có thể tự nuốt, nhịp tim bình thường, hô hấp tự nhiên, cơ thể sinh học khỏe mạnh.

Vừa hay giúp nhà họ Tống tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.

Nói về tuần Tống Dần trở thành người thực vật thực ra rất bận rộn, đầu tiên là cậu ngủ liền hai ngày, bù lại giấc ngủ thiếu vì thức khuya viết lách.

Những ngày còn lại đều bận rộn đọc tiểu thuyết.

Hóa ra thế giới cậu đang ở là một cuốn tiểu thuyết tên là "Tuyển tập Mỹ Cường Thảm Chi Bá Đạo Chân Thiếu Gia Là Long Ngạo Thiên Trong Cẩu Huyết Văn Si Tình Sủng Ái Tiểu Kiều Hoa Vậy Mà Mang Theo 108 Thai Bầu Bỏ Trốn".

Tống Dần tối sầm mặt mày.

Nhưng may mắn là cậu không phải là nhân vật chính thụ có thể sinh 108 thai kia, nhân vật chính thụ là Tống Hạ, con trai độc nhất được cưng chiều của chú út nhà họ Tống.

Tống Dần thấy kỳ lạ, cái thân hình nhỏ bé yếu ớt như Tống Hạ thật sự có thể sinh 108 thai sao?

Tống Dần và Tống Hạ là hai thái cực đối lập trong số các cháu trai nhà họ Tống, có thể nói một cách đơn giản nhất, Tống Dần sống khổ sở thế nào trong cái nhà này, thì Tống Hạ giống như một đứa bé hạnh phúc được bao quanh bởi tình yêu thương, cả ngày đắm chìm trong biển cả tình thân, tình bạn và tình yêu.

Tống Dần không phải là ghen tị với cậu ta, chỉ là hai người cũng không quá quen thuộc, chú út vẫn có mắt nhìn người, sớm đã chuyển nhà ra khỏi nhà chính của nhà họ Tống, giữ một khoảng cách xã giao thích hợp với những kẻ vụ lợi kia.

Tống Dần chỉ nhìn thấy Tống Hạ từ xa vài lần trong các buổi tụ họp gia đình, quả thật là xinh đẹp đáng yêu.

Điểm mấu chốt bây giờ mới đến.

Tống Hạ là nhân vật chính thụ của cuốn sách này, trải qua một con đường tình yêu chán miên phỉ trắc với nhân vật chính công B si tình, giá trị quan lên xuống thất thường.

Chán miên phỉ trắc là một thành ngữ tiếng Trung Quốc, mang ý nghĩa: Diễn tả tình cảm sâu sắc, quấn quýt, da diết và cảm động lòng người.

Còn cậu thì khá thảm.

Tống Dần trong cuốn sách này thậm chí còn không tính là một nhân vật pháo hôi cặn bã, nhiều nhất chỉ là một câu rưỡi xuất hiện ở chương đầu tiên để làm nền.

Trong sách miêu tả như sau: 【Đôi mắt Tống Hạ ngập tràn tơ máu, khiến cho khuôn mặt búp bê tinh xảo của cậu lúc này trông có vẻ bi thương phẫn nộ, cậu ta giận dữ nói với cả nhà họ Tống: "Sao mọi người có thể đối xử với anh Tiểu Dần như vậy chứ? Anh ấy tuy rằng đã trở thành người thực vật, nhưng anh ấy cũng là con trai bảo bối của chú tư đã mất, mọi người đối xử với anh ấy như vậy, sao có thể xứng đáng với chú tư?! Sao có thể xứng đáng với lương tâm của mình chứ!"】

Chỉ bằng một câu nói này, Tống Dần lập tức nhận định Tống Hạ là người thân của mình.

Thường xuyên phải chịu đựng đủ loại bạo lực lạnh nóng trong nhà họ Tống, khiến Tống Dần căm ghét sâu sắc mọi người trong gia tộc.

Bây giờ cậu cũng có ánh trăng sáng của riêng mình rồi!

Vì câu nói bênh vực này của Tống Hạ, Tống Dần đã rất nghiêm túc dành năm ngày để tiêu hóa toàn bộ cốt truyện của cuốn sách.

Rất tiếc, sau khi đọc xong, cậu tổng kết được ba điểm chính.

Thứ nhất - bản thân mình thật sự chỉ xuất hiện trong một câu nói đó trong toàn bộ cuốn sách.

Sau khi Tống Hạ bênh vực cậu cãi nhau với người nhà, vì tức giận mà bỏ nhà ra đi, những chương còn lại đều là nội dung về cậu ta ở trường học bận rộn phát triển mối tình kinh thiên động địa với nhân vật chính công.

Thứ hai - cuốn sách này vừa không có văn phong, vừa cẩu huyết đến không còn gì để nói.

Thứ ba - cậu thật sự đã trở thành người thực vật.

Và vào một ngày nào đó sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này!! Tan thành tro bụi! Tiêu tan như khói!!

【Dựa vào cái gì chứ!!!】

Tống Dần cố gắng mở mắt nhưng không được, lập tức từ tận đáy lòng trào dâng một cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt, không ngừng va chạm giữa các chi và xương cốt của cậu.

【Dựa vào cái gì chứ!】

【Dựa vào cái gì chứ!】

【Dựa vào cái gì chứ!】

Người nhà họ Tống sau khi bàn bạc xong chuyện của Tống Dần, người đi làm thì đi làm, người uống trà thì uống trà.

Còn lại mợ Cả, cô Hai, mợ Năm, gọi thêm một người giúp việc vừa đủ một bàn mạt chược.

Người giúp việc cực kỳ lúng túng cẩn thận móc túi, mợ Năm lập tức nhìn ra vẻ khó xử của cô ta, chua ngoa cười nói: "Không có tiền không sao, chỗ tôi có ba vạn tiền mặt đây, cô viết giấy nợ cho tôi, từ tháng sau trừ vào lương là được."

Người giúp việc càng thêm ấp úng khó xử.

Mợ Năm trợn mắt: "Bảo sao ghét nhất cái lũ nghèo các người, không muốn mượn ba vạn thì bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi."

Người giúp việc càng thêm sợ hãi, run rẩy ngồi xuống bàn mạt chược.

Người giúp việc của nhà giàu không phải tùy tiện tuyển dụng từ thị trường lao động việc làm, tất cả đều do công ty dịch vụ gia đình chuyên nghiệp đào tạo thống nhất, sau đó công ty phân công đến nhà chủ.

Nếu người giúp việc của nhà này bị đuổi việc, bất kể lý do có khó khăn thế nào, công ty chỉ liên tục hạ thấp cấp độ sao của nhân viên, không khéo còn phải nộp một khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng lớn.

Giữa các nhà giàu với nhau là một vòng tròn rất nhỏ, người giúp việc nào bị đuổi việc, những nhà khác cũng sẽ không thuê người đó nữa.

Người giúp việc nghĩ đến tiền lương hàng tháng của mình vừa đúng ba vạn, nghĩ theo hướng xấu là mất một tháng lương, nhưng nghĩ theo hướng tốt có lẽ còn kiếm thêm được vài vạn.

Dù sao cô ta cũng biết bà Năm nhân phẩm không tốt, chơi bài cũng tệ, thua nhiều hơn thắng.

Kết quả mợ Năm vừa lên bàn bài, không chỉ tay bận, miệng bận, chân cũng bận, ra sức đá người giúp việc ngồi ở phía trên mình, ám chỉ cô ta nhanh chóng mớm bài cho mình.

Người giúp việc đang thầm kêu xui xẻo.

Cánh cửa gỗ lim nối liền phòng chơi bài phát ra âm thanh kỳ lạ, âm thanh dày đặc như vô số mối đang gặm nhấm cánh cửa gỗ, từ khe cửa rơi xuống lả tả những vụn gỗ, ngay cả những khối gỗ dày cũng rung động từng hồi.

Vẻ mặt mợ Cả thay đổi, hơi lo lắng nói: "Ngơ ngác làm gì, còn không mau đi mở cửa xem ai bày trò quái đản vậy?"

Người giúp việc cũng rất căng thẳng, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, yêu ma quỷ quái sẽ không ra hại người vào ban ngày, thế là cô ta cẩn thận đứng dậy, mở chiếc khóa kim loại sau cánh cửa gỗ lim.

Chỉ một khoảnh khắc.

【Dựa vào cái gì chứ!】

【Dựa vào cái gì chứ!】

【Dựa vào cái gì chứ!】

...

Vô số tiếng 【Dựa vào cái gì chứ!】 giống như dòng lũ phun trào, chen chúc khiến mép khung cửa nứt toác, vân gỗ vỡ vụn.

Không đợi ba người trên bàn mạt chược kịp phản ứng, trực tiếp nhấn chìm toàn bộ phòng chơi bài.

Chỉ còn lại một cánh tay của mợ Năm lộ ra bên ngoài bong bóng, trên đó đeo một viên kim cương to lớn, theo sự giãy giụa như chết đuối, phát ra ánh sáng lạnh lẽo u ám.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc